Tin vịt giới Showbiz Việt
Có phải gọi là “giới” Showbiz vì “làng văn nghệ sĩ” này có rất nhiều chuyện về giới?
Đòi chứng minh
Gần đây thiên hạ đồn ca sỹ Hương Tràm “the Voice” phẩu thuật thẩm mỹ gọt cằm, Hương Tràm ấm ức phản đối, cô nói rằng nếu ai nghi ngờ có thể gặp cô để “sờ” kiểm chứng. Nhiều người thầm nghĩ, trong tương lại liệu có ai đó còn vu cho Hương Tràm là đi độn ngực nâng mông hay không?!?
Trước Hương Tràm, ca sỹ Cao Thái Sơn bị đồn là “gay”, anh phản ứng bằng cách tuyên bố sẵn sàng “lên giường” với bất kỳ kẻ ác khẩu nào để chứng minh giới tính của mình, tuy nhiên anh lại quên mất chuyện kẻ ác khẩu đó giới tính thế nào. Với cách nói này của họ Cao, e rằng thiên hạ lại chuyển qua nghi ngờ anh (chị) bị … song tính!
Hồi tháng 3, một ca sỹ khác là Pha Lê tuyên ngôn: “Đàn ông mà không khoái nhìn ngực phụ nữ thì không phải đàn ông “chuẩn men”. Phải thừa nhận là Pha Lê tự quảng cáo vòng một của mình khéo quá cơ! Chẳng hay Cao Thái Sơn và Pha Lê có thể liên hệ giúp mọi người làm rõ vụ giới tính này được không nhỉ!
*
* *
Phụ nữ nên xài nước hoa gì?
Hãng nước hoa Pháp “Le Amour” vừa cho ra đời một loại nước hoa dành cho nữ, với mùi thơm rất “lạ lùng” chưa từng có ở các loại nước hoa từ trước tới nay. “Tuy dành cho nữ nhưng bản chất lại là dành cho nam bởi khi phụ nữ xài loại nước hoa này ông xã của họ chỉ muốn gần gũi cả ngày” – Giám đốc bán hàng của hãng cho hay. Hiện tại bộ sưu tập nước hoa độc đáo có 3 mùi: Mùi máy tính, mùi game và mùi thuốc lá.
*
* *
Video đang HOT
Sự khôi hài ở ngôi làng thọ nhất thế giới
Pakaa Nova là một ngôi làng phía nam khu rừng Amazon, nơi có bộ tộc Wari sinh sống; đây là ngôi làng với không khí hết sức trong lành và người dân có tuổi thọ cao nhất thế giới, nhiều khi trong hàng chục năm ngôi làng chẳng có ai chết. Chính vì vậy, gần đây khi khai trương một nghĩa địa của làng, người ta đã phải tiến hành đầu độc một cụ già cao tuổi thứ 7 trong bộ tộc, cụ này “mới” 143 tuổi. Sở dĩ người ta chọn cụ là bởi chỉ duy nhất có cụ đồng ý cho đầu độc. “Cuộc sống của cụ thật buồn chán vì nhiều năm nay cụ chẳng còn được bất kỳ cô gái nào trong làng hâm mộ, hồi trên trăm tuổi cụ vẫn còn phong độ lắm” – Vị tộc trưởng của làng tiết lộ.
*
* *
Tên với chả tuổi
Giám đốc nhân sự gửi E-mail cho toàn thể nhân viên công ty:
“Kể từ hôm nay, mọi người phải bỏ ngay cái bệnh chung chung, làm gì cũng phải làm cho Cụ Thể. Báo cáo gì phải báo cáo Cụ Thể, hỏi gì phải hỏi Cụ Thể, trình bày gì cũng phải trình bày Cụ Thể. Công ty ta kể từ hôm nay tất cả đều cần Cụ Thể, thiếu Cụ Thể là không thể phát triển được… P/S: “Cụ” Thể là tên tổng giám đốc mới của chúng ta, người vừa có quyết định của bộ điều động xuống.”
*
* *
Cho đỡ sợ
Để giảm tính dã man trong các vụ tử hình trên pháp trường xử bắn, luật của tiểu bang Wyoming (Hoa Kỳ) quy định: Các tử tù được phép mặc áo… chống đạn. Tất nhiên chỉ là áo chống đạn rởm.
Theo 24h
Người đàn ông khiếm thị và tình yêu âm nhạc vô tận
"Với tôi cuộc sống này được ôm cây đàn và hát là vui lắm, vì đó là niềm đam mê. Hơn nữa, có thể giúp tôi tự chủ được phần nào cuộc sống của mình chứ không hoàn toàn lệ thuộc vào người khác".
Đó là chia sẻ của người đàn ông khiếm thị Võ Minh Hâu, anh được biết đến là một người khiếm thị đa tài biết chơi nhiều loại nhạc cụ, vừa đàn vừa hát rất hay. Có lẽ vì thế mà hầu hết trong giới văn nghệ sĩ ở thành phố Quy Nhơn chẳng mấy ai mà không biết về anh.
Là con thứ 5 trong một gia đình có 7 anh em ở thị trấn Bình Định, thị xã An Nhơn, tỉnh Bình Đinh. Cũng như bao đứa trẻ bình thường khác, tuổi thơ của Hậu cũng rất bình yên nơi đồng quê, ngày ngày cùng lũ trẻ trong xóm đi chăn trâu, bắt bướm. Nhưng rồi Hậu phải sớm giã từ tuổi thơ như mơ ấy khi năm lên 9 tuổi, anh Hậu mắc phải căn bệnh teo thần kinh thị giác, dù cha mẹ đã đưa anh đi chữa trị nhiều nơi nhưng không có kết quả gì. Từ đấy Hậu chỉ nhìn thấy mọi vật mờ mờ và mù hẳn vào năm 12 tuổi.
Anh Hậu đang chơi đàn cho khách du lịch nghe khi tham quân Trung tâm khuyết tật Nguyễn Nga.
"Đó là khoảng thời gian thật là kinh khủng đối với mình, đang bình thường mình trở thành đứa trẻ vô dụng đi đứng, sinh hoạt phải do cha mẹ anh chị chăm sóc, nên đã nhiều lần mình muốn tìm đến cái chết để được giải thoát nhưng ba má, anh chị em đã luôn ở bên, động viên rồi mình tiếp tục sống đến ngày hôm nay" giọng chầm chậm, nặng trĩu nỗi buồn anh Hậu kể lại.
Tuổi thơ đang như mơ bỗng thành một đứa trẻ vô dụng, không còn được chạy nhảy tung tăng cùng bạn bè, tuổi thơ không được trọn vẹn nên nhiều lúc anh đã nghĩ đến cái chết để giải thoát cuộc sống tăm tối, chẳng có ý nghĩa đó. Nhưng chính chỗ dựa gia đình và thừa hưởng được dòng máu yêu văn nghệ của ba má, sớm được tắm trong âm nhạc từ nhỏ đó là cú hích để Hậu tiếp tục sống.
Âm nhạc quả là có sức lôi cuốn kì dịu, nó đã giúp Hậu lấy lại trạng thái cân bằng trong tâm trí và tìm thấy niềm vui của mình. Sẵn nhà có các người anh là nhạc công Hậu bắt đầu học chơi nhạc.
Anh Hậu cho biết: "Lúc chưa mù mình đã có tập trống sơ sơ, vọc qua các nhạc cụ nên những hình ảnh về nó vẫn còn trong đầu, chính vì thế việc tập của mình có phần đỡ vất vả hơn những người bị mù bẩm sinh. Tuy nhiên, thời gian đầu cũng rất khó khăn. Bộ trống có 3 cái, nên cứ đánh trật hoài. Đối với đàn Ghitar thì vất vả hơn nhiều, vì sáu dây đàn rất nhỏ và khoảng cách cũng rất gần nhau nên vô cùng khó khăn cho việc gãy phiếm và bấm nốt, hợp âm. Hơn nữa, vì không nhìn thấy được bản nhạc nên anh cần phải hết sức luyện tập cho sự nhạy bén của đôi tai và trí óc để ghi nhớ những âm thanh mà mình nghe được".
Anh Hậu được mời hát trong một dịp chào mừng năm mới tại một công ty ở TP Quy Nhơn.
Tuy nhiên, với nghệ thuật không chỉ có luyện tập chăm chỉ là sẽ thành công mà còn phải có năng khiếu âm nhạc. Đối với người bình thường đã khó nhưng với người khiếm thị như anh còn khó hơn. Vì vậy, trong khoảng thời gian ấy, đã có lần anh có ý nghĩ là sẽ từ bỏ tất cả để cam chịu quãng đời còn lại trong bóng tối. Nhưng rồi sức hút của âm nhạc, cộng với sự giúp đỡ của anh em, lại một lần nữa anh đứng dậy chăm chỉ tập luyện.
Sau năm tháng miệt mài tập luyện, nhạc cụ mà anh tập và chơi thành thạo đầu tiên đấy là trống, sau là Ghitar rồi đến Orgall. Sau này, anh được dành hẳn một cây Orgall để thuận tiện hơn trong quá trình tập và chơi đàn. Kể từ đó, vết thương trong lòng đã dần liền sẹo, anh thấy cuộc sống bắt đầu có nghĩa trở lại. Hậu nhận ra, cuộc đời con người không hoàn toàn phụ thuộc vào đôi mắt mà chính là nghị lực và lòng quyết tâm.
Năm 18 tuổi, cái tuổi mà ai cũng có biết bao hoài bão và dự định cho tương lai của mình, Hậu cũng thế, anh ước mình được ôm đàn hát trước mọi người mỗi ngày. Ước mơ cũng thành hiện thực, lần đầu tiên anh biễu diễn âm nhạc trước nhiều người trong chương trình Hội diễn văn nghệ quần chúng ở thành phố Quy Nhơn.
Những năm 2006, trong một lần xuống Quy Nhơn anh gặp rồi tìm được niềm vui của mình ở Trung tâm khuyết tật Nguyễn Nga. Tại đây, anh đã mang tiếng đàn và giọng ca của mình để kết nối bao mảnh đời cùng cảnh ngộ, giúp họ tìm thấy được niềm vui và bước qua mặc cảm để hòa đồng vào cuộc sống.
Niềm vui lớn nhất của anh Hậu là được ôm đàn chơi và hát nhạc.
Chị Nguyễn Thị Thanh Nga, giám đốc Trung tâm khuyết tậ Nguyễn Nga tâm sự: "Hậu dễ hòa đồng, nhờ những lúc Hậu ôm đàn hát mà mọi người thấy gần gũi hơn..."
Từ đó, Hậu tự tin tham gia nhiều chương trình văn nghệ như: Năm 2007, anh được vinh dự mời tham gia biểu diễn văn nghệ khắp cả nước trong gần hai năm trời do Trung ương Hội bảo trợ Người tàn tật và Trẻ mồ côi tổ chức tham gia cuộc thi Tiếng hát Karaoke năm 2009 do Liên đoàn lao động tỉnh tổ chức và lọt vào Top 10. Giải nhất đơn ca trong Hội trại Lý Công Uẩn do Câu lạc bộ Hoành Pháp Trẻ tổ chức tại khu du lịch Đại Nam (Bình Dương) năm 2010,...
Không dừng lại ở đấy, anh rất tích cực tham gia các hoạt động từ thiện, tham gia các hoạt động văn nghệ từ thiện ở chùa, các trung tâm trẻ mồ côi... Trong đó, nhiều chương trình, văn nghệ, anh không những là nhạc công, giọng ca chính mà anh còn phụ trách luôn phần tập những ca khúc phật giáo cho các ca sĩ Quy Nhơn trong nhóm đi hát chung của anh.
Ngoài ra, anh Hậu còn được một chủ quán quán cà phê tốt bụng mời về chơi ghitar cho chương trình ca nhạc của quán mình mỗi đêm, đến chơi nhạc trong các đám cưới hỏi khi có người mời.
Bước sang cái tuổi 38, chia sẻ về cuộc sống hiện tại và dự định tương lai, anh Hậu tâm sự: "Với tôi cuộc sống này được ôm cây đàn và hát là vui lắm, vì đó là niềm đam mê. Hơn nữa, có thể giúp tôi tự chủ được phần nào cuộc sống của mình chứ không hoàn toàn lệ thuộc vào người khác".
Có lẽ chính niềm vui mỗi ngày được ôm đàn hát cho mọi người nghe nên tiếng đàn giọng ca đó sẽ còn mãi trong lòng những người đã từng một lần nghe anh biểu diễn.
Theo Dantri
Xuân Bắc đánh tennis 'tay mơ' vẫn được yêu thích nhất Không nhiều kinh nghiệm, nam diễn viên hài vẫn giành giải Vận động viên được yêu thích nhất giải Tennis văn nghệ sĩ, diễn ra ngày 22/9 ở Hà Nội. Theo "tự thú" của Xuân Bắc, anh mới làm quen với môn tennis nhưng vẫn quyết định tham gia giải do được các đồng nghiệp rủ rê. Trước khi chơi tennis, Xuân Bắc...