Tiền, đàn ông và bi kịch 7 năm làm kiếp “vợ bao”
Đã mang kiếp làm vợ bao thì làm “vợ bao” một người hay vài người cũng giống nhau. Và đằng sau sự hào nhoáng của mình, mình biết mình vẫn là “vợ bao” rác rưởi và khốn nạn.
Trước đây mình nghèo lắm. Nghèo đến nỗi khi vừa qua tuổi thiếu nữ thì ba má đã muốn gả mình đi. Một là để đỡ miệng ăn, hai là để kiếm chút tiền.
Cũng chỉ vì đồng tiền mà mình suýt phải lấy chồng Đài Loan và một lần cũng suýt phải lấy một lão già chột mắt biến thái cùng ấp. Nghĩ lại mình vẫn thấy mừng vì hồi đó đã kiên quyết cự tuyệt hai mối lương duyên kinh tởm đó.
Nhưng để thoát ly khỏi vùng quê nghèo đói này, Mẹ mình đã chạy vạy khắp nơi không vay nổi cho mình 6-7 triệu đồng. Lúc đó mình phải chịu cho đi trinh tiết tuổi 18 với giá rất rẻ. Số tiền vài triệu đồng có được mình đưa cho ba má hơn nửa. Phần còn lại mình dắt lưng bỏ lên Sài Gòn.
Mình đi theo lời rủ rê của một chị cùng xóm. Nhà chị ấy chỉ cũng nghèo như nhà mình. Nhưng sau những quãng ngày lên thành phố về thì chị ấy xinh đẹp và có tiền nhiều hơn hẳn. Mình thầm ngưỡng mộ và ao ước được như chị.
Lúc trước mình và cả nhà đều không hiểu chị ấy đã làm gì trên thành phố mà có nhiều tiền thế. Lên thành phố với chị ấy, mình mới biết chị làm phục vụ trong mấy quán bia cao cấp. Cả ngày ngồi phòng điều hòa mặc đồ đẹp, có khách thì bưng bia lau mặt và nâng cốc cùng người ta, quá lắm thì cho sờ mò tí chút nhưng lại được rất nhiều tiền. Ban đầu mình xấu hổ, nhưng nhớ lại cảnh cày cuốc ở quê “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” thì việc trên thành phố nhẹ nhàng và sung sướng hơn nhiều.
Phục vụ quán bia là công việc đầu tiên của mình trước khi quyết định bước tiếp làm kiếp “vợ bao”.
Vốn sẵn dễ thương và ưa nhìn nên mình nhanh chóng thành hoa khôi của quán. Bà chủ quán này rất cưng mình. Ngay chị cùng quê cũng thấy ganh tỵ vì mình được khách “bo” và gọi phục vụ nhiều hơn.
Khách quen của mình toàn là những người đàn ông giàu. Trong số đó có một gã lớn hơn mình 20 tuổi rất thương mình. Lần nào đến quán, gã cũng chỉ đòi gặp mình và bo cho nhiều tiền. Sau mấy lần làm quen tại quán thì gã ấy đòi đi “bay” riêng rồi muốn mình làm “vợ bao” của gã.
Gã này có gương mặt, giọng nói đến cử chỉ đều rất thô kệch. Sau này mình mới biết gã cũng chỉ là nông dân phất lên nhờ thu hồi và bán đất ruộng. Nhưng mình mê tiền của gã. Có gã, mình không phải phục vụ khách mà chỉ việc mặc đẹp, ăn ngon, ngồi nhà hàng sang trọng, đi massage cao cấp, mua sắm thả ga.
So với hồi ở quê thì làm ở quán bia rất sướng. Nhưng so với làm ở quán bia thì ăn không ngồi rồi tiêu tiền còn sướng hơn nhiều. Nghĩ vậy mình dọn ra căn hộ riêng mà gã thuê cho.
Có tiền, mình thật sự hãnh diện có thể sánh ngang với những cô gái nhà giàu ở thành phố. Mình không còn là đứa con gái quê mùa nghèo rớt mồng tơi mà đã lột xác hoàn toàn.
Video đang HOT
Ngoài đường người ta mặc mốt gì là mình có mốt đó. Thiên hạ xài điện thoại gì là mình phải có cái đó. Mình tự hào về bản thân vì sành điệu không kém một ai. Tuy là kiếp làm vợ bé, vợ baonhưng mình thấy mãn nguyện.
Nhưng mình cũng có một nỗi khổ riêng. Mình ghét phải chiều chuộng lão già bao mình. Lần nào lên giường với gã, gã cũng làm mình đau ứa nước mắt. Gã mạnh và thô như mấy con trâu cày. Gã ngủ với mình mà không khác gì hành hạ tra tấn. Những “gần gũi” con người hôi hám nhớp nhúa của gã, mình ghê tởm muốn ói.
Làm vợ bao của gã được một thời gian thì vợ của gã phát hiện rồi tới đánh ghen. Nếu không có gã che chở thì mình cũng đã bầm dập dưới tay người vợ dữ dằn của gã. Gã còn đòi ly dị vợ để cưới mình. Mình không muốn làm vợ gã nhưng cũng không muốn mất nơi bấu víu nên cứ giả lơ cho qua ngày.
Cuối cùng trước sức ép chia tay của chị vợ ghê gớm, gã đã phải cầm lòng buông tha cho mình. Trước khi đường ai nấy đi, gã còn hào phóng và thương cảm nên đã cho mình rất nhiều tiền. Sau khi chia tay, gã cứ muốn qua lại giấu vụng nhưng mình lựa cơ hội này quyết dứt khoát “một đi không trở lại”.
Có tiền của gã cho, mình được ăn chơi tiếp xúc với nhiều người. Có nhiều mối quan hệ nên mình khôn ngoan hẳn ra. Mình cũng muốn tự mình làm ra tiền. Mình muốn kinh doanh quán bar, mình muốn là người mẫu dù không cần đứng trên những sàn diễn lớn mà chỉ cần ở sàn diễn nhỏ cũng được.
Và mình đã là người mẫu của một công ty người mẫu khá nổi. Tuy không phải là người mẫu chuyên nghiệp nhưng mình cũng đã phải đánh đổi bằng rất nhiều lần làm vợ bé. Muốn được lăng xê, muốn được lên sàn diễn đâu chỉ cần tiền mà còn phải đổi bằng thân xác nữa. Nhưng mình chấp nhận hết. Đã mang kiếp làm vợ bao thì làm “vợ bao” một người hay vài người cũng giống nhau.
Giờ mình đã là người của tầng lớp thượng lưu. Tuy nhớ ba má nhưng chưa bao giờ mình thấy yêu được cái quê hương nghèo nàn đó. Bạn bè của mình giờ cũng toàn là người mẫu, quản lý bar… và người có tiền nên mình rất sợ họ biết được quá khứ khốn khổ của mình.
Và cả cái hiện tại đáng khinh nữa. Mình vẫn phải làm gái bao, là vợ bao để có tiền chưng diện trên sàn diễn, trên các cuộc vui thâu đêm ở bar. Và đằng sau sự hào nhoáng của mình, mình biết mình vẫn là “vợ bao” rác rưởi và khốn nạn.
Những tối muộn về nhà mình cô đơn rất nhiều. Mình chạy theo tiền bạc danh vọng nhưng cũng tuyệt vọng vì những hư danh đó. Những đồng tiền có được vừa khiến mình hả hê, vừa khiến mình đau khổ.
Mình đang được bao quanh bởi hàng tá đàn ông nhưng lại không có nổi một người đàn ông thực sự cho riêng mình. Và mặc dù bản chất mình không quá trơ trẽn nhưng vẫn phải trơ tráo dày mặt hầu hạ luồn cúi bên dưới đàn ông để có được vài sô diễn hay chút ít tiền.
Mình cũng tự nhận thấy cái tuổi 30 đang đến gần đồng nghĩa với việc nhan sắc của mình sẽ dần sập sệ và mình không thể tiếp tục làm “vợ bao” được nữa. Mình nghĩ khôn ngoan nhất là phải dừng lại trước khi bản thân quá tệ.
Như những đêm một mình như đêm nay, mình thật sự rất buồn. Đôi lúc mình tự hào vì đã một mình từ quê lên thành phố và “thành công” như ngày hôm nay. Nhưng có lúc khác nghĩ đến những gì đã, đang và sẽ đi, mình lại khóc vì đã sai đường lạc lối.
Mình chợt nhớ ra, cũng chỉ gần một tuần nữa thôi là đến sinh nhật 27 tuổi của mình. Như vậy là mình đã sống với thân phận “vợ bao” cũng được 7 năm nay.
Mình cũng tự nhận thấy cái tuổi 30 đang đến gần đồng nghĩa với việc nhan sắc của mình sẽ dần sập sệ và mình không thể tiếp tục làm “vợ bao” được nữa. Mình nghĩ khôn ngoan nhất là phải dừng lại trước khi bản thân quá tệ, trước khi mọi cánh cửa cuộc sống đóng sập trước mắt mình.
Nhưng muốn đoạn tuyệt với kiếp làm “vợ bao” là vậy, song mình lại chưa đủ dũng khí để tự đứng lên! Với lại mình thực sự chưa biết bắt đầu từ đâu bây giờ?
Theo VNE
Tôi có nên "dạy" chồng khốn nạn một lần nữa?
Những chuỗi ngày tôi sống trong gia đình nhà chồng khốn nạn không khác gì địa ngục trần gian. Tôi phải sống trong tủi nhục và nước mắt. Nhưng ngày tôi được giải thoát thì chồng vẫn cứ đeo bám không chịu buông tha...
Tôi là con gái út trong một gia đình có mẹ là thợ may, anh tôi đang du học, còn bố tôi là võ sư. Vì thế ngay từ nhỏ tôi đã được bố truyền lại những gì bố có. Cách đây không lâu, tôi làm việc trong một khách sạn. Công việc đòi hỏi tôi phải giao tiếp với nhiều người. Và từ đó tôi cũng gặp chồng tôi.
Chồng tôi là trợ lý cho 1 đối tác của khách sạn tôi làm. Vẻ ngoài chỉn chu, ăn nói lịch sự và ân cần với tôi đã khiến tôi xiêu lòng. Và từ đó chúng tôi quen và yêu nhau được hơn 4 năm thì hai đứa tiến đến hôn nhân.
Nhà chồng tôi vẻ ngoài là một gia đình tử tế, mẹ chồng tôi góa, chị chồng tôi là giáo viên dạy lịch sử. Tôi cảm thấy thật may mắn cho bản thân. Nhưng "Ở trong chăn mới biết chăn có rận", mọi thứ không được bóng bẩy và hào nhoáng như bề ngoài.
Làm dâu, ngày ngày tôi đều phải dậy sớm để quét, lau nhà, nấu cơm sáng cho cả nhà, gom đồ tối hôm qua đi giặt và phơi rồi mới đi làm. Lúc đầu tôi nghĩ đó là bổn phận nên không một lời than thở.
Nhưng một ngày tôi nghe được lời dặn của bà mẹ chồng với chị giúp việc: "Chị cứ ngồi chơi uống trà, mọi việc cứ để con T làm. Nó làm dâu phải làm dâu cả nhà luôn chứ" mà tôi muốn ứa nước mắt. Chồng tôi lúc ấy cũng nghe thấy nhưng anh không nói gì cả.
Tính chất công việc bắt tôi phải gặp gỡ nhiều người, mẹ chồng tôi không vừa ý về điều này. Bà liên tục mắng nhiếc tôi. Nhiều lúc bà còn lấy kéo cắt váy của con dâu khi tôi dắt xe đi làm.
Lúc đầu chồng tôi còn tỏ ra thông cảm động viên, nhưng về sau anh cũng hùa theo mẹ mắng nhiếc, la tôi. Còn chị chồng thì xem việc lục tủ đồ tôi như một thú vui. Chị ta lục tung mọi thứ, cái áo cái quần mà vừa ý là chị ta lấy, tôi đành tặc lưỡi cho qua.
Tôi biết mẹ chồng thích ăn canh bầu, nên tối nọ tôi nấu món canh ấy cho bà ăn. Khi nấu món này, mẹ chồng của tôi hay bỏ tôm khô thêm vào nên canh bầu rất ngon. Tôi cũng bắt chước bỏ tôm khô vào.
Tôi dọn cơm và đặt tô canh nóng hổi xuống. Bà lấy muỗng nếm và đùng đùng hất cả tô canh vào người tôi. Tôi nhanh chóng né được tô canh ấy. Bà liên tục buông những lời mắng nhiếc tôi như nấu canh cho lợn ăn à, cái thứ đầu chó,.... Cả chị chồng và chồng cũng hùa vào mắng tôi. Chồng còn bảo tôi: "Mẹ lấy tô canh dạy mày mà mày dám né à? Đồ gái láo".
Gã chồng khốn nạn của tôi nằm dưới sàn ú ớ. Tôi nói "Ký lẹ! Ở đây chỉ có đấm chứ không có tiền" và ném tờ li dị vào mặt con người đê tiện ấy.
Đỉnh điểm hơn là việc chị chồng bới móc tủ đồ của tôi và lấy chiếc áo mẹ đẻ tôi may tặng tôi. Chiếc áo này tôi vẫn quý đến mức không dám mặc nó. Vì thế, tôi không cho chị chồng. Và từ đây hai chị em xảy ra cuộc giằng co.
Không lấy được áo, chị chồng la hét khắp nhà. Mẹ chồng và chồng xuống miệng không ngơi lời rủa xả tôi và nói những câu động chạm đến mẹ tôi. Nhịn không nổi tôi mới nói: "Chửi con - con chịu. Nhưng mấy người chưa đủ tư cách để động vào mẹ tôi, hiểu chưa?".
Mẹ chồng nghe xong, lớn tiếng kêu chồng dạy tôi. Chồng tôi tiến tới miệng chửi tôi và tính cho tôi 1 cái bạt tai. Nhịn chẳng giúp ích được gì, tôi chộp tay chồng đè xuống đất và khóa tay chồng lại. Cả nhà chồng lại kêu la, tôi buông ra và lên phòng dọn đồ về nhà ngoại trước ánh mắt nhìn đáng sợ của nhà chồng.
Ra khỏi nhà chồng, tôi như thoát khỏi địa ngục trần gian, vừa đi tôi vừa cười lớn!
Hôm sau chồng đến nhà nói chuyện với bố tôi. Anh còn đòi 1 khoản tiền bồi thường vì tôi gây đau cho anh. Bố tôi không chịu. Anh đứng lên nhìn bố tôi miệng buông những lời khó nghe: "Đồ già, hai thứ tóc trên đầu đéo biết điều. Chết sớm đi".
Không đợi bố tôi phản ứng, tôi từ nhà trong đi ra và cho gã chồng khốn nạn của mình 3 đấm: 1 là cho bố tôi, 1 là cho tôi và 1 để tặng gia đình hắn. Gã chồng khốn nạn của tôi nằm dưới sàn ú ớ. Tôi nói "Ký lẹ! Ở đây chỉ có đấm chứ không có tiền" và ném tờ li dị vào mặt con người đê tiện ấy.
Giờ tôi đã chuyển chỗ làm mới, bắt đầu cuộc sống cũng mới luôn. Nhưng chồng tôi lại quay lại, dùng mọi lời ngon ngọt níu kéo tôi, dùng quà cáp đắt tiền tặng bố mẹ tôi. Và hơn nữa, chồng cũng bắt đầu thêu dệt những câu chuyện nói xấu tôi.
Tôi từng bẻ sim vì không muốn người chồng tồi tệ kia liên lạc nữa nhưng hắn vẫn cứ lì lợm theo tôi. Tôi biết người đàn ông đê tiện này đang có rất nhiều bồ bí ngoài đường. Tôi rất khó chịu! Nói thì gã chồng này không nghe... Chẳng lẽ tôi phải dùng nắm đấm để giải quyết và "dạy" chồng khốn nạn lần nữa??!!
Theo VNE
Khinh bỉ kẻ thứ ba tạo ra bi kịch Mọi lời giải thích của kẻ thứ ba chỉ là ngụy biện. Kẻ thứ ba luôn có tội và đáng khinh. Sau khi bài viết Tôi và vợ cũ, ai khốn nạn hơn? được đăng tải trên Tình yêu giới tính của Eva.vn, chuyên mục nhận được rất nhiều những phản hồi từ phía độc giả. Hầu hết các ý kiến gửi về...