T.iền của tôi, sao gọi là quỹ đen?
Kết hôn để làm gì? Kết hôn để đưa t.iền cho người khác giữ rồi lén lút lấy t.iền của mình để lập quỹ đen à?
Thật tình tôi không hiểu tại sao trước khi cưới, t.iền của tôi là của tôi, vậy mà sau khi cưới, tôi bị “mất” hết t.iền và một phần t.iền của tôi lại bị gọi là quỹ đen? T.iền của tôi thì tôi tiêu, quỹ đen là quỹ thế nào?
Tôi cũng không hiểu tại sao có rất nhiều ông chồng, cày cuốc làm việc cực khổ, cuối tháng phải “cống nạp” hết cho vợ rồi ngửa tay nhận lại ít t.iền tiêu vặt. Cũng có không ít bà vợ, làm ra bao nhiêu là đưa chồng, cho mẹ chồng bấy nhiêu, đến nỗi quanh năm không sắm sửa cho mình được một bộ áo mới, không mời ba mẹ ruột mình được một vài bữa ăn thịnh soạn. Đến nỗi các ông chồng, bà vợ đó phải lập quỹ đen.
Vậy anh chị kết hôn để làm gì? Kết hôn để đưa t.iền cho người khác giữ rồi tự biến bản thân mình thành tội phạm, lén lút lấy t.iền của mình để lập quỹ đen à? Tôi thấy nực cười và vô lý hết sức.
Bạn tôi có một người em họ sống ở Singapore từ nhỏ, hôm trước em ấy dắt vợ mới cưới về Việt Nam chơi. Bạn tôi xung phong dẫn vợ chồng em đi lòng vòng thành phố và… sốc trước cách chi tiêu của “2 đứa”. Cũng có nghe nói “Singapore, thân ai nấy lo” nhưng bạn tôi không nghĩ tới mức vé du lịch, vé máy bay “hồn ai nấy giữ”, t.iền khách sạn chia đôi. Ăn uống thì hôm nay chồng trả, hôm sau tới lượt vợ. Quà cáp cho bên nào bên ấy tự mua. Thậm chí khi đi café, thấy chồng trả t.iền, cô vợ cảm ơn rối rít.
Video đang HOT
Vợ chồng càng độc lập thì càng gắn kết, càng yêu và càng muốn chinh phục
nhau mỗi ngày. Thế mới là hôn nhân bền vững. (ảnh minh họa)
Bạn tôi ngạc nhiên nhưng tôi thấy đó là chuyện bình thường. Bên Tây, bên Mỹ người ta toàn thế cả. Việc chi tiêu gia đình cứ thế mà tính toán, chia ra. Cuộc sống mỗi người sau khi cưới vẫn độc lập. T.iền bạc phải sòng phẳng, rõ ràng thì mới đem lại hạnh phúc cho nhau được.
Tôi thấy Việt Nam ta thật buồn cười về khái niệm “bản lĩnh đàn ông”: Trước khi cưới, đàn ông chân chính phải tự giác trả t.iền khi dẫn người yêu đi ăn, đi chơi, mua sắm; sau khi cưới, chi tiêu tất tần tật là do vợ trả, như thế mới là “bản lĩnh đàn ông” trong gia đình.
Tôi nghĩ chúng ta nên học tập nước ngoài, vợ chồng sống sòng phẳng và ít phụ thuộc nhau đi, nhất là trong chuyện kinh tế. Ông bà ta có câu “Lạt mềm buột chặt”. Độc lập mới là cách sống và yêu nhau thoải mái, không nghi kỵ lẫn nhau. Vợ chồng càng độc lập thì càng gắn kết, càng yêu và càng muốn chinh phục nhau mỗi ngày. Thế mới là hôn nhân bền vững.
Theo Ngoisao
Đừng “chôn cất” mình trước t.uổi 30
Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay?
Đừng nghĩ bỏ cuộc là xong, đừng nghĩ phó mặc tất thảy cho số phận. Đừng nghĩ cứ để mọi chuyện tự diễn ra để rồi chẳng làm gì cả. Đừng để chính bản thân mình, sự lười biếng và e sợ g.iết c.hết toàn bộ hoài bão, đừng vùi mình vào sâu một góc nhỏ để rồi than vãn rằng mình luôn cô độc.
Khi người ta còn trẻ, người ta dễ dàng cảm thấy bản thân đang rơi vào khủng hoảng, người ta dễ dàng buông tay đầu hàng, bỏ cuộc, người ta dễ dàng g.iết c.hết cảm xúc của chính mình, vì quá cô đơn.
Tôi thấy có rất nhiều những người trẻ bây giờ, đang tự tay chôn cất cho bản thân họ ngay cả trong thời điểm thanh xuân phơi phới, ngay cả lúc cần mở rộng lòng ra yêu thương mọi người, ngay cả lúc phải sống mà cháy hết mình như thể ngày mai sẽ c.hết.
Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay? Tại sao lại không thể trong khi chúng ta hẳn là vẫn đang còn rất trẻ?
Đừng bỏ cuộc, cũng đường buông xuôi, đừng nhốt bản thân mình trong cô đơn quá lâu, cũng đừng khiến cho chính mình phải ôm một vết thương mà ngày ngày liếm láp nó, day dứt về nó, oán hận nó. Bởi vì như thế là lúc bạn đang lãng phí t.uổi thanh xuân của mình vào quá khứ khi nó một đi không trở lại, sợ hãi tương lai sẽ lại tổn thương.
Vòng quay của cuộc đời sẽ rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ vượt ngưỡng 30 t.uổi để trở thành những người chín chắn, trưởng thành hơn. Rồi chúng ta sẽ đau đáu nhớ về quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mình, nhớ về những gì đã làm được, những lần vấp ngã, đứng lên, đi tiếp, những lần đau khổ, những lần rơi nước mắt. Và mỉm cười.
Nếu quẩn quanh mãi trong bế tắc, một ngày nào đó chúng ta sẽ nghẹt thở mà c.hết. Nếu không thể dũng cảm bước qua những khủng hoảng tự tạo ra, không xác định được con đường mình muốn đi, điều mình nhất định phải thực hiện, chính là lúc bạn đang tự tay chôn cất cho chính mình, ở cái t.uổi vốn lẽ phải làm được nhiều hơn như thế.
Bất cứ ai đều sẽ mang trong lòng một ước muốn nào đó, có thể cao lớn, có thể chỉ bình thường, nhưng là điều chúng ta sẽ đeo đuổi cho đến cuối cuộc đời. Mặc dù đối với một số người nó có thể trốn thật kỹ, ẩn sâu trong lòng, để thử thách bạn một ngày nào đó phát hiện ra. Thì cũng xin đừng vì sự muộn màng đó mà cho rằng mình không có mục đích sống, ngơ ngác giữa cuộc đời mà tìm cách chạy trốn vào trong một cái vỏ dày để cách ly với thế giới.
Ai bắt ép chúng ta phải sống như là chỉ tồn tại? Ai bắt ép chúng ta đối diện với cuộc đời bằng ánh mắt dửng dưng, trái tim do dự, lý trí hời hợt, cảm xúc chẳng còn lại là bao? Cớ sao mà phải đọa đày bản thân mình sớm thế, để chưa hết t.uổi trẻ đã phải nằm im trong một vũng lầy mà chẳng bao giờ nghĩ cách vũng vẫy thoát ra, chỉ chấp nhận và để lún sâu hơn vào trong đó.
Hãy thức tỉnh trước khi quá muộn. Hãy mong muốn làm bất cứ một việc gì, kể cả vĩ đại hay tầm thường, hãy ước mơ, hãy đ.âm đầu vào những con đường trơn dốc, hãy yêu như chưa từng, và hãy sống đúng với con người thật của mình, dẫu cho mọi người có cho đó là lập dị.
Và nên nhớ là, ai cũng chỉ được sống một lần duy nhất mà thôi...
Theo VNE
Càng trưởng thành càng cô đơn Càng trưởng thành, càng cô đơn. Thế nên con người ta đôi khi muốn bé lại, mãi là đ.ứa t.rẻ hồn nhiên, không bao giờ cảm thấy cô đơn, lo sợ cô đơn để rồi thờ ơ với cô đơn. 21 t.uổi, thoát khỏi cái vỏ bọc của gia đình, đến một nơi không bị quản lý, không bị ngăn cản làm những...