“Tim thai yếu lắm, chỉ cứu được mẹ hoặc con”
Sau 3 tiếng đồng hồ hì hục trong phòng sinh cuối cùng bác sĩ chạy ra hớt hải nói: “Vợ anh yếu lắm, lại sinh khó giờ chúng tôi chỉ cứu được me hoăc con. Anh suy nghĩ kĩ rồi kí vào đơn đi”
Ngày mới cưới chị về, anh yêu thương và chiều chuộng vợ lắm mà cũng phải vì dù gì họ cũng từng yêu nhau 5 năm rồi mới cưới cơ mà. Mỗi lần đi làm xa anh đều dặn dò mẹ:
- Vợ con nhiều cái còn thiếu sót nhưng được cái cô ấy ngoan dễ bảo, có gì mẹ chỉ dạy cô ấy giúp con nhé. Nhưng mẹ đừng mắng hay quát tháo nhé, nếu cô ấy làm gì sai bực quá mẹ cứ gọi cho con, con nói với vợ cho.
- Gớm anh cứ đi đi, tôi chẳng làm gì vợ anh đâu.
Chị hiền lại biết quan tâm nên được lòng bố mẹ chồng lắm. Ở với con dâu được nửa năm thì bố mẹ anh quyết định về quê sống, hôm về bà nắm tay chị rồi nói:
- Bố mẹ yên tâm về con lắm, nhà này thật có phúc khi có được cô con dâu đức hạnh thế này.
Chị mỉm cười bịn rịn giữ ông bà ở lại nhưng họ quyết định về quê an hưởng tuổi già. Từ đó 2 vợ chồng anh chị sống với nhau, 2 năm đầu họ sống với nhau rất vui vẻ hạnh phúc. Duy chỉ có điều anh chị thả mãi mà vẫn chưa có con nên nhiều lúc chị buồn lòng lắm.
Thấy bạn bè ai cũng 1, 2 đứa con cả thú thật anh cũng sốt ruột vô cùng. Nhưng khi đó anh chẳng dám nói ra vì sợ vợ suy nghĩ, anh và chị đi khám thì bác sĩ nói tử cung của chị hơi mỏng nên khó đậu thai. Cả đoạn đường về chị mím chặt môi khóc, anh chỉ biết nói mới lời an ủi nhưng thâm tâm anh cũng buồn chẳng kém.
Cuộc sống 2 vợ chồng tuy không có con nhưng ít ra 2 năm đầu còn yên ấm. Ngày ngày anh vẫn về sớm phụ vợ cơm nước, tối đến cũng nhau đi bộ thể dục, anh bảo vợ phải lạc quan lên thì mới không ảnh hưởng tâm lí. Nhiều khi nhìn chồng chị cảm thấy mình may mắn và biết ơn anh vô cùng.
Nhưng rồi đến năm thứ 3 khi anh được đề bạt lên vị trí phó phòng, lúc này anh bận rộn hơn. Lịch tiếp khách cũng trở nên dày đặc, nhiều hôm nhìn mâm cơm nguội lạnh chị chỉ biết thở dài. Chị làm bạn với chiếc ti vi ngày này qua ngày khác, đôi lúc ngồi trước gương hoặc tắt điện nhìn ra ban công chị thấy mình cô đơn, cô độc đến lạ lùng.
Nhiều lúc anh về rồi lăn ra ngủ chẳng nhìn chị lấy 1 lần, có hôm chị nhắc khéo:
- Anh ơi đến kì rụng trứng rồi, hôm nay anh đừng uống rượu nhé. Anh về sớm chút được không?
Video đang HOT
Thì anh lạnh lùng:
- Ôi mấy năm rồi chả dính giờ làm thêm cũng ích gì đâu, tối em ăn rồi ngủ trước đi nhé. Anh đi đá bóng với hội bạn về muộn đấy.
Anh đi rồi chị đứng trơ ra đó bủn rủn sững sờ, nước mắt chị ứa ra vì tủi thân quá đỗi. Chị cảm nhận được anh dần thay đổi nhưng không hề hay biết rằng anh đã ngoại tình. Mãi khi đọc được tin nhắn của anh với cô ta chị mới bủn rủn nhận ra điều đó, nhưng chị không làm ầm ĩ cũng chẳng đánh ghen.
Chị âm thầm viết đơn bảo anh kí vào, nhưng sau mấy hôm suy nghĩ anh đã không kí và hứa sẽ sửa đổi. Đúng là anh có về sớm hơn thật, cũng quan tâm chị hơn nhưng sau lưng vẫn lén lút qua lại với nhân tình. Còn chị dù chồng có thay đổi thế nào thì nỗi đau kia vẫn còn đó. Phụ nữ là vậy, họ có thể tha thứ khi vẫn còn yêu nhưng quên nỗi đau đó thì chẳng thể nào. Nhiều đêm nằm nghe anh ngáy ngủ ngon lành bên cạnh mà chị ứa nước mắt. Chị run rẩy khi nghĩ đến người đàn ông mình yêu đã chung chạ với con đàn bà khác cả tỷ lần.
Nhưng vì yêu nên chị vẫn cố nhịn, chị không đủ can đảm để ra đi lúc này, hơn nữa lúc đó bố chồng chị đang ốm nặng. Rồi 1 hôm thấy đau bụng chị đi khám thì bác sĩ nói chị đã có thai, chị vui mừng đến mức bật khóc. Thú thật khi nghe tin đó anh cũng rất vui mừng chỉ có cô bồ là điên tiết lên mà thôi.
Chị nâng niu đứa bé từng tý, với chị con là tất cả. Mỗi ngày chị đều dành thời gian để tìm hiểu về việc làm mẹ. Anh cũng quan tâm vợ hơn nhưng vì chị bầu bí nên anh càng hay tìm đến cô bồ để được thỏa mãn nhu cầu. Nhiều lúc cô ta cứ ép anh cưới, anh cứ cười cười rồi bảo:
- Chưa phải lúc.
Thú thật nếu không có đứa con đó có khi anh cũng li dị vợ thật dù anh biết chị rất tốt nhưng 5 năm rồi và anh đang khao khát có 1 đứa con. Giờ thì khác anh đang háo hức chờ ngày con yêu chào đời. Anh yêu con rất nhiều cứ nghĩ đến nó là anh lại thấy có tinh thần làm mọi việc. Đứa bé ngày 1 lớn lên, chị thể trạng không được tốt nên mấy tháng cuối chị phải nằm im trên giường và tiêm thuốc. Ngày chị trở dạ anh tất tưởi chạy vào bệnh viện. Sau 3 tiếng đồng hồ hì hục trong phòng sinh cuối cùng bác sĩ chạy ra hớt hải nói:
- Vợ anh yếu lắm, lại sinh khó giờ chúng tôi chỉ cứu được 1 trong 2 người mà thôi. Anh suy nghĩ kĩ rồi kí vào đơn đi.
ảnh minh họa
Anh bủn rủn ngã quỵ xuống sàn:
- Bác sĩ ơi, 5 năm rồi chúng tôi mới có đứa con này, xin bác sĩ hay cố gắng cứu mẹ con cô ấy.
- Chúng tôi đã rất cố gắng hết sức, anh quyết định nhanh lên không thì sẽ không kịp mất.
- Vậy…. bác sĩ, hãy cứu vợ tôi đi ạ.
Kí đơn xong anh ngồi sụp xuống khóc như 1 đứa trẻ anh không nghĩ ngày anh mong chờ nhất lại đau đớn thế này. Nếu anh chọn cứu con thì anh đã có thể có con và có cơ hội đến với cô bồ. Nhưng anh đã không làm vậy vì 3 năm qua anh đã làm vợ mình tổn thương quá nhiều, anh không thể tàn nhẫn với cô ấy thêm.
Tỉnh dậy thấy con mình tím tái im lìm, chị gào lên van xin mọi người cứu đứa bé. Tiếng khóc của người đàn bà khao khát được làm mẹ hơn tất thảy khiến cho bác sĩ lẫn y tá lặng người. Chị cứ ôm chặt lấy con, rồi hát ru trong nước mắt. Nào ngờ 30 phút sau ngón tay nó bắt đầu cử động lại:
- Bác sĩ ơi, cứu… cứu… con tôi… con tôi cử động rồi.
Tất cả dồn hết sức cứu đứa bé lần nữa, lần này nó òa khóc thực sự. Tất cả đều không tin nổi điều kì diệu này, anh cứ ôm chặt lấy vợ và con:
- Ơn trời, gia đình mình được đông đủ rồi. Anh sẽ yêu thương mẹ con em thật nhiều anh hứa.
Ngày khỏe lại chị vẫn không tin nổi anh đã chọn mình thay vì chọn con, nhưng cũng may con chị đã sống lại. Còn anh, sau giây phút suýt đánh mất cả vợ lẫn con ấy anh mới biết gia đình quan trọng với mình đến mức nào. Anh bỏ cô bồ và tự hứa không bao giờ làm vợ đau 1 lần nữa, hi vọng chị sẽ được bù đắp thực sự.
Theo WTT
Hóa ra đây là lý do chồng không chịu đăng ký kết hôn dù đã sống với nhau suốt 3 năm
Đến lúc này tôi mới nhận ra ông chồng hàng ngày tôi vẫn bảo là khù khờ mà lại có suy nghĩ sâu sắc như thế.
Tôi và chồng từng yêu nhau 3 năm, sống thử thêm 3 năm nữa mới quyết định kết hôn. Thời buổi bây giờ quả thật không nên cố suý việc sống thử, nhưng với những gì bản thân đã từng trải qua tôi thừa nhận sống thử cũng nhiều mặt tốt.
Thật ra hai vợ chồng cũng vừa mới cưới được 6 tháng, chúng tôi xem cái đám cưới là hình thức hợp lệ để hai bên họ hàng công nhận chúng tôi về một nhà. Cho hai bên nội ngoại chính thức có dâu có rể. Chứ sống với nhau 3 năm rồi thì có còn điều gì mong ngóng và hồi hộp nữa.
Cưới xong là tôi mang bầu, phải nói ai cũng vui mừng vì nghĩ chúng tôi sống với nhau lâu như vậy rồi sợ các biện pháp tránh thai không an toàn ảnh hưởng tới sức khoẻ sinh sản. Chúng tôi có nhà riêng, thỉnh thoảng mới về thăm hai bên nội ngoại. Cuộc sống sau hôn nhân chẳng khác gì trước hôn nhân là mấy, thoải mái và hài lòng với những gì mình đang có.
Vì một vài lý do nên dù đám cưới đã lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa thể làm giấy đăng ký kết hôn. (Ảnh minh họa)
Vì một vài lý do nên dù đám cưới đã lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa thể làm giấy đăng ký kết hôn. Thủ tục thì không phức tạp lắm, nhưng vẫn chưa thể hợp pháp hoá cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi vẫn đùa chồng mình rằng tôi là vợ anh nhưng sổ hộ khẩu thì chẳng có tên. Nói vậy thôi chứ tôi cũng sắp sinh con rồi, dù muốn dù không cũng phải đi đăng ký kết hôn để còn làm giấy khai sinh cho con. Vậy mà ông chồng của tôi lại cứ hẹn mãi nhưng chẳng bao giờ chịu đi.
Hôm qua tôi nhắc một lần nữa mà chồng tôi lại ậm ừ cho qua. Bực quá tôi nói lớn: "Anh sợ làm giấy đăng ký rồi anh lấy thêm vợ nữa sẽ rắc rối phải không? Hay là sợ pháp luật người ta công nhận rồi sẽ chia tài sản?". Chồng tôi ngây người ra một lúc rồi bỏ đi, không nói một câu gì.
Tối qua còn chẳng về ăn cơm nữa, mãi tận khuya anh mới về. Giận quá tôi không mở cửa, đợi anh kêu cửa rồi gọi điện khá lâu tôi mới ra. Lúc ấy anh say rồi, hiếm khi tôi thấy chồng uống nhiều như thế. Chả lẽ lời nói của tôi lúc chiều khiến anh buồn đến mức này sao? Tôi thấy thương và có lỗi quá.
Vào nhà là anh ôm chầm lấy tôi và giải thích tất cả. (Ảnh minh họa)
Vào nhà là anh ôm chầm lấy tôi và nói: "Anh sợ đăng ký kết hôn rồi vợ sống với chồng chỉ vì trách nhiệm nên anh không muốn đăng ký. Cái giấy đấy có ý nghĩa gì đâu khi mà vợ chồng mình cứ sống hạnh phúc thế này. Anh không cần ai chứng nhận hết, chỉ cần vợ chồng mình chứng nhận cho nhau là đủ rồi. Anh muốn vợ được tự do, giận chồng thì vợ bỏ đi đâu ít bữa rồi lại về, chứ chồng không muốn vợ phải nén nước mắt sống vì hai từ hôn nhân".
Đến lúc này tôi mới nhận ra ông chồng hàng ngày tôi vẫn bảo là khù khờ mà lại có suy nghĩ sâu sắc như thế. Trước giờ tôi cũng chưa suy nghĩ tới mấy chuyện như thế. Ngồi viết những dòng này mà tôi thương chồng tôi lắm, nhưng ngày mai đợi anh tỉnh hẳn tôi sẽ kêu anh đi đăng ký.
Nếu không vì tờ giấy khai sinh của con, tôi cũng không cần tới tờ giấy chứng nhận kết hôn kia làm gì. Vợ chồng sống với nhau hạnh phúc là được, tôn trọng và yêu thương nhau, mỗi người một tính nhưng cơm sôi bớt lửa thì gia đình êm ấm mà thôi. Hạnh phúc của mình thì do mình giử lửa, chứ cần gì ai công nhận. Nhưng luật pháp thì phải chấp hành đúng và đủ nên đăng ký kết hôn thì vẫn cần dù chỉ là hình thức, phải không mọi người?
Theo Trí thức trẻ
Vợ chồng tôi sống chung như kiểu duy trì chốn đi về Vơ chông tôi (chông hơn tôi gân 10 tuôi) sông vơi nhau mươi mây năm, trai gái đủ cả, ơ riêng. Gia đinh không cãi va mấy nhưng lăng im không chia se thi kha nhiêu. Ly do: cung la ngươi Viêt, noi tiêng Viêt nhưng chẳng hiêu nhau, noi vai câu la thây không hơp nên vơ chông ngay cang it noi...