Tìm lại niềm yêu thương

Theo dõi VGT trên

Chưa một ai mang đến cho tôi những xúc cảm rạo rực độ ấy. Người con gái với ánh mắt trong, tôi đã nắm tay em vào một chiều mùa thu gió lộng, như hôm nay rồi choàng ôm em trong hơi gió lạnh ùa về.

Tranh thủ giao ca, tôi đứng chỗ lan can phía ngoài phòng khám, ngây người ngắm hai cây hoa sữa đang mùa hoa trổ phía bên kia đường. Con phố này vẫn được người ta gọi bằng cái tên tự đặt là phố nữ sinh. Bởi chiều nào giờ tan học, lớp lớp áo dài trắng kéo qua đây với những âm thanh vui đùa khúc khích, đẹp đến ngây người, tinh khôi đến ngây người, nhất lại vào mùa thu, trời xanh ngắt không một gợn mây phụ họa thêm sắc trắng xanh của những bông hoa sữa.

Tôi không biết hai cây hoa sữa có từ lúc nào nhưng quãng thời gian chắc không hề ngắn. Xem nào, tôi về đây nhận công tác cũng được năm năm rồi, 30 tuổi, không ít chút nào, đủ vắt vai duy nhất một mối tình đúng nghĩa, tức là có thể gọi thành tên, không phải kiểu thương thầm trộm nhớ. Chính là em, cô nữ sinh với nụ cười lấp lánh đã đánh cắp tâm trí tôi suốt mấy năm nay mà không hề hẹn ngày mang nó trở lại.

Tôi chẳng còn trẻ để con tim bồng bột cảm xúc nhưng sao bóng hình em cứ xoắn xuýt lấy tâm trí và thi thoảng, quặn thắt con tim tôi độ ấy? 30 tuổi, không gia đình cũng chẳng thấy người thương nhớ, suốt ngày chỉ quẩn quanh với công việc, hết ca bệnh nọ đến ca bệnh kia, nhiều người trong bệnh viện gọi tôi là “lão già ba mươi”, tôi cười xòa vui vẻ, họ không biết, tôi nhớ em, rất nhớ!

Lần thứ nhất…

Lần đầu tiên gặp em là lúc tranh thủ trông hàng bánh sinh nhật ngay gần bệnh viện giúp cô tôi. Trước lúc đi cô tỉ mẩn dặn dò từng đơn hàng một, nếu có người đến thì gói hàng cho họ. Em là vị khách cuối cùng, gói bánh cho em xong cũng là lúc cô tôi vừa về kịp. Vẻ ngây ngô của cô nữ sinh ngày ấy làm tôi muốn trêu chọc quá chừng. Em đến, chưa kịp để tôi hỏi đã “ốp” luôn:

- Cháu đến lấy bánh, chiếc một tầng, phủ socola!

Em cố kéo dài giọng lúc gọi tôi. Tôi ngạc nhiên, em gọi tôi là chú sao? Trước giờ bệnh nhân đến, kể cả những em nhỏ hơn em cũng chỉ gọi tôi là anh thôi. Ai cũng bảo tôi trẻ lâu, vậy mà… Tôi ngước lên, bắt gặp em đang cười khúc khích trước phản ứng “đơ toàn tập” của mình thì hơi tức và muốn trả đũa em một phen. Đưa hộp bánh cho em xong, tôi nắm cổ tay kéo em đi thẳng vào quán cafe cách đó một dãy nhà mặc kệ cô tôi mắt tròn mắt dẹt. Đến nơi, tôi đẩy em ngồi vào chiếc ghế kê ở góc quán, lớn tiếng gọi người phục vụ quen mặt, em vẫn bị bất ngờ nên yên lặng nhưng lúc sau khi nghe tôi hỏi thì lại khác:

- Nói ngay, sao dám trêu tôi?

Em hét toáng lên trước con mắt kinh ngạc của tất cả khách và nhân viên trong quán:

- Chú à, con nom chú cũng lớn tuổi rồi đó, nên cư xử đúng đắn đi, đừng có thấy con nhỏ mà bắt nạt nha!

Đến lượt tôi há hốc trước thái độ của mọi người dành cho mình. Con bé này… em giỏi lắm. Tôi bấm bụng nhìn em cười đắc thắng rồi nhảy chân sáo ra khỏi quán.

Sau hôm đó, tôi vừa tức, vừa… buồn cười, nhớ mãi em với ánh mắt tinh khôi trong trẻo và tia cười tinh nghịch lấp lánh đã “chơi xỏ” tôi hai lần liền trong cùng một buổi chiều. Được, được lắm!

Tìm lại niềm yêu thương - Hình 1

Lần thứ hai…

- Bác sĩ Minh, có ca cấp cứu!

Nghe gọi tên mình, tôi gần như bay sang phòng cấp cứu, một ca bị mất máu nhiều, tôi đón bệnh nhân vào, cửa phòng y tế đóng sập, bỏ ngoài tai những lời rên rỉ than khóc nhưng vẫn kịp nhận ra em với rèm mi ướt nhòe. Không được phép phân tâm, tôi đanh mặt, tập trung hết sức cho ca bệnh của mình.

Tôi nghe y tá sơ lược lại tình trạng. Nạn nhân bị chém vào bả vai, mất máu nhiều dẫn đến hôn mê. Tôi thoảng nhìn gương mặt đang dần trắng bệch đi của chàng thanh niên trẻ, tự nhắc mình phải nhanh hơn nhưng không được phép mất bình tĩnh, mắt liên tục ngó điện tâm đồ. Sau gần một tiếng, cuối cùng tình trạng cũng dần ổn định, tôi thở phào, vứt nốt phần việc còn lại cho bác sĩ trực ngày hôm đó rồi lững thững bước ra. Vẫn thấy em ngồi ở hàng ghế chờ, gần như gục xuống đôi tay run rẩy, không nhận ra cửa phòng cấp cứu đã mở từ lâu. Tôi tiến đến, lay vai em:

- Này…

Em ngước nhìn tôi, ánh mắt thất thần. Tôi định nói nhưng em lên tiếng trước:

- Anh ấy sao rồi?

Nhận ra hơi thở em đứt nhịp đợi chờ. Tôi đáp:

- Ổn hơn rồi!

Em thở phào, tôi tiếp:

- Bạn trai sao?

Em định cười mà không nổi:

- Là anh trai!

Tôi nhìn thần sắc em nhợt nhạt, vệt máu loang dài trên vạt áo trắng tinh, lòng chợt thắt lại. Tôi đẩy em ra phía cửa, nói vội vàng:

- Về nghỉ đi, thủ tục để tôi lo giúp. Tạm thời chỗ này, không cần em!

Câu chuyện tiếp tục khi đến ca trực của tôi. Mẹ em vì quá hoảng hốt nên phải nằm truyền dịch từ sáng. Em xuất hiện ở phòng bệnh, nom đã tươi tắn hơn nhiều. Thấy em vào, tôi hỏi không còn người nữa sao, em đáp rầu rầu:

- Nhà em bây giờ chỉ còn ba người , lại xa quê. Năm em được 7 tuổi, bố cùng anh trai lớn đi phượt xuyên Việt, cuối cùng ngã lúc qua đèo, cả hai cùng mất… – nước mắt em nhạt nhòa nói lời cảm ơn tôi, khác hẳn với lần gặp trước đó. Tôi không thể ngờ chủ nhân của nụ cười, của ánh mắt tinh nghịch ấy lại ẩn sâu trong mình những nỗi đau quá lớn như vậy. Tôi hỏi han đủ điều, em sống có ổn không? Em bảo có, mẹ em còn lao động tốt, anh trai còn lại đủ sức gánh vác gia đình nhưng nông nổi, vừa rồi vì em bị người ta trêu trọc nên không suy tính mà đánh nhau với người ta, cuối cùng thành ra như vậy. Tôi cười buồn an ủi em:

- Sẽ không sao đâu!

Anh trai em xuất viện, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, tôi thường trở lại nhà em vào quãng thời gian ngắn sau đó, để thăm khám tình nguyện cho anh trai em đến khi bình phục hẳn. Nói hơi mục đích là vì em, để tạo mối quan hệ thân thiết nhưng cũng thực sự quý mến. Em cũng năng ghé thăm tôi, khi là bữa cơm trưa em nấu, lúc là hộp bánh ngọt em tự làm. Tôi biết, tình cảm đã tiến xa hơn là sự biết ơn, từ ánh mắt em, tôi đoán biết được.

Chưa một ai mang đến cho tôi những xúc cảm rạo rực độ ấy. Người con gái với ánh mắt trong, tôi đã nắm tay em vào một chiều mùa thu gió lộng, như hôm nay rồi choàng ôm em trong hơi gió lạnh ùa về, em cười, không còn tinh nghịch chọc phá tôi mà nói:

- Một tháng nữa mới là sinh nhật em!

Tôi học em, trêu chọc:

- Cái ôm trước thềm 18 một tháng, ok?

Cả hai chúng tôi cùng cười phá lên về mức độ “bựa” tăng cao ngùn ngụt của mình. Tôi nói tôi học em, em cãi là tôi vốn không “trong sáng” còn đổ thừa cho người khác. Lại cười, lại cãi nhau chí chóe. Tôi tự cười mình, ba mươi tuổi mà cứ bên em, đến bao giờ mới hết trẻ con đây?

Tôi nhận phụ đạo cho em trong kì ôn thi, em nói tôi khôn lỏi, tôi bảo được phụ đạo miễn phí, không thích sao? Em bướng bỉnh:

- Cấm được lợi dụng ngắm em trong lúc giảng bài.

Tôi cãi cố:

- Không được cấm!

Kì thực đó đã là thói quen, cứ muốn nhìn mãi cặp mắt trong, lóng lánh, nom đáng yêu vô cùng. Em là ai giữa cuộc đời này và… đến bao giờ, tôi mới hết yêu thương?

Tìm lại niềm yêu thương - Hình 2

Em đỗ đại học trong niềm vui ngỡ ngàng, ríu rít như con chim non cạnh tôi ngày ấy:

- Anh đã hứa đi Sapa này, đi biển này, bao giờ em mới được lĩnh thưởng đây?

Tôi cười, âu yếm vuốt ve vạt tóc mềm lòa xòa trên trán em, nựng nịu:

- Cố gắng đợi thêm nha, dạo này anh bận quá!

Em xịu mặt, niềm vui chưa kịp thắm thì nỗi buồn đã đến bủa vây:

- Mẹ về Sài Gòn, em chọn trường ở đó cho gần mẹ, đợi anh trai thu xếp công việc xong cũng chuyển vào luôn.

Tôi lặng người, phải xa em sao. Em đi về, suốt mấy ngày liền sau đó chúng tôi không nói chuyện. Tôi ra sức thuyết phục em ở lại, rằng đi lại bây giờ đâu có khó khăn chi, em lắc đầu nguầy nguậy, quệt nước mắt:

Video đang HOT

- Mẹ em một mình mười năm nay rồi, lúc này cần đoàn viên, ở đó có họ hàng nhưng không thể thiếu chúng em.

Tôi nôn nóng xin nghỉ phép bằng được. Biển Cam Ranh đón chúng tôi rực rỡ cát vàng, em hét thật to tên hai đứa, đáp lại chỉ có tiếng gió lùa qua kẽ tóc. Tôi ôm siết em trong vòng tay rộng, hẹn một ngày quay lại đây với những nụ cười con trẻ. Mắt em lấp lánh:

- Mình giả vờ chụp ảnh cưới đi anh!

Em làm cô dâu, tôi chưa từng thấy ai đẹp đến thế . Vẫn ánh mắt trong và nụ cười tinh nghịch nhưng đằm thắm hơn. Em mặc váy cưới, kéo tôi với bộ thường phục vào những bức hình nhí nhố. Cung đường biển ở Cam Ranh, được mệnh danh đẹp nhất thế giới ấy như là thiên đường đón những dấu chân hạnh phúc. Tôi đặt lên môi em một nụ hôn ấm vừa kịp lúc ống kính máy ảnh của đứa bạn thân lia đến, nó vỗ tay rồi nhìn tôi đắc thắng:

- Cưới thật thôi, giả vờ chi cho mệt. Cô dâu của mày đẹp quá, Minh à, làm tao muốn cưới vợ thêm lần nữa.

- Mày có cưới chục lần nữa cũng không kiếm được cô dâu đẹp thế này đâu. – tôi hét thật to át tiếng sóng, tiếng gió, quàng tay qua vai em rồi hỏi:

- Anh nói có phải không?

Em phụng phịu gỡ tay tôi, chạy vội vào trong thay bộ váy cưới, chỉ lát sau đã hòa mình với biển, em bơi rất cừ, chắc chắn ngang ngửa tôi nhưng tôi lại cố tình giả vờ trêu chọc:

- Giỏi quá, anh không biết bơi đâu.

Em chìa môi:

- Bác sĩ “gà công nghiệp”.

Tôi xuống nước đòi em dạy, và bơi được sau hai câu hướng dẫn của em, em tức tối chành chọe tôi:

- Dám lừa em.

Ôm miết em vào lòng, tôi thầm thì:

- Em mạnh mẽ vậy, anh mà thiếu bản lĩnh, sao lo được cho em…

Tìm lại niềm yêu thương - Hình 3

Tính đó mà cũng ba năm rồi. Em vào Sài Gòn, dạo đầu chúng tôi vẫn liên lạc, sau những cuộc gọi thưa dần, đến một lúc tôi không thể gọi cho em được nữa. Tôi hụt hẫng, và đau, tự nhiên mất đi một bóng hình thân thuộc mà mình thương nhớ. Đã có những đêm để nỗi nhớ cào tim, tôi không biết làm cách nào để thấy lại em. Tôi không quên giấc mơ thấy em làm cô dâu của mình, nó vẫn trở đi trở lại như là thói quen, ánh mắt em trong những bức hình lưu giữ, tôi không bao giờ quên được, cả lời hứa của em:

- Rồi sẽ có ngày em làm cô dâu, của chính anh!

Câu nói đó đã rất xa, tôi vẫn mong nó sẽ thành sự thật, chưa bao giờ tôi hết hi vọng, thực sự chưa bao giờ… Tôi đã nghĩ suy chán chường, không thể nào tiếp tục sống những tháng ngày như thế nữa. Dù mọi chuyện ra sao, niềm hi vọng cũng cần một lí do để kết thúc.

Ngày làm việc cuối cùng trước kì nghỉ phép một tháng, tôi đang bàn giao công việc để vào Sài Gòn một thời gian. Phải thấy em, tôi tự nhủ lòng như vậy.

Giờ nghỉ trưa, tôi thu dọn số tài liệu còn lại trong phòng thì nghe có tiếng gõ cửa. Tôi mời vào ngay, đoán chắc là trợ lí giám giám đốc bệnh viện mang tới một số giấy tờ cần thiết nhưng lúc chưa ngẩng lên, tôi nghe một giọng nữ rất ngọt:

- Cơm trưa với sườn rán chua ngọt, Bác sĩ Minh thấy thế nào?

Tôi giật mình ngẩng lên, là em với nụ cười bừng sáng, vẫn áo dài trắng như cô nữ sinh ngày nào, tôi thấy mình say trong sự tinh khôi ấy. Tôi ôm chầm lấy em, sợ em sẽ xa tôi lần nữa, thoáng nghe em thì thầm:

- Em từng nghĩ sẽ chẳng thể bên nhau, từng tin không thể nào giữ nhau xa xôi như thế. Nhưng em nhầm rồi, cả anh và em vẫn đợi được vì tin yêu – tôi nghe tiếng em thút thít – Mình cưới, nha anh!

Theo Guu

Một đời chỉ cần có em

Tình yêu đâu có sai lầm, chỉ là người này bước lên một chút, người kia bước lên một chút, sẽ có ngày, họ tìm thấy nhau...

Tàu đã vào ga được một lúc, Hoài lúc này mới uể oải vươn người rồi chậm rãi bước ra khỏi khoang ghế cứng. Cả một đêm ngủ gục trên bàn khiến cổ và bả vai đau ê ẩm, Hoài hít đầy một ngực không khí hanh hao của mùa đông Hà Nội, chợt rùng mình vì một cơn gió khẽ chạy dọc qua vuốt ve khuôn mặt lạnh cóng. Cô xoa xoa bàn tay đông cứng, quăng chiếc balo nặng trịch lên vai rồi bắt đầu lững thững bước ra khỏi ga.

Ga tàu lúc này không đông, chỉ còn lác đác vài người đang giúp người thân gỡ hành lý xuống, trở về nhà. Hơi lạnh ùa đến đột ngột khiến Hoài đột nhiên trào dâng cảm giác trống rỗng và cô độc. Cái cô độc được sinh ra từ khi người ta nhận thức được bản thân cho dù có cố gắng thế nào, vẫn chỉ có một mình.

Một đời chỉ cần có em - Hình 1

Tin nhắn điện thoại, của Thu - một chị bạn thân với Hoài nhắn tới.

"Này, hôm nay đến The Wind, có anh này được lắm! Mới đi Sing về, con nhà khá giả nhé, quan trọng là đẹp trai ngỡ ngàng luôn. Chị hẹn người ta 9h rồi. Bàn số 4, lần này mày mà bỏ lỡ chết với chị!".

Hoài thấy hơi ngán ngẩm, một giây chán nản sượt qua không khí để bật thành một tiếng thở dài. Cô đã cảm thấy quá mệt mỏi với những cuộc gặp mặt, những lần sắp xếp "mai mối" của các cô chị thích làm "bà nội trợ nhiều chuyện". Nhưng Hoài không nỡ từ chối ý tốt của mọi người.

"Ok, em sẽ đến đúng giờ!"

"Ăn mặc, trang điểm thật đẹp, phải câu được con cá này, không chị đây sẽ uất mà chết mất!"

"Được rồi!"

Hoài gài tai nghe, bật to bản nhạc đang nghe dang dở, lấy thêm chiếc khăn dày quàng tạm từ ngăn ngoài cùng của vali, cô bắt một chuyến taxi về thẳng tòa soạn.

***

Khi chuông điện thoại dồn dập từng hồi, Hoài mới cảm thấy hối hận vì lúc ngủ quên không tắt chuông. Bò dậy trong tình trạng mắt vẫn nhắm nghiền, cô ấn bừa nút nghe, giọng nói chua hơn giấm của Thu vọng ra sang sảng từ đầu dây bên kia.

- Cô làm gì thế hả? Mấy giờ rồi cô biết không? 8 rưỡi tối rồi mà cô còn trả lời tôi với cái giọng điệu ngái ngủ có thừa như thế hả?

- Làm gì mà to tiếng thế? Em mới đi Hà Giang về sáng nay, đang tranh thủ ngủ bù mà!

- Bù cái đầu nhà cô, cuộc hẹn bao nhiêu công tôi sắp xếp cho cô cô để bay chốn nào rồi? Tôi mà không cẩn thận gọi điện nhắc chắc cô cho người ta chờ đến mai luôn chứ hả?

Hoài giật mình, mở choàng mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại. Cô nói vội vài câu hứa hẹn vào điện thoại rồi chạy như bay vào tủ quần áo, tìm bộ đồ gần tầm với nhất, sửa soạn sơ sài thêm một chút rồi lao ra đường.

The Wind là một nhà hàng kiểu Tây khá nổi tiếng, do vội vàng quá nên Hoài không kịp ăn vận cho phù hợp với thiết kế sang trọng và không khí của nhà hàng. Chiếc áo len đỏ kết hợp với áo khoác kaki lót bông, quần bò bó sát và chiếc giày vans nâu đồng màu với chiếc khăn ống đã khiến cô gái già sắp 27 tuổi trở nên xì - tin hơn bao giờ hết.

Một đời chỉ cần có em - Hình 2

Khẽ rủa thầm mình một câu, rồi hít hà một hơi đầy khí lạnh, Hoài bình thản bước vào nhà hàng trong bao con mắt ngờ vực của nhân viên ở đây. Sau khi nói trước với cô lễ tân, Hoài cũng bước đến gần chiếc bàn số 4 đã có người ngồi sẵn.

- Xin lỗi, tôi đến muộn!

Ngữ khí nói ra có vài phần lãnh đạm, người thanh niên trong chiếc áo sơ mi thẳng thớm vừa ngẩng đầu lên đã khiến Hoài rùng mình. Không phải vì khuôn mặt của anh ta đáng sợ, mà đây đích thực là khuôn mặt có biến hóa thế nào cô cũng nhận ra. Hoài sững sờ, anh ta đã về nước từ bao giờ?

Trái ngược với biểu cảm ngạc nhiên của Hoài, Lâm ngắm một lượt từ trên xuống dưới cô gái đứng trước mặt. Sau từng ấy năm, cô ấy vẫn chẳng có gì thay đổi, từ vẻ ngoài trẻ con, giọng điệu hờ hững, và cả cách ăn mặc không chút nể nang người đối diện này. Cũng đã được 5 năm rồi, chẵn 5 năm không gặp lại, vậy mà cảm giác như mới chỉ như hôm qua.

- Em ngồi xuống đi!

Lâm mỉm cười, đưa tay ra hiệu mời Hoài ngồi xuống ghế đối diện. Mặc dù vẫn còn khá sững sờ, nhưng sau một hồi trấn tĩnh, Hoài cũng buông nhẹ người xuống ghế. Vẻ thờ ơ lại phủ lên gương mặt như đọng một làn sương mỏng. Cô đi thẳng vào vấn đề.

- Anh biết trước đối tượng buổi hẹn hôm nay là tôi?

- Ừ, anh biết trước rồi!

- Thế tại sao anh lại đồng ý đến đây?

- Muốn gặp em, cũng 5 năm rồi còn gì?

- Phải, cũng 5 năm rồi, thế nên gặp hay không gặp cũng có gì khác nhau đâu!

Dù Hoài có nhọc sức công kích, người con trai trước mặt vẫn cứ trước sau giữ nụ cười dịu dàng. Cô phải cố gắng kiềm chế không chồm lên tát thẳng vào khuôn mặt xưa nay chỉ dùng để lừa người khác ấy.

- Em nói thế là không đúng rồi, em có thể không nhớ anh, nhưng anh thì nhớ em lắm!

- Anh thôi mấy câu rào đón vớ vẩn đi, mục đích gọi tôi ra đây có chuyện gì? Tôi không rảnh rang nghe anh tán tỉnh lắm!

- Chẳng có mục đích gì, chỉ là muốn gặp em vì nhớ em. Em cứ càng tỏ ra xa cách với anh, càng chứng tỏ em vẫn quan tâm đến anh, và quá khứ của chúng ta!

- Anh nhầm! thực tế là TÔI HOÀN TOÀN KHÔNG QUAN TÂM ANH, và cả cái quá khứ rác rưởi đó!

- Vậy à, thế nếu đã không quan tâm đến quá khứ, thì hãy hẹn hò với anh đi?

- Anh...

- Sao? Anh nói đúng quá à?

Hoài lắc đầu, cố nén cơn giận dữ chực trào khỏi lồng ngực, cô ngồi tựa vào lưng ghế, nhìn về phía người đối diện, cái nhìn sắc như dao.

- Tôi không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết lần này về anh có hứng thú giở trò gì với tôi. Hiện tại tôi đang sống rất ổn, tôi không muốn bị quấy rầy bởi những trò chơi rỗi hơi của anh. Anh hãy để cho tôi được yên thân đi.

Lâm bất chợt chùng xuống, vẻ ảo não thoáng qua gương mặt. Anh biết, cô không chấp nhận anh. Sau từng ấy năm, sự trở lại đột ngột của anh có lẽ làm cô hoảng sợ, nhưng anh biết làm sao? Những chuyện cũ trong quá khứ có thể khiến cô đau lòng đến mức nào thì anh cũng đã đau lòng như thế. Nở nụ cười ảm đạm, Lâm níu lấy bàn tay chuẩn bị rời đi.

- Không cách nào quay về được hả em?

- Không!

Hoài giật tay lại, rồi bước đi như chạy ra ngoài. Bỏ lại câu trả lời cụt ngủn như một lưỡi dao sắc đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Lâm. Anh chống tay lên bàn, day trán một cách vô thức, rồi bất lực nhìn về phía người con gái đang bước từng bước thẫn thờ trên con đường lạnh lẽo.

Một đời chỉ cần có em - Hình 3

"Em biết không? Anh cũng đã từng cô đơn như thế đấy! Giữa một đất nước xa lạ, mà một mình lạc lõng, chỉ cần thẫn thờ nhớ về một vài kỷ niệm xưa cũ cũng đủ làm anh muốn phát điên, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng ai đó giống em là tim anh lại nảy lên một nhịp. Khi đi bộ qua những nẻo đường lạnh giá anh cũng đều tha thiết ước ao, rằng giá như có em đi bên cạnh anh. Vậy mà mỗi sáng anh mở mắt dậy lại chỉ nhìn thấy sự trống rỗng. Anh đã sai lầm như thế nào mà có thể khiến em buông tay tuyệt tình để cắt đứt mọi thứ như vậy?"

Nhưng cho dù thế nào anh cũng đã quyết định, sẽ kiên trì cho đến khi cô chấp nhận, và chứng minh cho cô thấy, đã bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng anh chỉ có mình cô.

***

Những ngày sau đó, Hoài cảm thấy bị làm phiền thật sự, đó chính là mỗi sáng sớm trước cửa nhà luôn để sẵn một hộp nhỏ, bên trong là một chậu cây, hoặc là một chậu hoa nhỏ xíu. Lâm sẽ bất ngờ xuất hiện, và luôn đeo bám đằng sau cô mọi lúc có thể. Mặc dù anh chỉ đến và đi như một cái bóng, mặc dù anh chỉ đứng ở một cự li khá xa để quan sát, nhưng Hoài vẫn không thể coi anh như không khí để phớt lờ.

- Anh quá đáng vừa thôi! Tôi đã nói đừng làm phiền tôi cơ mà? Đã quá giới hạn chịu đựng của tôi rồi, anh có biết không?

Hoài gắt, cô xoay người đẩy bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt, thay thế cho biểu hiện hờ hững, lạnh nhạt bình thường. Hình như phát hiện vẻ đau khổ pha lẫn nỗi đau trên khuôn mặt của Lâm, cô thoáng giật mình. "Anh ta vốn không phải là người dễ dàng để lộ vẻ yếu mềm của mình cho người khác, nhưng bây giờ thì sao? Đứng trước cô là ai đây?"

- Đừng cố chấp nữa, quá khứ đã qua đi, là vĩnh viễn không thể trở lại! Tôi không thể, anh cũng không thể, chúng ta ràng buộc nhau để làm gì?

Lâm buông tay, từng đợt gió lạnh thổi ào qua khiến anh bất chợt thấy lạnh. Cái lạnh từ đáy lòng lạnh ngắt, lan tỏa dọc cơ thể. Bàn tay trượt dần xuống khoảng không bất giác được cô gái đứng trước anh tóm lấy.

- Tôi cho anh mười phút, mười phút, anh hãy nói hết tất cả những gì anh muốn nói. Tất cả những gì xảy ra trong quãng thời gian 5 năm về trước đó. Dù sao, tôi cũng muốn biết.

***

Quán trà đạo kiểu Trung mà Lâm đưa Hoài tới là một không gian được bài trí khá độc đáo. Chiếc mành trúc xếp thưa, thi thoảng lay động chạm vào nhau, tạo ra những âm thanh lách rách như tiếng nước chảy vào khe suối. Nhạc không lời liên tục phát ra từ phía quầy lễ tân, những chiếc tách bằng đất nung được vẽ khéo léo theo những hình mẫu mà người ta vẫn hay thấy trong những bộ phim truyền hình.

Một đời chỉ cần có em - Hình 4

Hoài thản nhiên nhìn Lâm, sau 5 năm, anh đã thay đổi nhiều quá. Dường như thời gian đã lật lên trước mặt bọn họ cả một chiếc hố sâu, khi nhìn thấy sự thay đổi bắt đầu lờ mờ hiện ra. Lâm trước mặt cô, dường như vẫn là anh chàng Lâm ngày nào vẫn trẻ con, ưa làm nũng, vẫn hay hờn ghen nhưng đã từng tuyệt đối yêu cô. Thế còn Lâm bây giờ thì sao? Vẻ ngoài vẫn như vậy, thậm chí có phần đẹp trai hơn so với ngày trước, nhưng nét điềm tĩnh trên khuôn mặt anh không thể phủ nhận, đây không còn là Lâm của cô 5 năm về trước nữa.

Mọi biến cố xảy ra giữa bọn họ, đã khiến thời gian lợi dụng cơ hội để tẩy xóa hết cảm xúc khi xưa đã từng, cũng chính là nguyên cớ. Hoài chỉ biết rằng, bây giờ đây, mọi chuyện vẫn như một lớp sương mù che phủ đoạn quá khứ mà bấy lâu nay vẫn làm cô đau lòng, bất chợt dần dần trở nên sáng tỏ.

- Vậy là chỉ vì tin nhắn không tới, điện thoại của tôi không liên lạc được ngày hôm đó, mà anh cho rằng tôi từ bỏ anh? Và sau đó anh biến mất lặng lẽ, bỏ lại tôi ngơ ngác không hiểu, tôi đã làm gì để anh vứt lại như một thứ đồ chơi như thế?

- Khi đó, anh thật sự có lý do bắt buộc phải đi!

- Bắt buộc à? Kể cả việc cho tôi ra khỏi cuộc sống một cách nhẹ nhàng, kể cả việc tôi có cố gắng như thế nào cũng không thể tìm thấy anh? Khi đó, anh đã từng nghĩ tôi đã tổn thương tới mức nào, tôi đã từng nhớ anh tới mức nào hay chưa?

- Hoài, 2 năm sau đó anh về Việt Nam, anh nhìn thấy em đang ở bên cạnh một cậu con trai khác. Anh đã rất đau khổ, nhìn hai người bên nhau hạnh phúc như thế, anh thật sự cảm thấy như là đã mất đi thứ quý giá nhất của mình.

- Rồi sao? Và anh lại bỏ đi? Bỏ đi trong khi không thèm tìm hiểu xem người bên cạnh tôi lúc đấy là ai? Bỏ đi mà không thèm đến nói với tôi một lời? Anh có biết không? Anh quá ích kỷ, anh không xứng đáng với tình cảm của tôi!

- Anh biết, mọi chuyện đều đã rồi, anh có làm thế nào cũng không thể bù đắp được sai lầm của mình. Nhưng em hãy coi quá khứ là quá khứ có được không? Cho anh một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội?

- Cơ hội? Tôi đã sớm không còn có thể chấp nhận được những cơ hội thế này từ anh rồi.

- Anh hiểu rồi! Xin lỗi em, vì đã làm khổ em như thế!

***

Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn, Hoài uể oải cuộn tròn người trong chiếc chăn bông ấm sực, dụi đầu vào chiếc gối ôm hương quế dìu dịu. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô.

- Hoài à, đầu tuần sau anh bay về Sing!

- Đầu tuần à? Thứ mấy thế?

- Thứ 3, liệu em có thể...

- Thứ 3 em bận rồi! - Hoài cắt ngang - Thôi, không tiễn anh được thì chúc luôn bây giờ vậy, anh đi bình an nhé!

- Ừm, em ở nhà cũng bình an nhé!

Ở nhà! Đã lâu lắm rồi Hoài mới nghe thấy anh nói từ "nhà". Với người khác thì có vẻ như quá bình thường, nhưng với Lâm thì khác, anh không bao giờ tùy tiện nói từ "nhà" trước bất cứ ai. Bởi vì, nhà với Lâm, chính là gia đình, mà đã là gia đình, sẽ là thứ anh trân trọng nhất. Cô, vẫn còn thuộc về gia đình của anh ư?

Sự trống trải bỗng chốc theo cơn gió ùa vào tim. Hoài nhớ về những mùa đông cũng một mình cô độc về trước, nhớ về những bước chân chậm chạp qua những con phố đông nghẹt người, nhưng ai cũng có hơi ấm của riêng mình. Cô thật sự, thật sự là không thể tha thứ tất cả cho quá khứ hay sao?

Cô đang chờ đợi cái gì? Cô đang để vuột mất cái gì? Có lẽ chính cô còn không rõ. Bởi lẽ, khi người ta bỗng chốc phải đối diện với quá khứ đau thương, người ta thường tìm cách trốn chạy...

Ngắt điện thoại, Lâm bất giác thở dài, chậm dãi nuốt hơi lạnh buốt vào sâu trong lồng ngực. Phải, ở đâu có cô gái ấy, thì ở đó cũng là gia đình. Nhưng, gia đình này, không biết bao giờ anh mới có thể lại chạm vào được một lần nữa? Làm thế nào để có thể chữa lành những vết thương mà anh vô tình gây ra cho người con gái mà anh yêu? Làm thế nào?

Một đời chỉ cần có em - Hình 5

Trời lạnh, và người ta vẫn cần lắm những cái ôm...

Những người vẫn yêu nhau, vì cớ gì mà luôn làm tổn thương nhau?

Những người vẫn yêu nhau, vì cớ gì mà không thể trở về?

***

Bước chân chậm dần qua cửa kính một cửa hàng bán đồ lưu niệm cũ, Hoài trông thấy một quả cầu tuyết nhỏ xíu được bày trên một chiếc kệ bằng gỗ. Ký ức bất chợt ùa về, có hai đứa trẻ vẫn chụm đầu lại bên ngoài chiếc tủ kính trong suốt.

"Thích à? Không vấn đề gì, lớn lên anh sẽ mua cho em!" - Đứa con trai vỗ ngực.

"Lớn lên là đến bao giờ? Em thích ngay bây giờ cơ!" - Đứa con gái phụng phịu.

"Nhưng đắt lắm... thôi được rồi! Tháng sau sinh nhật em, anh sẽ mua cho!"

"Nhớ đấy nhé!"

...

Tiếng chiếc hộp thủy tinh vỡ choang, những vụn tuyết li ti khẽ bay bay trong gió, bám vào tóc đứa bé gái đen nhánh.

"Đừng khóc, vỡ rồi thì sao? Anh sẽ mua cái khác mà!"

"Nhưng... mẹ em bảo, thủy tinh vỡ là không tốt, nhỡ mà anh bị làm sao thì em biết làm thế nào?"

"Yên tâm, lúc nào anh cũng ở bên cạnh em, anh mạnh khỏe thế này cơ mà! Chỉ cần có anh là không ai dám bắt nạt em đâu!"

...

Hai đứa trẻ ấy vốn không hề biết, đó chính là dấu hiệu của sự chia ly đằng đẵng về sau. Và đứa bé gái càng không biết, những lời mẹ cô bé nói hoàn toàn đúng, rằng thủy tinh vỡ chính là điềm báo không lành.

Mắt Hoài nhòe nước, hóa ra, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, thì Lâm vẫn là Lâm, vẫn sẽ mãi ở trong trái tim cô.

***

Từng đợt gió lạnh cứ ùa về những con phố đông đúc. Người ta chậm rãi, người ta vội vã, nhưng người ta có quên trao cho nhau yêu thương?

Hoài chạy thục mạng về phía trước, nước mắt lã chã rơi, thấm xuống ngực áo lạnh ngắt. Mồ hôi lạnh túa ra, và cổ họng khô khốc bật lên tiếng thở khó nhọc.

"Thằng Lâm không hề bỏ rơi cháu, ngày hôm nó ra sân bay, đã đợi cháu rất lâu, nhưng cháu không tới, nó bị ngất ở sân bay."

"Nó bị tăng áp động mạch phổi, bác buộc phải đưa nó sang Sing để nhờ bạn thân của bác điều trị cho nó".

"Sở dĩ nó giấu cháu là vì không muốn cháu khổ sở, nó không muốn trở thành kẻ yếu đuối trong mắt cháu".

"Bác không rõ chuyện hai đứa, nhưng 2 năm sau khi làm tiểu phẫu và hồi phục, nó về Việt Nam, nhưng đến khi trở lại Sing thì bệnh tình lại trầm trọng hơn..."

"Cháu có thể không biết, nhưng Lâm nhà bác thật sự rất thích cháu..."

...

Một đời chỉ cần có em - Hình 6

Sân bay chật ních người, kẻ thì vội vã ra đi, kẻ lại chùng chình lưu luyến. Những giọt nước mắt, những chiếc ôm và những cái nắm tay, kể cả những cái hôn rất vội hòa cùng với âm thanh ồn ã khiến Hoài chóng mặt. Cô xoay người tìm kiếm dáng hình quen thuộc nhưng không cách nào tìm thấy.

Bảng điện tử thông báo, chuyến bay Hà Nội - Sing sắp cất cánh ...

Hoài len người qua phòng đợi, rồi chạy nhanh về phía quầy check in, có người ngăn cô lại, nhưng người cô cần tìm đang bước vào trong đó.

- Lâm!...

Thế là, giữa ồn ào, huyên náo, giữa trăm ngàn người tạo thành một bức tường lớn ngăn cách, đã lâu lắm rồi, cô lại gọi tên anh, gọi trong nỗi hy vọng pha lẫn đau khổ, gọi trong nỗi day dứt và xót xa. Dáng người quen thuộc chậm bước chân, rồi từ từ quay lại ...khoảnh khắc đó, chỉ có thể là của riêng hai người họ.

"Anh đi rồi, sẽ quay lại chứ?"

"Anh sẽ! Đợi anh nhé!"

"Em sẽ chờ..."

"Ngốc ạ, anh đi có lâu đâu, một tuần thôi mà!"

"Hả? Sao em cứ nghĩ là vài ba năm?"

"Anh có nói là vài ba năm sao?"

"Được rồi, em nghĩ nhiều, em lo thừa"

"Ngoan nào, anh sẽ mau chóng về thôi, đừng lo!"

"Lâm này, em... em xin lỗi!"

"Vì cái gì cơ?"

"Vì tất cả..."

"Ngốc quá, anh yêu em, cho dù thế nào anh vẫn sẽ tìm lại em mà!"

...

Những tia nắng nhẹ xuất hiện trên những ô cửa kính, hất lên vai người ta những vệt nắng li ti. Chúng ta thường đợi kết quả, nhưng không dám có dũng khí tìm kiếm kết quả, thế nên chúng ta mới bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều cơ hội!

Tình yêu đâu có sai lầm, chỉ là người này bước lên một chút, người kia bước lên một chút, sẽ có ngày, họ tìm thấy nhau...

Theo Guu

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Mẹ tôi làm con dâu suýt sẩy thai, sinh con xong vợ tôi dứt khoát ly hôn
07:28:14 05/11/2024
Con rể bất an khi phát hiện bí mật trong quá khứ của mẹ vợ
08:02:06 04/11/2024
Mua máy rửa bát bị mẹ chồng mắng xối xả, con dâu đáp trả một câu khiến bà hết soi mói
07:54:19 04/11/2024
Chồng qua đời đã 5 năm, con dâu ở vậy chăm bố chồng, một ngày đột nhiên có thai khiến ai cũng chửi nhưng sự thật thì...
08:46:08 04/11/2024
Cưới hơn 1 năm nhưng con dâu không có con, mẹ chồng đuổi khỏi nhà thì nhận lại một sấp ảnh khiến bà ngã khuỵ
08:57:41 04/11/2024
Mẹ đơn thân suy sụp vì chồng tương lai bất ngờ đưa ra điều kiện muốn cưới phải góp 2 tỷ
07:09:40 05/11/2024
Nhờ mẹ ruột chăm sóc khi ở cữ nhưng bà từ chối rồi đưa cho tôi 30 triệu
09:01:38 04/11/2024
Mẹ chồng có tâm nguyện nhưng bà mất đột ngột nên không kịp dặn dò các con, sau tang lễ chúng tôi mới tìm thấy chiếc hộp gỗ
08:26:56 04/11/2024

Tin đang nóng

Bài tập tiếng Việt của học sinh tiểu học khiến nhiều phụ huynh "khóc không thành tiếng": Tại sao lại có thể khó đến vậy?
13:47:10 05/11/2024
Đoan Trang từng hủy hôn với tình cũ vào phút chót, trước khi lấy chồng Tây
12:53:15 05/11/2024
Lý do danh ca Hương Lan tát Hoài Linh: "Tôi bảo Hoài Linh, chị hai đánh cho em tỉnh lại"
13:31:40 05/11/2024
Trường Giang giảm 11kg: Ngoại hình khác lạ, chỉ ăn khoai lang và trứng
13:04:44 05/11/2024
Giữa lúc Kỳ Duyên gặp sóng gió tại Miss Universe, Thiên Ân gây hoang mang vì 1 bài đăng
13:42:11 05/11/2024
Con nuôi Ngọc Sơn: "Tôi nhìn 10 tỷ cầm về, tự hỏi đây là tiền thật à"
15:01:57 05/11/2024
Bữa tiệc sinh nhật khốn khổ của ông trùm Diddy bên trong trại giam
14:23:36 05/11/2024
Cuộc sống của nam ca sĩ Việt và bạn đời đồng giới ở Mỹ: Đã có con, biệt thự và siêu xe
13:29:10 05/11/2024

Tin mới nhất

Vợ giận bỏ về nhà mẹ đẻ, tôi mượn rượu giải sầu đến khuya, tỉnh dậy thì 'hồn vía lên mây' khi thấy người phụ nữ này đang nằm cạnh

10:20:57 05/11/2024
Đúng lúc cô hàng xóm cũng tỉnh lại quay sang nhìn tôi. Tôi bình tĩnh lại nhìn rõ tình trạng cả tôi và cô ấy đều không mặc gì.

Đang ân ái với nhân tình trong nhà nghỉ, nhận hơn 20 cuộc gọi nhỡ của vợ, tôi phớt lờ để rồi nhận tin sét đánh vào sáng hôm sau

10:16:40 05/11/2024
Tôi tình cờ quen Uyên trong một lần đi gặp khách hàng, cô ấy làm lễ tân ở đó. Uyên là người phụ nữ xinh đẹp, cá tính. Nói chuyện với cô ấy, tôi có cảm giác như mình được sống lại những tháng năm thanh xuân tươi đẹp.

Tò mò vì chồng tắm suốt 1 tiếng chẳng ra, tôi hé cửa ra xem thì chết điếng khi thấy cảnh tượng bên trong

10:11:40 05/11/2024
Mặc dù anh hết lời giải thích nhưng tôi vẫn vô cùng khó chịu vì bị phản bội. Tôi và Liêm lấy nhau đã 9 năm. Quả thật, cuộc sống hôn nhân vất vả hơn thời còn yêu nhau.

Đứng trước cửa khách sạn, tận mắt chứng kiến chồng ôm eo người phụ nữ khác bước ra, trái tim tôi đau nhói như có ai đó đang bóp chặt

10:06:54 05/11/2024
Có lẽ chưa bao giờ anh thấy mắt tôi đầy căm hờn, hung dữ như thế nên anh sững người lại. Chính cái giây phút biết chồng ngoại tình, niềm tin và tình yêu trong tôi đã chết.

Bỏ vợ, chồng lao vào mưa để chạy đi giúp nữ đồng nghiệp, nhưng vừa đến nơi đã thấy cảnh tượng kinh hoàng

10:02:58 05/11/2024
Sau khi anh vội vã chạy đi tôi cùng chạy theo, vừa đến nơi đã chứng kiến cảnh tượng khiến tôi ám ảnh cả cuộc đời. Chồng tôi là kiểu đàn ông được nhiều người đánh giá là nhiệt tình, tốt tính.

Bỏ ngay cô bồ nóng bỏng chỉ vì một lần tắm giúp vợ nhà đang bị ốm, tôi ân hận vì đã làm em khổ quá nhiều

09:57:01 05/11/2024
Chỉ vì chán ngán cơ thể vợ sau sinh tôi đã ra ngoài tìm vui bên cô bồ nóng bỏng. Ngày mà Khôi cưới được Thảo về làm vợ thì ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ và có chút ghen tỵ.

Chán chồng hay nhậu nhẹt, vợ cao tay có màn 'trả đũa' lúc 3h sáng khiến chồng 'đứng ngồi chẳng yên'

09:51:42 05/11/2024
Kể từ ngày đó, anh cũng không còn đi nhậu nhiều với bạn bè, đỡ hơn trước rất nhiều. Khi nào nhậu, tôi gọi anh sẽ bắt máy rồi về ngay.

Nghi chồng ngoại tình khi thấy thuốc tránh thai trong phòng osin, tôi hùng hổ vạch trần rồi choáng váng khi bị mất ngay 3 tỷ

09:46:52 05/11/2024
Nhưng tôi không hề thấy giữa chồng và chị giúp việc có gì bất thường. Tôi quyết định tìm cơ hội để vạch trần họ! Tôi vội vàng gửi con cho bố mẹ rồi trở về bắt quả tang chồng ngoại tình!

Mới về đến cổng thì thấy vợ loạng choạng suýt ngất, tôi sốc không thể tưởng khi thấy người đàn ông này bế vợ mình gọn trong tay

09:42:10 05/11/2024
Cơn ghen tuông trông tôi trỗi dậy. Tôi hùng hổ chạy tới kéo vợ về phía mình. Tôi trừng mình nhìn anh ta. Chẳng ngờ anh ta không sợ, còn một mực nắm lấy tay vợ tôi nói một câu khiến tôi nín lặng.

Phát hiện chồng ngoại tình, tôi quyết định ly hôn thì người quỳ xuống xin tôi đừng đi lại không phải là chồng

09:38:33 05/11/2024
Tôi không cảm thấy giận, chỉ cố gắng hiểu rằng vì nó còn nhỏ, nghe người lớn nói lung tung thì liền tin ngay. Cũng vì mang tâm lý bị mẹ bỏ rôi nên con bé học hành rất chậm, luôn bị điểm kém.

4 năm làm dâu lần đầu tiên gặp bố chồng tôi sốc không thể tả, đầu choáng váng, chân không thể đứng vững vì gương mặt này hằn sâu trong tâm trí

09:31:24 05/11/2024
Nhưng ông ta làm sao nhớ được tôi, có lẽ ông ta đã phá nát rất nhiều gia đình rồi, làm sao có thể nhớ hết. Chồng tôi có hoàn cảnh gia đình khá đặc biệt.

Lấy nhau 4 năm nhưng chưa có con, một lần cùng vợ uống bia, tôi chết lặng khi biết lý do thật sự

09:27:41 05/11/2024
Sau khi vợ say, tôi đỡ cô ấy về phòng. Tôi tìm khăn ướt lau mặt cho vợ. Bất ngờ, vợ tôi nhào tới ôm lấy tôi khóc nức nở. Tôi và Ly lấy nhau đã 4 năm nhưng vẫn chưa có con.

Có thể bạn quan tâm

Nam sinh nhận học bổng hơn 7 triệu đồng, hứa sẽ trả lại trường gấp 10.000 lần: 30 năm sau có hành động khiến ai cũng phải trầm trồ

Netizen

18:31:15 05/11/2024
Vào ngày 29 tháng 11 năm 2023, Đại học Vũ Hán đã kỷ niệm 130 năm thành lập. Trong sự kiện này, có một cựu học sinh đã đứng ra quyên góp 1,3 tỷ NDT (hơn 4.600 tỷ đồng) cho nhà trường.

Những người có nguy cơ cao bị viêm khớp

Sức khỏe

17:49:26 05/11/2024
Viêm khớp là tình trạng rất phổ biến, đặc biệt ở những người trên 50 tuổi. Đây là căn bệnh gây tổn thương ở khớp (nơi hai xương gặp nhau). Một số khớp bị mòn tự nhiên khi con người già đi.

BXH Vua phá lưới Ngoại hạng Anh mới nhất: Haaland 'cô đơn' trên đỉnh

Sao thể thao

17:28:11 05/11/2024
BXH Vua phá lưới Ngoại hạng Anh 2024/2025 mới nhất: Erling Haaland đang là cầu thủ dẫn đầu với 11 bàn thắng sau 10 vòng đấu.

Tuổi trẻ giá bao nhiêu - Tập 12: Kiên đột nhập kho sầu riêng quay bằng chứng

Phim việt

17:12:29 05/11/2024
Trong khi Linh và Nga diễn để làm nhiệm vụ giữ chân hai người này thì Kiên nhanh chóng đột nhập kho hàng để quay phim, chụp hình làm bằng chứng.

Hôm nay nấu gì: Bữa cơm 4 món bình dân nhưng ngon miệng, đủ dinh dưỡng

Ẩm thực

17:03:19 05/11/2024
Bữa cơm 4 món bình dân nhưng ngon miệng, đủ dinh dưỡng. Bữa cơm này sẽ khiến cả nhà thích thú vì các món ăn tuy đơn giản nhưng rất hấp dẫn.

Kỳ Duyên chễm chệ xuất hiện trên trang Miss Universe, cho đối thủ "hít khói" vì lượng tương tác khủng

Sao việt

16:58:49 05/11/2024
Sáng 5/11 (giờ Việt Nam), trang chủ Miss Universe với 14 triệu người theo dõi đã liên tiếp đăng tải các bộ ảnh của loạt thí sinh, trong số đó có Kỳ Duyên.

UNESCO xem xét công nhận kỹ thuật nấu rượu sake là di sản văn hóa phi vật thể

Thế giới

16:52:39 05/11/2024
Nếu được đăng ký, rượu sake của Nhật Bản sẽ tiếp bước các đồ uống có cồn nổi tiếng thế giới khác như rượu vang Georgia, văn hóa bia Bỉ, rượu rum Cuba... được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể của thế giới.

Hơn 180 triệu người xem ảnh mặt mộc của nữ diễn viên hạng A lúc đau ốm

Sao châu á

16:40:29 05/11/2024
Đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh khiến netizen không khỏi trầm trồ, xuýt xoa khi khoe mặt mộc đẹp không tỳ vết ở tuổi 36.

Vpop đón tân binh có mối duyên nợ với 2 Anh Trai, ra tận 8 MV debut khiến ai cũng trầm trồ!

Nhạc việt

15:53:09 05/11/2024
Tân binh làng nhạc có màn debut khủng với full album, 8 MV kèm theo và ekip hàng đầu thị trường đứng sau phần âm nhạc.

Phương Ly đi xem pickleball cùng bạn trai nhưng soi outfit toàn thấy hình bóng crush!

Phong cách sao

15:03:06 05/11/2024
Điểm sơ qua bộ cánh tuy tối giản của Phương Ly có thể thấy sương sương ít nhất 4 món đồ có liên quan đến G-Dragon từ trực tiếp đến gián tiếp, chính là biểu tượng hoa cúc và thương hiệu Chanel:

G-Dragon bị "ném đá"

Nhạc quốc tế

13:51:44 05/11/2024
Vừa qua, G-Dragon tái xuất làng nhạc với single Power. Phải chờ hơn nửa thập kỷ, fan mới có thể được nghe nhạc mới của G-Dragon, sự kiện này gây chấn động châu Á.