“Tình cũ”: Đã ra đi, xin đừng nhìn lại
Nếu đã chia tay, xin đừng quan tâm đến người cũ chỉ vì cái nghĩa bởi nếu cô ấy/anh ấy còn yêu thì sự quan tâm chỉ mang lại điều đau khổ.
Ảnh minh họa
Gửi Thành Hưng – Tác giả của bài viết “Có “tình mới” vẫn quan tâm đến tình cũ, nên không?”
Mình là phụ nữ, khi đọc về những trăn trở của bạn, mình hiểu cảm giác của bạn. Trong tình yêu mình đã đóng vai ở cả hai vị trí, người ra đi và kẻ ở lại. Phụ nữ hay đàn ông thì cũng có những cảm xúc giống nhau, chỉ là cách thể hiện trước một vấn đề nào đó hơi khác đi một chút. Mình chia sẻ một chút trải nghiệm của chính mình, để bạn hiểu rõ hơn về suy nghĩ của phụ nữ (dành cho trường hợp người cũ vẫn còn yêu).
Sau khi chia tay dù với bất kì lý do nào, người ra đi cũng luôn trăn trở với chính mình về câu hỏi “Ta là người có lỗi ?”, “Người ấy có ghét mình không?”, “Có oán trách ta không?”… để rồi có những khoảnh khắc nào đó, người ra đi lại nhớ về những kỷ niệm cũ… và bắt đầu quan tâm bằng mọi hình thức, tin nhắn, điện thoại, thư từ, bạn bè… về người cũ.
Còn người ở lại, khi sâu thẳm trong lòng vẫn là sự chờ đợi, khi họ còn nói với chính mình còn yêu là còn tha thứ… Vậy khi nhận được tín hiệu đó họ lại lầm tưởng là người kia muốn trở về… rồi họ cứ chờ đợi, hi vọng … Ý nghĩ này sẽ lẩn quẩn mãi bên họ. Cuộc sống, chẳng có thứ gì tàn nhẫn nhất là việc làm ai đó hi vọng để rồi tuyệt vọng.
Suy nghĩ của bạn rất tốt đối với người cũ, nhưng đừng đối xử bằng ý nghĩ rằng “Tôi sẽ không chen vào đời em lần nữa, không muốn là người chỉ đem đến buồn phiền cho em nhưng hình như cuộc đời và ông trời vẫn muốn tôi dù không còn tình song vẫn phải đề cao chữ nghĩa với em. Tôi không thể bàng quan với em, với mọi thứ thuộc về em, tôi có cảm tưởng mình vẫn hướng về em, hơn tình bạn song không tiến tới tình yêu nữa”.
Nếu người cũ của bạn là người mạnh mẽ họ chẳng cần nhận điều đó từ bạn, một sự đối xử vì nghĩa….. Chỉ cần mình bạn biết rằng, bạn vẫn còn quan tâm lo lắng cho cô ấy, vậy là đủ! Bạn không cần phải bộc lộ bằng việc hỏi thăm trực tiếp như vậy. Đó là cách mà bạn không muốn đem đến buồn phiền cho người cũ.
“Tôi muốn được quan tâm tới em, dù không được hoàn hảo như lúc trước thì một nửa thôi có được không em? Chỉ đơn giản, tôi không muốn em bị thiệt thòi hơn những người con gái khác”.
Video đang HOT
Có những thứ không cần sự hoàn hảo, nhưng sự quan tâm nào cũng đòi hỏi phải hoàn hảo, không thể nửa vời. Bạn đừng nên thương hại người cũ, nếu họ biết được rằng quan tâm chỉ là sự thương hại thì không khéo bạn lại vô tình làm cho người cũ khi nghĩ về bạn chẳng còn dành những suy nghĩ tốt đẹp nữa, mà chỉ còn là sự oán trách.
Khi đứng ở vị trí nào dù người ra đi, hay kẻ ở lại, cả hai điều day dứt, mệt mỏi như nhau… nên khi nghĩ về nhau hãy nghĩ một cách nhẹ nhàng nhất. Bạn đừng trách, cũng đừng buộc người cũ hãy phân tích rạch ròi về những biểu hiện tình cũ có muốn quay lại hay không? Khi họ, người phụ nữ còn nặng lòng với ai đó, còn mơ hồ trong cách đối xử… thì chẳnng bao giờ họ biết “phân tích rạch ròi”.
Có những người bất chợt vui, buồn lại ném một viên đá vào mặt hồ đang yên ả, đừng vài phút thích thú nhìn nước lăn tăn mà vui… Họ không bao giờ hiểu được rằng, người đàn bà yêu họ đã phải khổ sở, vật vã… như thế nào mới quên được họ…, quên đi mọi thứ. Nên đừng nhắc nhở cũng đừng buộc người đàn bà mà họ để ở lại phải luôn nhớ về họ. Như vậy thì ích kỷ lắm! Tôi hi vọng những trường hợp này rất hiếm.
Đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán trong tất cả mọi việc, nhưng trong tình cảm thì cực kỳ yếu đuối, dây dưa… Còn đàn bà thì khác, yếu đuối đấy nhưng cực kỳ dứt khoát. Chẳng thể trách ai sai, ai đúng trong cách đối xử này. Mà chỉ tiếc là đàn ông và đàn bà không được gặp chung ở suy nghĩ này.
Đàn ông nghĩ rằng khi chia tay quan tâm đến người cũ là bình thường, điều để chứng tỏ rằng với họ bao dung, rộng lượng… khi không còn yêu thì còn nghĩa. Và họ cảm thấy mình có lỗi khi lỡ gây yêu thương… nên thỉnh thoảng quan tâm để vơi bớt lỗi của mình, để người ở lại vui một chút… Có lẽ họ đúng nhưng họ ko hiểu đàn bà không cần thứ vui tạm bợ đó.
Nếu đã quyết định rẽ hai hướng khác nhau, vậy thì hãy kết thúc con đường cũ. Thà để người ở lại một lần đau rồi chẳng còn phải nhớ về một quãng đời buồn, còn hơn cái đau âm ỉ cứ tồn tại mãi trong lòng.
Sau khi chia tay hãy để quá khứ ngủ yên, để khi nghĩ về nhau là những ký ức đẹp…., hãy để người ở lại tiếp nhận một cuộc sống mới mà chẳng vấn vương những gì xưa cũ. Những quan tâm của người ra đi sẽ là gánh nặng trong sự bình yên của người ở lại, tốt nhất là hãy để họ quên, đừng nhắc về quãng thời gian buồn đó nữa.
Theo Afamily
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...