Tình cũ, “rủ…là đến”
Tôi hiểu anh đã ân hận khi để mất tôi. Bao năm qua cũng vì bản thân mà anh phải đi lấy vợ, rồi giờ đây khi sống không hạnh phúc anh lại nhớ về tôi.
Rồi tôi đi vào nhà nghỉ trong tiếng thở hồi hộp và cái bước chân ngập ngừng của người đàn bà đã có chồng và con nhỏ. Lòng tôi không muốn bước tiếp nhưng đôi chân không thể dừng được. Trong khác sạn ấy có một người đàn ông, người tôi đã từng yêu tha thiết, đang đợi tôi.
Tôi yêu anh, tình yêu đơn phương tròn 4 năm. Tôi bi lụy, hạ mình vì yêu anh và chỉ mong một ngày anh là của tôi. Nhưng ao ước đã chẳng thể thành hiện thực, tôi trở thành vợ của người đàn ông khác, người cũng đã theo đuổi tôi suốt từng ấy năm trời. Đời là thế, có những thứ ta không mong muốn, không cần đến thì lại bên ta.
Ngày đi lấy chồng, tôi khóc suốt đêm. Cô dâu về nhà chồng trong bộ mặt sưng húp. Ai cũng nói tại tôi nhớ mẹ, tại tôi yếu đuối nên người ta càng lấy đó làm mừng. Chỉ có tôi hiểu vì tôi không yêu chồng. Nhưng cái tuổ.i nó đến, tôi không còn trẻ trung để chờ đợi nữa. Tôi đã lên xe hoa, bỏ lại mối tình tha thiết và đắm đuối.
Ngày đi lấy chồng, tôi khóc suốt đêm. Cô dâu về nhà chồng trong bộ mặt sưng húp.
Anh về dự đám cưới, chẳng vui cũng chẳng buồn. Anh không vui vì anh hiểu, tôi cũng chẳng hạnh phúc gì khi đi lấy người khác, vì anh hiểu tôi đã yêu anh nhiều như thế nào. Và có lẽ, một chút gì đó anh cũng đang tiếc tôi, người luôn dõi theo cuộc sống của anh. Anh chẳng buồn vì anh đâu có yêu tôi, đâu phải người đàn ông đến tiễn người yêu đi lấy chồng. Còn tôi đã khóc, cố giấu những giọt nước mặt chua chát vào trong lòng.
Rồi anh đi lấy vợ, tình yêu của anh nảy nở từ khi nào tôi cũng không hay biết. Tôi vẫn buồn khi nhận được tấm thiệp hồng của anh. Cuộc sống của tôi chưa có ngày nào vui thật sự, chỉ đến khi tôi có con, một cậu con trai kháu khỉnh.
Chồng tôi là người tốt, anh dành trọn tất cả tình yêu thương cho vợ con. Anh cưng con như cưng chiều một cậu công tử trong cổ tích. Tôi cũng tự hào về điều đó và đã không ít lần tôi nở nụ cười mãn nguyện. Vậy mà…đùng một cái, người yêu cũ của tôi gọi điện. Anh muốn gặp tôi.
Anh thổ lộ với tôi rằng, anh đã từng yêu tôi. Nhưng tình yêu ấy chưa đủ lớn, chưa đủ để làm cho anh có thể từ bỏ tất cả để lấy vợ. Anh sợ tôi phải chờ đợi, sợ thời gian sẽ làm người con gái như tôi già đi, xuống sắc và anh đành ngậm ngùi để tôi ra đi trong niềm tiếc nuối. Anh biết tôi nghèo, tôi cũng không phải là cô gái xuất thân gia giáo, nên anh sợ nếu chúng tôi lấy nhau, cuộc sống sẽ khó khăn vô cùng. Anh cũng sợ rằng, trong tay anh chưa có gì nên không thể lo lắng cho tôi và con có cuộc sống sung túc. Và rồi anh để tôi đến với một người đàn ông khác giàu có hơn anh.
Nhưng anh đâu có hiểu rằng, tình yêu của tôi dành cho anh không hề có chữ “vật chất”. Nếu tôi là người con gái vì tiề.n mà lấy chồng thì có lẽ tôi đã chẳng chọn anh. Tôi biết trong tay anh không có gì, anh không nhà, không cửa, không tiề.n bạc nhưng tôi vẫn yêu anh.
Video đang HOT
Anh nuối tiếc vì đã để tôi ra đi. Anh biết tôi là người con gái tốt vậy mà anh không giữ tôi lại? Ngày hôm nay đây, đã 2 năm trôi qua, anh lại gọi điện cho tôi, để lòng tôi nao nao khó tả. Tôi biết mình vẫn còn yêu anh.
Nhưng anh đâu có hiểu rằng, tình yêu của tôi dành cho anh không hề có chữ “vật chất”.
Bước chân tôi mạnh dạn hơn khi nhìn cánh cửa phòng hé mở. Đúng là khuôn mặt ấy, người đàn ông ấy. Nhưng sao giờ đây anh lại mạnh dạn đến vậy, sao anh lại hẹn tôi tại nhà nghỉ, nơi mà từ trước tới giờ tôi và anh chưa khi nào đặt chân vào?
Tôi vừa bước chân vào phòng, cánh cửa đóng sập lại và anh ôm ghì lấy tôi mà khóc. Anh khóc như một đứ.a tr.ẻ, chưa bao giờ tôi thấy anh như vậy sau ngần ấy thời gian tôi theo đuổi anh. Anh hoàn toàn khác lạ, hoàn toàn không giống những gì tôi tưởng tượng ra. Và tôi cũng khóc. Bao nhiêu cảm xúc xưa kia lại ùa về trong lòng tôi. Tôi đã mơ cái ôm xiết chặt này từ lâu lắm rồi và lúc này đây, tôi thật sự cảm nhận được nó. Tôi lại thấy yêu anh như ngày nào.
Tôi hiểu anh đã ân hận khi để mất tôi. Bao năm qua cũng vì bản thân mà anh phải đi lấy vợ, rồi giờ đây khi sống không hạnh phúc anh lại nhớ về tôi. Cuối cùng tôi cũng chỉ là kẻ đến sau, kẻ chen ngang. Biết vậy nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn làm chuyện dại dột và từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ có cơ hội. Chúng tôi quấn lấy nhau trong phòng và anh đã không còn là mình nữa, cả tôi cũng vậy.
Tôi mong một lần được anh ôm xiết chặt, được anh hôn lên đôi môi nóng bỏng. Và những lần sau ấy chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau, tôi cũng không hỏi han, không quan tâm rằng anh đang sống ra sao. Trước anh, tôi là một người biết yêu, điên cuồng và ngây dại nhưng sau anh, tôi là một người đàn bà đê tiện. Tôi biết mình đã sai, đã làm điều tội lỗi nhưng tôi không thể kìm được lòng mình vì tôi rất yêu anh, kí ức về tình yêu của anh đã hằn trong lòng tôi và đó la lý do vì sao bên chồng mà lòng tôi lại hướng về người khác, bên chồng mà tôi không có lấy một ngày vui. Tôi đê tiện thật…
Theo Eva
"Đàn ông Việt hay kêu vợ đoảng, nhưng họ làm được gì?"
Đàn ông Việt Nam luôn không ngừng kêu ca và ch.ê ba.i vợ mình trong khi họ không biết họ đang có trong tay thứ gì. Còn tôi - một người đàn ông Tây lại yêu người phụ nữ Việt của mình tha thiết.
Tôi là người đàn ông Tây (người Mỹ). Tôi đã học tiếng Việt được một thời gian dài và mới cưới vợ - một cô gái Việt Nam được hai năm. Lí do tôi học tiếng Việt cũng là muốn tán tỉnh vợ tôi bây giờ.
Tôi là độc giả thường xuyên của mục tâm sự. Lí do là bởi vì vợ tôi cũng rất thích mục này và chúng tôi hay chia sẻ cũng như bình luận về những vấn đề được mọi người đưa ra. Gần đây, tôi thấy mọi người hay bàn tán về việc phụ nữ Việt và phụ nữ Tây, mà cơ bản là bài viết của bạn Huy, nên cũng muốn đưa ra quan điểm của bản thân.
Trước hết tôi khẳng định là không phải cô gái Việt nào mắt cũng một mí và mũi tẹt, hoặc ngực và dáng nhỏ.
Bài viết của bạn Huy tôi cũng thấy không hẳn là sai theo như những người phụ nữ Việt Nam tôi biết. Nhưng tôi nghĩ là nó chưa hoàn chỉnh hoặc ý kiến bạn đưa ra có thể nói là phiến diện. Ít nhất đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của bản thân bạn, nên chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn.
Bạn nói về ngoại hình, phụ nữ Việt không thể so sánh với phụ nữ Tây. Trước hết tôi khẳng định là không phải cô gái Việt nào mắt cũng một mí và mũi tẹt, hoặc ngực và dáng nhỏ. Với bạn, phụ nữ phương Tây với mắt to, mũi cao, da trắng là đẹp thì bạn nhìn ai nào cũng như vậy, bạn sẽ thấy gái Tây luôn đẹp.
Ý tôi là, việc phụ nữ nào xấu hay đẹp là cái nhìn chủ quan. Đến giờ chúng ta chưa thể khẳng định đâu là nét đẹp chuẩn mực của con gái. Phụ nữ Việt có vẻ đẹp Á Đông của họ, ý tôi nói là đường nét trong khuôn mặt họ có thể hài hòa hơn so với phụ nữ Tây, có lẽ do mũi Tây cao quá không? Haha, tôi cũng không biết nhưng về ngoại hình thì tôi vẫn ưng ý phụ nữ Việt hơn một chút. Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến của tôi.
Về món ăn Tây, nó không lằng nhằng rắc rối đâu. Thậm chí có những món còn đơn giản hơn món ăn Việt vậy. Tôi nhìn thấy vợ nấu bún từ thịt bò, nấu mấy món ăn truyền thống mà mình chỉ biết đứng đấy nhìn vì sợ sờ vào là hỏng của vợ mặc dù mình cũng rất muốn giúp.
Vợ tôi còn cười dọa là nếu tôi làm hỏng thì phải làm bù cho cô ấy nên tôi càng sợ. Món ăn của nước nào cầu kì, công phu thì chưa thể khẳng định được và nó cũng không giúp mình nhận xét được cái sự tài giỏi của phụ nữ nước đấy trong nấu ăn. Mẹ vợ tôi từ hồi chuyển xuống ở cùng hai vợ chồng, bà nấu ăn hệt như mẹ tôi ở bên Mỹ vậy.
Phụ nữ nước nào cũng có thể học hỏi món ăn của nước khác, người giỏi thì học nhanh, người kém thì học chậm. Còn nữa là tôi thấy phụ nữ Việt họ dám cắt thịt gà, có người còn thịt cả lợn nữa. Trong khi phụ nữ Tây thì tôi cam đoan họ chẳng biết đâu, cũng phải bởi vì hoàn cảnh họ không phải làm những việc đấy. Ở đâu cũng có người này người kia.
Về khoản quản lí tiề.n của chồng, may mắn là vợ tôi không có thói quen đấy, nhưng phải thừa nhận là nhiều chị hay làm như vậy với chồng. Với tôi, điều đó cũng thật là kinh dị. Bản thân tôi thấy rằng về sinh hoạt phí hoặc khoản chi cần thiết thì tất nhiên là phải đưa cho vợ.
Ban đầu em cũng ngại ngùng lắm, nhìn vợ nhắm mắt nghiêm túc tôi vừa buồn cười vừa yêu vợ. Thế mà bây giờ, có những lúc tôi sợ mình tụt lại đằng sau vậy.
Đó là trách nhiệm của những người đàn ông, tuy nhiên nếu có trường hợp được vợ cho tiề.n hằng ngày thì tôi thật không biết nói gì. Có thể những người đàn ông đó quá kém hoặc không nói rõ quan điểm với vợ họ ngay từ đầu chăng? Dù gì đi nữa thì đồng ý với bạn Huy, tôi không thể chấp nhận việc bị tịch thu tất cả các khoản tiề.n như vậy.
Nhưng phải công nhận khoản làm việc nhà của phụ nữ Việt thì đáng nể thật. Họ có thể đi làm cả ngày, sau đấy thì dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, tinh tươm, đàn ông chỉ cần đi làm về, ăn uống. Tôi thật chẳng hiểu những người đàn ông Việt Nam để cho vợ mình làm những công việc đấy, họ phải thấy xấu hổ vì để vợ mình khổ sở như vậy mới đúng.
Tôi thấy vài đồng nghiệp người Việt của tôi hay kêu ca về chuyện vợ vụng, vợ đoảng trong khi bản thân họ đâu có giúp được gì cho vợ mình. Các anh hay khoe các anh là giỏi, vậy nếu giỏi thì anh đi làm cho vợ con anh sung sướng đi. Một khi để người phụ nữ của mình phải vất vả làm việc thì chẳng có lí do gì mà đứng khoe cả.
Về khoản giường chiếu của vợ chồng, tôi thấy có nhiều điểm để tranh luận. Thật ra, phụ nữ Việt và những nhược điểm của họ về se.x cũng một phần xuất phát từ môi trường của người Việt và người Châu Á.
Trước hết, con gái Việt sau khi đã mất trinh thường hay níu kéo người con trai đã lấy nó. Cũng là bởi vì đàn ông Việt quá coi trọng cái đấy mỗi khi họ cưới vợ về. Nếu còn thì được, không còn thì lấy cớ quát mắng này kia, thật chẳng hiểu ra làm sao trong khi tôi biết đàn ông Việt kinh nghiệm về se.x đầy mình, họ không giữ trinh tiết cho chính mình nhưng lại yêu cầu cái đấy ở vợ?
Thật khó hiểu. Nếu đàn ông Việt không để ý cái đấy, không quan tâm vợ mình còn hay mất trinh mà chỉ nghĩ đơn giản, "tìn.h dụ.c là sự thăng hoa của tình yêu" thì liệu con gái Việt có phải chạy theo người con trai đã có cái trinh tiết của họ không? Chắc chắn là không rồi.
Phụ nữ Việt không giỏi kinh nghiệm so với phụ nữ Tây về se.x? Làm ơn hãy đặt mình vào hoàn cảnh của họ, với một đất nước mà con gái luôn phải giữ trinh tiết cho đến khi lấy chồng thì họ có thể có kinh nghiệm được không?
Phải có sự luyện tập nhiều lần mới có thể hình thành được số lượng kinh nghiệm nhất định, ta không thể yêu cầu một người làm quá tốt một việc trong khi đấy là lần đầu tiên họ bắt tay vào thực hiện.
Vợ tôi còn trinh 100% khi lấy tôi. Bạn không thể hiểu cảm giác vui sướng tột cùng khi biết chuyện đấy của tôi đâu, vì quá khó để tìm được người con gái phương Tây như vậy. Ban đầu em cũng ngại ngùng lắm, nhìn vợ nhắm mắt nghiêm túc tôi vừa buồn cười vừa yêu vợ. Thế mà bây giờ, có những lúc tôi sợ mình tụt lại đằng sau vậy.
Chỉ muốn nói với những người đàn ông Việt, bạn hãy bước vào cuộc sống của vợ bạn, với những công việc cô ấy làm, những thứ cô ấy phải lo nghĩ, bạn sẽ nhận ra thế giới của vợ bạn có rất nhiều mối bận tâm. Đàn ông mà chỉ lo kinh tế rồi về đưa tiề.n cho vợ, sau đấy yêu cầu vợ phải làm thế này, chuyện quan hệ phải thế kia, thì có khác gì bạn đi thuê một người giúp việc kiêm gái gọi về nhà không?
Với tất cả những quan điểm trên, tôi thấy phụ nữ Việt hay phụ nữ Tây đều có ưu điểm và thay vì ngồi so sánh ai hơn ai, vì việc đấy chẳng mang lại tác dụng gì, hãy dành thời gian chăm lo cho gia đình của bạn.
Có thể vợ tôi sẽ đọc được bài viết này, nên tôi cũng muốn nói với vợ là: Anh rất yêu em!
Theo VNE
Đang "quan hệ", chồng vẫn mải mê nghe đọc truyện trên điện thoại Hễ ra ngoài đường thế nào tôi không biết chứ về nhà là lúc nào anh cũng đeo phone, nghe đọc truyện từ chiếc điện thoại rồi cười phá lên ra vẻ rất tâm đắc, vui sướng. Thậm chí, anh còn nghe đọc truyện khi đang ân ái cùng vợ. 10 năm kết hôn, cuộc sống hôn nhân giữa vợ chồng tôi khá...