Tiề.n lương hưu của bố mẹ đều trợ cấp cho em trai, đến lúc ốm đau mẹ lại năn nỉ tôi bán nhà
Lúc em trai cưới, bố mẹ đứng ra tổ chức lo toan mọi việc, còn cho của hồi môn. Em dâu sinh nở, mẹ tự nguyện qua chăm sóc không than vãn một lời.
Năm tôi lên 5 tuổ.i, mẹ sinh em trai, từ đó cuộc đời tôi như “từ trên trời rơi xuống”. Bố mẹ dồn mọi sự quan tâm cho em trai. Từ nhỏ, em đã hay ốm vặt, cứ ít hôm lại phải vào bệnh viện nên bố mẹ thường để tôi ở nhà một mình. Thành thật mà nói, tôi không thích em trai lắm, dường như em đã “đán.h cắp” tình yêu của bố mẹ dành cho tôi. Tôi cũng là con trai nhưng bố mẹ lại đối xử với hai đứa con khác hẳn.
Tôi vẫn còn nhớ, một lần em trai chạy theo tôi đi chơi bị một chiếc xe máy tông vào. Tôi vội kéo em ra, cả hai cùng ngã xuống. Khi về đến nhà, bố mẹ thấy em có vết trầy xước trên cánh tay, thế là mắng tôi xối xả. Nhưng bố mẹ không hề quan tâm, tay chân tôi lúc đó cũng bị bầm tím.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, bố mẹ nói rằng tôi nên học nghề để sớm đi làm kiế.m tiề.n trợ giúp gia đình. Tôi cũng nghe theo và tại ngôi trường này tôi đã quen vợ. Cô ấy là người xinh xắn, dáng người chuẩn. Vợ có hoàn cảnh đặc biệt, sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, bố mẹ l.y hô.n từ khi cô ấy còn rất nhỏ. Mẹ không tái hôn mà một mình sống nuôi con khôn lớn.
Hồi đó có khá nhiều người theo đuổi nhưng vợ chỉ chọn tôi. Tôi rất trân trọng mối quan hệ này. Cả hai chúng tôi đều có việc làm ngay sau khi tốt nghiệp rồi tiến tới hôn nhân. Khi cưới, bố mẹ không giúp gì mà mọi việc hai đứa đều tự tổ chức, tự đi thuê nhà ở. Dù khó khăn nhưng vợ chồng tôi đều đồng lòng cố gắng, sống tằn tiện, ngoại trừ những chi phí sinh hoạt cần thiết, cả hai rất ít khi tiêu tiề.n. Vợ nói rằng sẽ tiết kiệm để mua một căn nhà nhỏ.
5 năm trôi qua nhanh chóng, chúng tôi dồn được một khoản tiề.n lớn. Nhưng khi mua nhà, tôi còn thiếu một chút. Tôi hỏi vay mẹ chồng nhưng bà không đồng ý. Tôi có nài nỉ gì đi chăng nữa, bố mẹ nhất quyết không giúp. Tôi biết, bố mẹ có tiề.n lương hưu nhưng đều dồn hết cho em trai tôi. Điển hình, lúc em cưới, bố mẹ đứng ra tổ chức lo toan mọi việc, còn cho của hồi môn.
Video đang HOT
Em dâu sinh nở, mẹ tự nguyện qua chăm sóc không ca thán nửa lời, trong khi vợ tôi đẻ thì mẹ không quan tâm để ý tới. Tôi thực sự buồn, nghĩ bụng không biết mình có phải do bố mẹ sinh ra hay không mà bị đối xử như vậy. Không được cho vay tiề.n nhưng tôi vẫn mua nhà do mẹ vợ rút tiề.n tiết kiệm ra giúp hai vợ chồng. Về nhà mới, gia đình chúng tôi sống bên nhau hạnh phúc nhưng mẹ chẳng mấy khi đến nhà tôi.
Cách đây một thời gian, mẹ bị chóng mặt nên đến bệnh viện khám, bác sĩ nói rằng bà có một khối u cần phải chữa trị trong một thời gian dài, khả năng tốn nhiều tiề.n. Biết tin bà bị bệnh, tôi liền chạy đến thăm hỏi thì mẹ lại tâm sự bảo tôi bán nhà để chữa trị cho bà. Vì toàn bộ tài sản và tiề.n của bà đều cho em trai tôi rồi.
Tôi thực sự không nói nên lời, khi chúng tôi mua nhà và gây dựng sự nghiệp, bố mẹ đều xem tôi như “con ghẻ”. Giờ mẹ ốm lại đưa ra đề nghị vô lý. Lần này tôi không nhịn được nữa, tôi nói: “Mẹ còn con trai cưng kia mà, mẹ bảo nó lo cho mẹ đi. Từ trước đến nay, với mẹ, nó là nhất rồi thì giờ đừng đòi hỏi ở con”. Mẹ ngậm ngùi không nói năng gì, còn tôi dù trong lòng rất thương bà nhưng tôi không thể bán nhà đi được. Tôi nghĩ, hôm sau sẽ biếu bà một khoản tiề.n viện phí là được.
(Xin giấu tên)
Em vợ thiếu tiề.n mua nhà, tôi chuyển cho em 300 triệu nhưng bị mẹ vợ mắng như tát nước vào mặt
Nghĩ đến ân tình năm xưa em giúp tôi thuyết phục bố mẹ vợ, giờ tôi lại có tiề.n, có khả năng giúp đỡ em nên tôi đã dứt khoát gửi cho em 300 triệu để mua nhà luôn.
Tôi sinh ra tại vùng quê miền núi, bố mẹ đều làm nông, gia đình không hề khá giả nên tôi không được học hành gì nhiều. Vất vả từ nhỏ, tôi hiểu làm ra đồng tiề.n khó khăn, vất vả thế nào nên tôi luôn cố gắng tiết kiệm để lo cho cuộc sống sau này. Dù sao tôi cũng là đàn ông, sau này cưới vợ sinh con sẽ cần rất nhiều khoản cần phải chi, nhà nghèo tôi chỉ có thể dựa vào sức mình thôi.
Mà thời buổi này rất thực tế, hiếm có cô gái nào sẵn sàng chịu khổ cùng bạn trai, cùng chồng lắm. Nhưng may mắn thay, tôi gặp được vợ tôi. Cô ấy là một người phụ nữ tốt bụng, rất chu đáo, chăm chỉ và rất giản dị, không phải là kiểu người ham mê vật chất. Dù biết tôi nghèo nhưng cô ấy không hề ch.ê ba.i, ghét bỏ, vẫn luôn bên cạnh tôi.
Song, bố mẹ cô ấy lại không như vậy, sợ theo tôi sẽ khổ nên họ kiên quyết phản đối mối quan hệ này. Cũng may có em trai vợ nói đỡ, thuyết phục suốt một thời gian dài nên chúng tôi mới có thể đến bên nhau. Chính vì vậy, tôi luôn ghi nhớ ơn này của em vợ.
Sau khi cưới, hai vợ chồng tôi cùng nhau làm lụng kiế.m tiề.n, tôi đưa hết tiề.n lương cho vợ giữ. Ba năm sau kết hôn, chúng tôi mua được một căn hộ 2 phòng ngủ ở thành phố, cuối cùng cũng có ngôi nhà của riêng mình, không phải chịu cảnh ở thuê nữa.
Cuộc sống sau khi kết hôn vô cùng hạnh phúc khiến tôi rất mãn nguyện. (Ảnh minh họa)
Mua nhà xong một năm, vợ tôi sinh hạ một cậu con trai kháu khỉnh. Muốn cho vợ con cuộc sống tốt hơn, tôi càng có động lực làm việc. Nghĩ đi làm thêm lâu dài mãi cũng không phải là cách nên tôi quyết định mở một quán ăn sáng nho nhỏ.
Công việc tuy rất vất vả nhưng tôi không ngại, ngày nào tôi cũng dậy từ 3-4 giờ sáng để chuẩn bị, bố mẹ tôi cũng đến phụ giúp. Với sự chung sức của cả nhà, quán ăn sáng của chúng tôi kinh doanh rất tốt, thu nhập cao hơn so với đi làm thêm nhiều. Đã vậy, tôi còn có nhiều thời gian hơn bên gia đình. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như vậy, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Nháy mắt em trai vợ cũng đến tuổ.i kết hôn. Năm ngoái bố mẹ vợ đã chi hơn 1 tỷ xây một căn nhà 3 tầng ở quê, tính để khi nào em lấy vợ thì hai vợ chồng em sẽ dọn về đó ở cùng ông bà.
Nhưng cách đây một thời gian, em trai lại nói với tôi không muốn về quê sống cùng bố mẹ mà muốn mua nhà ở thành phố, vì em đang có công việc ổn định ở đấy, vợ sắp cưới của em cũng vậy. Nếu bỏ việc về quê sống, em cũng chẳng biết làm việc gì.
Nghĩ đến ân tình năm xưa nên khi nghe em trai vợ gọi điện mượn tiề.n, tôi đồng ý không do dự. (Ảnh minh họa)
- Anh thấy đấy, em đang có công ăn việc làm ổn định ở đây, giờ bỏ việc về quê thì em biết làm gì. Hơn nữa bạn gái em cũng không muốn về quê. Em nghĩ nếu em có nhà trên thành phố thì mẹ sẽ không bắt ép phải về quê nữa, nhưng em lại không có đủ tiề.n mua nhà, anh có thể cho em vay một chút được không. Nhưng mong anh sẽ giúp em giấu kín chuyện này, kể cả chị gái, nếu không mọi người sẽ tìm cách can ngăn mất.
Nghĩ đến ân tình năm xưa em giúp tôi thuyết phục bố mẹ vợ, giờ tôi lại có tiề.n, có khả năng giúp đỡ em nên tôi đã dứt khoát nhận lời luôn. Tôi lén rút tiề.n tiết kiệm và chuyển cho em 300 triệu để em thêm tiề.n mua nhà.
Khoảng 2 tuần sau, mẹ vợ biết chuyện đã gọi điện mắng tôi như tát nước vào mặt.
- Anh có lớn mà không có khôn vậy? Tôi đã xây nhà to để sau này vợ chồng thằng Thanh (tên em trai vợ tôi) về đây ở cùng, mà anh lại thông đồng với nó để đối phó tôi. Ở quê có nhà cao cửa rộng không ở, chen chúc trên thành phố làm cái gì. Nó lại đi làm thuê, đến bao giờ mới trả hết nợ mua nhà trên ấy. Tôi đã lo hết mọi việc ở quê cho nó rồi, giờ anh cho nó mượn tiề.n nên thành ra vỡ lở hết cả. Anh làm vậy tưởng là giúp em nhưng thực ra là đang hại em nó đấy.
Giờ mẹ vợ nhất quyết bắt tôi lấy lại 300 triệu kia để ép em vợ phải bán nhà về quê sống. Nhưng tôi nghĩ em muốn sống ở thành phố chẳng có gì là sai cả, em đã lớn rồi, em cũng có quyết định của riêng mình chứ, nhưng tôi nên làm gì để mẹ vợ hiểu và thông cảm cho em bây giờ?
Em chồng chuyển đến ở mới 1 tuần, tôi đã muốn "tăng xông" Tôi bực tức nói em chồng tìm nhà mà thuê trọ chứ tôi không thể cho cậu ấy ở nhờ nữa. Ảnh minh họa Em chồng tôi ham chơi lười làm, tính ỷ lại vào anh trai. Hồi trước còn đi học đại học, tháng nào chồng tôi cũng phải gửi cho 3 triệu tiề.n sinh hoạt phí. Thậm chí có những khi...