Tìm được hạnh phúc sau lần đưa chân vào “quán đèn mờ”
Tối đó em diện quần Jeans bó sát và chiếc áo hơi trễ vai. Ngay lập tức tôi nhận ra &’chất quê’ trong em.
Cái tên quán lạ lùng khiến đám chúng tôi tò mò: Mưu sinh. Cũng như nhiều quán &’karaoke đèn mờ’ khác, Mưu sinh nằm khuất trong ngõ nhỏ của một con phố Hà thành.
Bị người yêu phụ bạc, cô ả còn cuỗm luôn chiếc nhẫn quý giá trước khi mất mẹ để lại cho vợ tôi sau này, đau đớn, tôi lao vào những cuộc vui không ngày đêm với bạn bè.
Tiền bạc tôi chẳng thiếu nhưng chiếc nhẫn là kỷ vật của mẹ, tôi không bao giờ tha thứ cho cô ta.
Việc của công ty, tôi giao phó cho anh chàng thư ký đắc lực. Tôi vi vu hết chỗ này đến chỗ nọ, sáng cà phê, tối vào bar vui chơi, thậm chí có hôm đám bạn rủ tôi cùng đi &’vui vẻ’.
Tất nhiên tôi chẳng hứng thú gì với những chuyện này nhưng mấy chiến hữu bảo &’Đã chơi phải chơi tới bến’. Rốt cuộc, tôi cũng gật đầu đi theo.
Hôm đó trời mưa khá nặng hạt, dự định đi vào bar uống rượu nhưng nhìn thấy biển hiệu quán karaoke Mưu sinh khá lạ, tôi lôi đám bạn vào đó. Tất nhiên mục đích chính của chúng tôi không phải là vào hát vì ai cũng thừa biết, những quán kiểu này không chỉ phục vụ… hát.
Những cô tiếp viên chân dài, mặt lòe loẹt son phấn, quần áo nửa kín, nửa hở được mấy anh chàng công tử chọn để phục vụ rượu ngay lập tức. Còn tôi bị một đôi mắt trầm buồn lôi cuốn.
Tối đó em trang điểm nhẹ nhàng, diện quần Jeans bó sát và chiếc áo hơi trễ vai. Con mắt của chàng công tử hào hoa như tôi ngay lập tức nhận ra &’chất quê’ trong em.
&’Cho tôi phòng hát riêng, em này phục vụ đồ uống nhé’, tôi đưa tay chỉ về em và nói to với bà chủ đẫy đà trong quán.
Lát sau bà ta cười hô hố: &’Ôi dào ơi, cậu thật là may mắn đấy, nó chưa từng đồng ý phục vụ riêng ai đâu’.
Video đang HOT
Tôi theo em đi vào một căn phòng mà chủ quán hướng dẫn. Thoáng chốc, tôi thấy đôi tay em run rẩy, ướt đẫm mồ hôi.
Tôi cười hiền, bảo em ngồi xuống ghế, còn tôi ngồi dối diện trước mặt em.
&’Đêm nay, tôi không hứng thú hát hò hay làm bất cứ việc gì khác. Tôi muốn em kể chuyện cho tôi nghe, về cuộc đời của em, ok chứ?’, tôi nhẹ nhàng bảo em.
Em ngạc nhiên trước đề nghị của tôi. Bỗng chốc, trên đôi mắt u buồn ngân ngấn lệ.
&’Em không còn trinh tiết từ năm 17 tuổi. Ngày đó, một lão khách quen hay đến quán cà phê của mẹ đến chơi nhà, lợi dụng mẹ không có nhà, hắn ta đã vồ lấy em như một con thú.
Sợ hãi, em không dám nói cho mẹ biết. Em bỏ học và trốn lên Hà Nội, em bị lạc và có người đưa em vào quán này.
Chưa bao giờ em nghĩ những người làm công việc này hoàn toàn là xấu xa. Ai cũng có những cảnh đời khác nhau, con người ta không may mắn mới chấp nhận việc này’.
Gạt nước mắt dài, em kể tiếp:
&’Mẹ làm tất cả vì muốn nuôi em trưởng thành. Nếu mẹ biết chuyện em bị chính khách hàng của mẹ hãm hại thì chắc mẹ không sống nổi mất.
Em vào đây được 2 tháng rồi, thỉnh thoảng em có tiếp khách nhưng chỉ là tiệc rượu thôi.
Em đã viết thư về cho mẹ báo rằng mình an toàn, kiếm được đồng vốn rồi em hứa sẽ kiếm một công việc đàng hoàng để lo cho mẹ’.
Bất giác tôi ôm em vào lòng. Cô gái ngồi trước mặt tôi, mà không &’người đàn bà’ ngồi trước mặt tôi, cuộc đời em bi ai quá rồi, vết thương lòng quá lớn so với trái tim bé nhỏ.
&’Anh muốn biết tên em?’, đôi tay tôi vẫn ôm chặt lấy em.
Em nghẹn ngào: &’Trinh ạ, vì mẹ muốn em là cô gái trinh nguyên và thanh khiết. Vậy mà em không giữ được…’.
&’Anh có thể giúp em. Anh hứa sẽ quay lại đón em sau khi thu xếp cho em một công việc ổn định. Em tin anh chứ?’, đôi tay tôi siết chặt bờ vai bé nhỏ đang run lên.
Em gật đầu thổn thức.
Một tuần sau đêm đó, một mình tôi quay lại quán &’Mưu sinh’ nói chuyện thẳng thắn với bà chủ. Rồi bà đồng ý cho tôi mang em đi sau khi đền bù một khoản tiền kha khá.
Em nhẹ nhàng bước ra, vẫn quần Jeans bạc màu nhưng hôm nay, em mặc một chiếc áo sơ mi trắng thanh tú.
Năm năm sau cái đêm định mệnh đó, em, giờ là người phụ nữ của cuộc đời tôi, đã sinh cho tôi thằng cu kháu khỉnh.
Tôi thầm cảm ơn cô ả từng bỏ tôi đi để tôi có cơ hội gặp em, bù đắp những tổn thương, mất mát lớn lao trong trái tim mà em phải chịu đựng, thầm cảm ơn ông trời đã mang em đến bên tôi.
Theo Eva
Ở cữ nhà chồng, từ sau xin chừa!
3 tháng ở cữ nhà chồng tôi có cảm giác như thời gian kéo dài cả 3 năm, thực sự kinh khủng.
Dù Chít giờ đã gần một tuổi, tôi cũng không còn ở cùng bố mẹ chồng nữa nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về những ngày ở cữ, tôi khóc, tôi sợ hãi và choàng tỉnh khi nước mắt vẫn đọng trên má... Tôi thực sự rất sợ những ngày đó.
Tôi lấy chồng hơn 5 tuổi, anh lại là sếp của tôi nên ai cũng bảo tôi may mắn. Nói thật mọi người nhìn bên ngoài thế chứ chính gia đình tôi không muốn cho tôi lấy anh bởi gia đình tôi là công nhân viên chức, bố mẹ đều làm giáo viên còn bố mẹ anh chỉ là nông dân. Không chỉ có thể, nhà tôi ở thành phố còn quê anh ở tận vùng núi xa lắc lơ. Đó chính là 2 lý do chính bố mẹ quyết tâm ngăn cảm tình yêu của chúng tôi.
Ban đầu anh tán tỉnh tôi, tôi cũng không ưng lắm bởi khi đó tôi đã có người yêu rồi. Thế nhưng người yêu tôi lại đang đi du học, còn anh thì ngày ngày gặp gỡ. Anh hiền lành, chất phác nên đã chinh phục được tôi và 2 năm sau ngày yêu, tôi chính thức làm vợ anh. Trong 2 năm đó, tôi cũng chỉ được về quê anh, gặp bố mẹ anh một lần bởi quê anh tận vùng núi xa xôi, mà hai chúng tôi đều bận công việc. Vì vậy tôi không thể hiểu hết được họ. Nhưng tôi nghĩ, tôi lấy chồng chứ có phải lấy bố mẹ chồng đâu, và trước sau gì chúng tôi cũng mua nhà Hà Nội, đâu có ở cùng bố mẹ chồng mà lo.
Thế rồi sau đám cưới được vài tháng, tôi &'dính' bầu. Chúng tôi còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, chưa kịp tiêm phòng trước khi mang thai. Nhưng còn cái là của trời cho nên tôi quyết định giữ con. Những ngày mang bầu, bố mẹ chồng tôi quan tâm lắm. Hầu như có cái gì ngon cũng gửi xe ô tô xuống Hà Nội cho chúng tôi. Thấy các cụ nghĩ cho con cái thế, tôi cũng yên lòng. Rồi đến những ngày sắp sinh, khi thông báo tôi sẽ sinh ở Hà Nội, bố mẹ chồng nằng nặc không cho và còn bắt xe xuống Hà Nội để khuyên giải tôi. Mẹ chồng tôi nói chồng tôi là con trưởng trong gia đình nên tôi phải sinh cháu đích tôi tại nhà chồng. Mà nếu tôi sinh ở Hà Nội thì bà cũng không xuống chăm được vì bà còn bận việc nhà. Mẹ tôi khi đó vẫn còn đi làm nên tôi cũng không nhờ được bà.
Những ngày ở cữ nhà chồng tôi thấy thật kinh khủng. (ảnh minh họa)
Nghe xong lời các cụ khuyên bảo, tôi đành sách đồ về vùng núi để sinh con. Về đây rồi tôi mới biết dù nhà chồng ở thị trấn nhưng vùng quê này còn khá cổ hủ. Tôi chỉ mong với tấm chân tình của bố mẹ, mẹ con tôi sẽ có những ngày bình yên. Thế nhưng tôi đã sai lầm. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận vì sao lại quyết định về quê chồng ở cữ, vì sao không bảo vệ ý kiến của mình ở lại Hà Nội, vì sao không xin về nhà mẹ đẻ...?
Ngày đi đẻ ở nhà chồng, tôi thực sự bị sốc khi chỉ có một mình mẹ chồng đưa tôi đi. Tôi đau đẻ 3 ngày ở bệnh viện huyện nhưng người thân trong gia đình chồng cũng chẳng đến chăm sóc. Chồng tôi khi đó lại đang đi công tác tận Sài Gòn không thể về ngay được. Những ngày tôi nằm viện chờ sinh, chỉ có mẹ chồng nhưng bà cũng không ở bên tôi thường xuyên mà chỉ đến bữa ăn hay buổi tối bà mới có mặt. Hỏi ra tôi mới được biết, việc sinh nở ở đây là chuyện bình thường. Người dân tộc còn tự sinh ở nhà chứ đâu cần đến bệnh viện như tôi. Ồ hóa ra là vậy, chẳng trách không ai quan tâm đến sự sống còn của tôi.
Khi tôi đau đẻ quá mà con vẫn không chịu chào đời, tôi đưa tiền cho mẹ chồng bảo đưa phong bì cho bác sĩ để được quan tâm hơn thì bà nói: "Không cần phải thế, nhà mình đâu thừa tiền." Rồi bà cầm phong bì bỏ vào túi bà. Dù đang đau đẻ nhưng tôi thực sự bực mình lắm.
Rồi cuối cùng con gái tôi cũng chào đời an toàn. Mẹ chồng chỉ cho tôi ở viện một ngày vì nói ở đây tốn kém trong khi bà đâu có bỏ tiền ra. Những ngày ở cữ mới thật kinh khủng. Mẹ chồng bắt tôi kiêng đủ mọi thứ từ nước, gió, ăn uống nhưng giữa tháng 6 nóng nực, phòng không có điều hòa hỏi mẹ con tôi chịu sao nổi. Bà chỉ cho tôi ăn canh rau và thịt kho. Nhiều khi tôi thèm ăn chút hoa quả, đưa tiền nhờ mẹ chồng mua mà tôi còn bị mắng rằng không biết nghĩ cho con.
Bà bắt tôi kiêng khem là thế nhưng suốt 3tháng ở cữ, mẹ chồng chẳng giúp đỡ tôi được cái gì từ việc thay tã, bế con lúc buổi đêm hay khi tôi ăn uống. Mẹ chồng tôi nói là phụ nữ thì phải vất vả thế, bà nuôi 5 con đều một tay chăm sóc thế nên bây giờ tôi phải tự chăm con tôi. Những ngày sau sinh, vết rạch chưa khỏi hẳn, đau mỏi lưng, mất ngủ... tôi cần lắm một sự giúp đỡ của mẹ chồng mà chẳng được. Khi đó tôi chỉ biết khóc một mình.
Qua tháng, tôi còn phải tự giặt đồ đạc cho mình và con. Đã thế mẹ chồng còn không cho tôi dùng bỉm vì sợ làm mông cháu bà bị hăm. Thay vào đó bà bắt tôi đóng tã vải cho con. Trẻ sơ sinh thì đái, ị liên tục nên tôi quay cuồng với đống đồ bẩn. Tôi có nhờ mẹ chồng mua bỉm nhưng bà kiên quyết không mua và lần nào cũng giữ khư khư tiền của tôi.
Ban đêm trông con vất vả nhưng ban ngày mà tôi ngủ nhiều, không dậy nấu nướng hoặc dậy muộn một chút là bố chồng đã khác ý rồi nói ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia... Mẹ chồng cũng thêm vào vài câu để làm bẽ mặt tôi. Thực sự 3 tháng ở nhà chồng, không có chồng bên cạnh tôi thực sự cảm thấy bất lực, uất ức vô cùng. Đã thế khi con được ngoài tháng, tôi xin về nhà ngoại mà bố mẹ chồng tôi còn không cho. Họ có chăm được tôi gì đâu mà giữ tôi làm gì cơ chứ...
Hết 3 tháng, tôi quyết tâm trở về Hà Nội. Lấy lý do phải đi làm trở lại và về nấu cơm nước cho chồng, ông bà mới đồng ý. Thoát khỏi nhà chồng, tôi thấy cuộc đời mình như sang một trang khác. Nhưng những ký ức về những ngày đó vẫn còn trong tôi mãi. Tôi thực sự sợ ở cữ nhà chồng, nếu đẻ lần nữa, tôi xin chừa không về đó nữa đâu.
Theo VNE
Bạn gái cặp với ông già vì sợ tôi không lo được tương lai Em yêu một người đáng tuổi cha rồi đưa người đó về phòng trọ của em ân ái. Tôi hỏi lý do thì em nói "Sau này anh ra trường chỉ là kiến trúc sư quèn, liệu có lo cuộc sống cho tôi không". Ảnh minh họa Nói ra điều này tôi mong em đọc được và đừng đối xử với ai giống...