Tim tôi nghẹn thắt khi nhìn thấy lá thư vẻn vẹn một dòng của mẹ chồng viết trước khi bỏ đi
Ngày tôi mặc váy cô dâu bước về nhà chồng là ngày mà tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của bố rơi. Bất chấp tất cả những lời ngăn cấm của mọi người, tôi quyết yêu anh và lấy anh.
Tôi loạng choạng đi tìm mẹ khắp nơi, gọi hết họ hàng nhưng cũng không biết bà nơi đâu. (Ảnh minh họa)
Chưa hạnh phúc được bao lâu, nhìn đứa con đầu lòng ra đời thì chồng tôi cũng vào tù vì tội giết người, tất cả cũng là do một lần nhậu say xảy ra xô xát.
Vừa sinh con xong mà tôi bàng hoàng, khóc ngất không biết bao lần. Đôi chân run run của tôi bước đi dưới trời mưa lạnh để đến nhà nạn nhân cầu xin họ giảm án. Vô vọng khi một tay bế con, một tay kí vào tờ giấy bán nhà để lấy tiền đền cho gia đình nạn nhân.
Ngày mưa tầm tã cũng là ngày chồng tôi nhận bản án tù chung thân. Cái bản án ấy đã nhuộm màu u tối cho cuộc sống của hai mẹ con tôi. Chúng tôi dọn ra khỏi ngôi nhà để trả cho chủ mới. Vẫn chưa hết ở cữ nhưng tôi phải gửi con cho mẹ chồng trông để đi làm, kiếm tiền lo cho cuộc sống.
Con bé nhà tôi giờ đã 6 tuổi nhưng vẫn chỉ biết mặt bố qua những tấm hình. Con bé luôn đòi mẹ cho đi thăm bố nhưng vì đường xá xa nên mẹ chồng tôi ngăn. Nhìn những hộp ruốc con gái 6 tuổi chuẩn bị cho bố mà tôi không cầm được nước mắt. Nhiều khi con bé oan ức chạy về nhà khóc khi bị bạn bè không cho chơi chung vì có bố đi tù mà tôi không biết vỗ về an ủi con bé như thế nào.
Video đang HOT
Vừa sinh con xong mà tôi bàng hoàng, khóc ngất không biết bao lần. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi bị bệnh huyết áp cao nên ngoài việc không được làm gì nặng còn phải uống thuốc. Nhiều khi mẹ thương con dâu không có tiền nên không uống thuốc, có lần huyết áp cao quá ngã ngất. Mẹ cầm tay tôi thật chặt và liên tục xin lỗi khi tỉnh dậy sau cấp cứu. Từ hôm đó, tôi cố gắng đi làm thêm ngoài giờ để có thêm tiền.
Tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền đi học cho con, tiền thuốc men của mẹ chồng… đủ thứ tiền ập đến với tôi, nhiều khi không xoay sở kịp. Đêm đến nhiều khi nằm một mình trên chiếc giường mà tôi thấy cô đơn, hiu quạnh. Nhớ chồng rồi day dứt thương con, lại thêm cả sự thèm muốn của bản năng…
Từ ngày chồng vào trại gần như đêm nào tôi cũng phải uống thuốc ngủ mới có thể yên giấc để có sức cho ban ngày làm việc. Nhiều lần mẹ nói với tôi hãy tìm hạnh phúc của riêng mình, nhưng tôi đều lờ đi không đáp lại lời của mẹ. Tôi biết mẹ đang nghĩ cho tôi nhưng tôi làm sao yên lòng về mẹ, về chồng mà ra đi.
Mới đây có một anh thanh niên thường xuyên giúp đỡ tôi ở phân xưởng. Vì biết tình cảm của anh nên tôi từ chối và bảo đã có chồng con. Nhưng anh biết hoàn cảnh của tôi nên vẫn theo đuổi. Hàng ngày sau giờ làm, anh đều đến nhà tôi để giúp đỡ cho mẹ và con gái tôi. Mẹ chồng tôi rất quý anh và thường xuyên khuyên tôi nên chấp nhận anh.
Lần vào thăm chồng vừa rồi nhìn anh đen sạm và gầy gò đi tôi thấy xót lắm. Anh ném trước mặt tôi lá đơn ly hôn rồi nói những câu tàn độc mong tôi giải thoát cho anh ấy. Nói xong anh quay lưng lầm lũi đi vào trong, tôi có gào thét gọi anh cũng không quay lại.
Về nhà thì thấy bé con đang ngồi chơi với chị hàng xóm. Bước lặng lẽ vào nhà cầm cốc nước định uống thì nhìn thấy một lá thư vẻn vẹn vài chữ mẹ chồng để lại trên bàn. Chỉ một dòng: “Mẹ đi, con và cháu ở lại mạnh giỏi”. Tôi hiểu mẹ muốn bớt gánh nặng cho tôi. Tôi loạng choạng đi tìm mẹ khắp nơi, gọi hết họ hàng nhưng cũng không biết bà nơi đâu.
Quần áo vẫn còn nguyên, thuốc mẹ cũng không mang theo. Hai người họ đang muốn giải thoát cho tôi, nhưng việc họ làm lại khiến lương tâm tôi không cho phép mình ích kỷ đi tìm hạnh phúc mới.
Tôi có nên đồng ý bước ra khỏi cuộc hôn nhân này để cả hai người họ yên lòng không?
Theo Afamily
Bi thương hình ảnh cô dâu mặc váy cưới, ôm xác chồng khóc đến ngất người
3 năm yêu nhau, 3 năm sống vẹn trọn tình cảm, vậy mà giây phút hạnh phúc nhất lại là ngày bi kịch.
Trong giây phút trọng đại ấy, Linh chờ đợi người đàn ông của mình tới đón cô, dắt tay cô vào lễ đường, trước tiếng gieo hò của mọi người. Chỉ cần nhắm mắt lại là niềm vui hạnh phúc lại khôn tả. Linh chưa bao giờ có một giây phút nào quên mất, mình đang hạnh phúc. Hôm nay, cô sẽ được làm cô dâu của anh, người đàn ông cô yêu thương trọn vẹn cả đời này.
Anh yêu thương Linh, tốt với Linh và gia đình anh cũng quá tuyệt vời. Được về làm con dâu của bố mẹ anh, Linh thực sự cảm thấy may mắn. Hi vọng, cả đời này sẽ sống trọn vẹn tình nghĩa thủy chung và kính trọng bố mẹ chồng như chính bố mẹ mình.
Đã hơn 3 năm tìm hiểu nhau, rõ mồn một về nhau, quan tâm chăm sóc nhau, bây giờ là lúc Linh sẵn sàng bước lên xe hoa về nhà chồng. Chỉ là, giờ đón dâu đã quá, sao anh vẫn chưa đến, nhà trai cũng chẳng thấy ai gọi gì thông báo khi đến muộn.
Tự nhiên lòng Linh nóng như lửa đốt. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Linh gọi lại cho chồng mà không thấy anh nghe máy. Sốt ruột gọi liên tục không được, Linh gọi cho mẹ chồng. Hốt hoảng khi nghe tiếng mẹ khóc trong điện thoại, &'con ơi, thằng T nó, nó... gặp tai nạn rồi'.
Quá đau khổ, Linh khóc ngất lên ngất xuống, cuộc đời rồi sẽ đi về đâu? (Ảnh minh họa)
Tiếng Linh òa khóc trong điện thoại, chân tay run rẩy chưa kịp hỏi xem chồng ở đâu, cứ thế lao ra ngoài như con thiêu thân, lên xe hơi và vội lao đi, người như mất hồn. Nước mắt cứ thế trào ra, bộ đồ cưới vẫn mặc trên người.
Trong bộ váy lộng lẫy, Linh nghĩ mình sẽ được làm cô dâu, ai ngờ. Giờ đây, cô lao tới bệnh viện trong bộ dạng này, anh nằm đó, vĩnh viễn rời xa cô. Đêm qua, anh vui quá mà bây giờ lại nằm đây, không biết gì. Lẽ ra, lúc này, họ đang vui vẻ, đang đi chúc rượu mời họ hàng gần xa.
Cả bệnh viện, ai cũng nhìn cô dâu mà khóc vì thương. Người con gái đang mặc bộ váy cô dâu chưa được chồng dắt tay trong ngày hạnh phúc, đã phải nằm đây khóc, ôm xác người chồng trẻ.
Cuộc đời đúng là như một canh bạc. Không ngờ, ngày cưới, Linh lại phải tự lái xe đến gặp chú rể chứ chẳng được đón dâu như người ta. Quá đau khổ, Linh khóc ngất lên ngất xuống, cuộc đời rồi sẽ đi về đâu?
3 năm yêu nhau, 3 năm sống vẹn trọn tình cảm, vậy mà giây phút hạnh phúc nhất lại là ngày bi kịch. Linh không còn thiết tha gì nữa, chỉ biết ngồi đó, trông chờ vào phép màu kì diệu sẽ chẳng bao giờ có. Có lẽ ông trời không thương nên mới biến ngày vui thành ngày buồn nhất. Trách số phận chứ trách ai bây giờ?
Theo TT (Khám phá)
Mẹ chồng mất, 5 người con dâu khóc ngất chỉ có vợ tôi là mặt tỉnh bơ và sự thật sau đó... Bố mẹ tôi sinh được 6 người con trai, anh em tôi đều làm ăn phát đạt, ở riêng không ai sống cùng với bố mẹ cả. Vợ chồng tôi ở cách bố mẹ có 1 cây số nên ngày nào vợ cũng qua chăm sóc bố mẹ, dạo này mẹ tôi ốm liệt giường nên vợ thường xuyên phải nghỉ công việc...