Tin bạn, mất chồng!
Mắt tối sầm, Hà ngã gục xuống, phía sau cánh cửa đã mở toang, đập vào mắt cô là cái mà cô vừa thèm muốn mấy phút trước thôi…
“ Sao cái số tao nó khổ thế hả mày? Đã quá lâu rồi chồng tao chẳng nói được với tao một câu ngọt ngào. Làm sao tao sống cho nổi!”, Hà khóc thút thít, cầm chiếc khăn tay cô bạn gái đưa cho, thấm nước mắt, nước mũi đang lăn dài trên má. Hằng thở dài ngao ngán thay cho bạn:”Sống vậy thì sống làm gì, hay mày dứt khoát đi!”. Nói xong, Hằng đưa mắt nhìn như thăm dò, chợt thấy sự hẫng hụt trong đôi mắt bạn, Hằng đổi chủ để”Mày ăn gì chưa, để tao nấu gì đó cho mày ăn. Tao cũng đói rồi!”. Hằng cười, tay xoa xoa cái bụng bầu bắt đầu lồ lộ. Miệng nói, chân đi, Hằng trở vào bếp.
Hà gạt nước mắt, ái ngại nhìn theo bạn vẻ lo lắng. Bạn cô đã từng có một gia đình. Chồng Hằng là một kỹ sư xây dựng, công việc tốt, thu nhập cao. Hằng cũng đã từng hài lòng với cuộc sống, cho đến khi chồng cô gặp tai nạn bất ngờ trong một lần đi giám sát công trình. Tình yêu và sự kiên trì của Hằng cứ vợi dần đi theo bước chân tập tễnh và khuôn mặt sẹo xấu xí của chồng. Cô đòi li hôn. Không chồng, không con, Hằng tự do yêu đương với những người đàn ông khác. Có lần Hà nhắc nhở, Hằng chỉ bảo”Cứ yêu thế thôi, đã một lần đứt gánh rồi, tội gì mà phải trói buộc nhau cho khổ.” Vậy mà, lần này, Hằng mang bầu khiến Hà ngạc nhiên quá đỗi. Gặng hỏi, Hằng chỉ trả lời đó là kết quả của một mối tình thực sự.
Hằng và Hà chơi thân với nhau từ thời còn đi học, mỗi người mỗi cảnh. Hằng thì đã một lần đổ vỡ. Còn Hà… Chồng Hà có một công việc kinh doanh khá ổn định. Anh là người khéo léo trong các mối quan hệ, anh luôn được đánh giá là người đàn ông tốt. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, anh kỹ tính, luôn bắt ne bắt nét vợ từng li từng tí.
Càng chung sống với nhau, Hà càng cảm thấy cuộc sống của mình tù túng và ngột ngạt. Đấy cũng là nguyên nhân khiến họ thường xuyên cãi vã dù là việc nhỏ như con kiến. Đôi lần nhớ lại thời còn yêu nhau say đắm, chồng cô từng có màn cầu hôn lãng mạn và bất hủ dưới mưa nổi đình đám trong lứa sinh viên cùng thời đã làm cô – một hoa khôi sinh viên trường sư phạm, vốn kiêu kỳ và lạnh lùng phải gục ngã một cách thuyết phục đến thế, Hà lại thấy buồn. Những ngày đó với Hà đã quá xa xôi mất rồi.
Hai vợ chồng Hà gần đây thường xuyên cãi nhau, từ những chuyện vụn vặt nhất. Hà vô cùng thất vọng về cuộc sống gia đình không suôn sẻ. Mỗi lần như thế, Hằng luôn là chỗ dựa tin cậy để Hà chia sẻ nỗi niềm. Trong những lần vỗ về an ủi bạn, có đôi lần Hằng nhắc đến việc “li hôn” nhưng Hà chưa bao giờ dám nghĩ đến, Hà vốn không có tư tưởng thoáng như bạn. Cô sợ điều tiếng thiên hạ hơn những trận cãi vã như cơm bữa với chồng.
Video đang HOT
Thi thoảng Hà thấy phục sự tân tiến trong lối nghĩ của Hằng. Nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó. Hà tìm đến Hằng để được khóc thật thoải mái, được vỗ về, chia sẻ và rồi lại trở về là một người vợ, một người mẹ. Hà cam chịu chấp nhận một cuộc sống như vậy, mà nghĩ cho cùng, vợ chồng có ra tòa vì những lý do nhỏ nhặt đó cũng thật không đáng, Hà vẫn muốn níu giữ cho con một gia đình hoàn chỉnh.
***
Đang mải miết nghĩ, Hà thấy chiếc điện thoại trên bàn chợt rung báo có cuộc gọi đến. Cái tên “Ông xã” lướt qua mắt cô. Hà cười tủm, khẽ khàng cầm lên, đem vào cho Hằng nghe. Hằng bối rối nhận điện thoại trước sự tò mò của cô bạn. Gặng hỏi mãi mà không khai thác được gì từ bạn, ăn xong cơm tối, Hà ra về.
***
Đường phố đã lên đèn, đã tháng 12 rồi- trời bắt đầu chuyển rét đậm, Hà bước đi co ro trên hè phố, ước ao một vòng tay ôm ấm áp, điều chẳng biết từ khi nào với cô đã là một món quà xa xỉ. Vừa đi vừa suy nghĩ mông lung, Hà sực nhớ ra mình đã bỏ lại chiếc điện thoại di động ở nhà Hằng. Giờ cũng chưa muộn lắm, Hà bước quay trở lại nhà bạn.
***
Toan giơ tay ra gõ cửa, Hà thấy cánh cửa khép hờ, lại nghe tiếng Hằng đang cười nói ríu rít với một người khác, chắc là người có tên “Ông xã” đây. Hà nửa ngại ngần, nửa tò mò muốn biết người đó là ai. Đang nghĩ xem có nên đẩy cửa bước vào không, thì Hà nghe bên trong vọng ra tiếng của “Ông xã”: “Vợ anh vừa đến chỗ em à? Bọn anh lại cãi nhau. Anh ngán cô ta đến tận cổ rồi. Em gợi ý chuyện li hôn, ý cô ta thế nào? Anh đang mong ngày ấy đến thật nhanh để được sống với mẹ con em đây. Chụt chụt!”…
Hà nghe như sét đánh ngang tai, không phải ai khác, đó chính là giọng nói thân thuộc ông xã của cô. Mắt tối sầm, Hà ngã gục xuống, phía sau cánh cửa đã mở toang, đập vào mắt cô là cái mà cô vừa thèm muốn mấy phút trước thôi. Người bạn gái thân đang nằm gỏn lọn trong vòng tay ôm ấm áp của chồng cô!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ một vòng tay ấm
Cô tức anh, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, mở toang cửa lao ra ngoài, cái rét mùa Đông như cắt da cắt thịt khiến cô lạnh buốt, toàn thân trong phút chốc đã trở nên tê cứng.
Sau khi kết hôn, anh không còn giữ vị trí độc tôn trong lòng cô nữa. Cô cũng chẳng còn là đại tiểu thư được anh nuông chiều. Những thiên sứ trong phút chốc đã lạc xuống trần gian, bắt đầu cuộc sống của những người phàm tục.
Khi anh đi làm về, cô đang trong bếp cầm chảo tráng trứng. Anh cất cặp, đứng bên cạnh bóc hành giúp vợ, nghe cô báo cáo: "Dầu ăn bắn cả vào tay em đây này Gas sắp hết rồi đấy Trứng hôm nay lại tăng thêm 2 đồng Cái vòi nước hình như bị dò Mẹ anh gọi điện thoại bảo sẽ mang một ít rau xanh đến cho chúng ta...". Cô kể lể đủ thứ chuyện, anh vẫn đứng lặng im lắng nghe.
Anh vừa gắp miếng khoai tây bị xào cháy, vừa nói một câu: "Lại nấu chưa ngon rồi", cô liền quẳng đũa xuống bàn, mặt xị ra chẳng nói nửa lời, mắt ngân ngấn nước. Anh xoa hai tay, vội vội vàng vàng dỗ dành: "Vợ của anh à... Lại chọc phải tổ ong rồi đây". Nói rồi anh cầm tay cô đánh lên người mình: "Anh chết đi này, chết đi này...". Cô không nín được cười trước kiểu dỗ dành của anh nên thôi không khóc nữa.
Cô lên mạng chat với bạn bè, kêu sầu kể khổ: "Anh ấy ngủ ngáy to như sấm, ăn cơm thì miệng cứ chóp cha chóp chép, thỉnh thoảng lại buột miệng nói vài ba lời thô thiển, tóm lại là vô cùng chán ngán". Lũ bạn bảo: "Nếu chán vậy thì bỏ quách đi cho rồi". Cô lưỡng lự, nghĩ suy một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Không".
Anh đi làm về, cô hăm hở khoe với anh: "Hôm nay có người tặng cho em một đóa hồng đấy, là bạn học từ hồi nhỏ, cậu ấy mới từ nước ngoài về. Đồng nghiệp ở công ty đều thích mê cậu ấy". Anh không nói gì, mặt mày nặng trịch như đeo đá, quét ánh mắt lạnh te nhìn vợ. Cô ôm lấy cánh tay anh, đắc ý nói: "Ghen rồi phải không? Anh yên tâm đi, em đã nói với cậu ấy, bản cô nương là hoa đã có chủ rồi". Anh cười: "Ừ, thì bản công tử cũng là hoa đã có chủ rồi".
Hai đứa lại cãi nhau, chẳng qua cũng chỉ là vì những việc cỏn con. Cô tức anh, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, mở toang cửa lao ra ngoài, cái rét mùa Đông như cắt da cắt thịt khiến cô lạnh buốt, toàn thân trong phút chốc đã trở nên tê cứng. Anh giận quá mất khôn, không nói không rằng túm cổ tay cô kéo tuột vào trong nhà, giúi vợ vào đống chăn ấm rồi đi nấu cho cô một bát canh. Trong lòng cô vẫn còn rất ấm ức, cau mặt cau mày, đi đi lại lại phản kháng, cổ tay bị anh túm chặt đau buốt, cuối cùng lại còn bị anh bịt mũi bắt uống sạch bát canh. Tức đâu mà tức quá. Anh đứng cạnh giường, hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng: "Có bản lĩnh thì thử lặp lại một lần nữa xem nào!".
Hai vợ chồng suốt ngày cãi cọ, mệt mỏi buồn rầu. Anh giận vì cô ở lại cơ quan nhiều hơn, cô giận anh cũng chẳng thèm hỏi han trò chuyện. Những giấc mơ về một ngôi nhà hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười dần tan biến.
Sau một ngày nằm bẹp, cô quyết định gọi điện thoại cho mẹ hỏi: "Mẹ ơi, thịt kho tàu nấu như thế nào nhỉ?". Mẹ nó ngạc nhiên: "Từ nhỏ đến giờ con không thích ăn thịt mỡ mà". Cô cười hì hì nói: "Anh ấy thích ăn".
Anh gọi điện cho mẹ: "Lần sau mẹ đến thì mang thêm một ít ngô non nhé", mẹ anh hỏi: "Chẳng phải là con không thích ăn ngô sao". Anh ngập ngừng: "Nhưng cô ấy thích".
Ăn tối xong, anh đột nhiên bị đau bụng dữ dội. Cô luống ca luống cuống tìm thuốc cho anh, đụng vào làm cốc nước rơi vỡ tan tành. Cuối cùng thì bụng anh cũng đỡ đau hơn, cô chui vào nhà vệ sinh rồi ở lì trong ấy mãi chẳng ra.
Anh sốt ruột đẩy cửa bước vào, thấy vợ cúi mặt trên chậu rửa mặt nước mắt dàn dụa. Nhìn anh, cô nức nở nói: "Nếu như hôm nay anh không ở nhà thì em biết phải làm sao?". Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng: "Ngốc ạ, anh nhất định ở bên em suốt cả đời này".
Cô mỉm cười, chỉ một vòng tay thôi mà sao ấm áp vô cùng. Cô chợt hiểu ra rằng, chẳng có hạnh phúc nào to lớn, chính những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống mới đắp xây nên một hạnh phúc ngọt ngào.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh - Cun yo của em! Trái tim em giờ đây vỡ vụn khi đọc những tin nhắn kia của anh, anh bảo rằng quãng thời gian qua anh chỉ giả vờ yêu em, anh không còn cảm giác gì với em nữa... Tội nghiệp thân em chỉ biết yêu anh, chỉ biết yêu và yêu như chẳng thể có điểm dừng. Em vui mỗi lúc đi học được...