Tiền bạc đang chi phối suy nghĩ của em
Khi làm ở nhà hàng, đã có nhiều lời đề nghị mời em đi tiếp đối tác, họ nói chỉ đi cùng ăn uống, họ sẽ trả công.
Em năm nay 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình đông anh em. Gia đình em trước đây cũng khá giả, mấy chị em chỉ phải lo học hành cho tốt. Năm 2009 biến cố xảy ra làm kinh tế gia đình đi vào khó khăn, sức khỏe bố mẹ yếu đi rất nhiều. Khi đó em học năm thứ hai Cao đẳng, em đã nghỉ để phụ giúp bố mẹ. Đến nay cuộc sống cũng chỉ gọi tạm ổn, em đã đi thi lại Đại học và đang học năm thứ ba.
Em luôn cố gắng vừa đi học đi làm vì nghĩ rằng đã lớn không muốn bố mẹ thêm gánh nặng.Thời gian đầu em đi dạy gia sư, dạy được ba tháng mà không có lương trong khi họ nói tháng nào trả tháng ấy. Khi em hỏi thì mẹ của học sinh nói trả lúc nào là quyền cô ấy. Em không muốn đôi co nên đã nghỉ.
Em được một người bạn làm ở quán cafe nổi tiếng trên phố nói đang tuyển nhân viên. Lúc đầu em cũng hơi ngại vì từ đó hơi nhạy cảm với người lớn. Bố mẹ biết cũng sẽ không đồng ý. Biết em phân vân nên hôm sau bạn mời em đến uống nước. Ấn tượng đầu tiên của em về quán đó là cách tổ chức rất khoa học và quản lý nhân viên rất quy củ. Và quán chỉ mở đến 22h đóng cửa. Em thấy hợp lý nên đã xin vào làm từ 18h đến 22h, công việc khá nhàn.
Em bên lễ tân, đứng ở cửa chào khách và chỉ họ chỗ ngồi hợp lý. Cuộc sống cứ như vậy thì tốt quá. Em đi làm được bốn tháng thì thỉnh thoảng có mấy vị khách quen ngày nào cũng đến muốn em mang cafe cho họ. Cũng chẳng có gì, trong đó có một người tối nào cũng vậy khi về lại tặng em một bông hồng, em không nhận không được. Quản lý có vẻ không thích khi biết như vậy nên cho em vào làm ghi chép. Từ đó mọi người cứ nói là quản lý để ý em.
Rồi các anh chị nhân viên từ đó cũng để ý em. Nếu quản lý ở đó không sao, nhưng khi nào anh ấy đi có việc thì mấy chị lại sai em đi lau dọn rửa chén. Dần dần em cũng quen nên cứ khi đóng cửa thì em lại ở cùng thu dọn, có hôm khuya 11 rưỡi mới về. Hôm đó cũng vậy, em đang dọn trên tầng hai thì nghe thấy tiếng anh mắng mấy chị bên dưới. Anh cho người lên gọi em xuống và bảo em về. Em đi được một đoạn thì thấy xe anh ở sau. Anh bảo khuya em đi một mình không an toàn. Khi đến ngõ xe anh không vào được nhưng anh vẫn rọi đèn cho em đi. Hôm sau đi làm mọi người tỏ ý không thích em ra mặt. Chỉ có quản lý, bạn em và mấy anh bên pha chế là vẫn binh thường. Làm thêm được ba tháng thì em xin nghỉ vì có quá nhiều va chạm.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mệt mỏi chán nản hai tuần sau em lại tranh thủ đi tìm việc, đầu óc em không còn chỗ để nghĩ tới chuyện tình cảm nữa sau mối tình đầu đổ vỡ. Em may mắn xin được làm lễ tân ở nhà hàng lớn. Ngày nghỉ làm tăng ca còn những ngày khác làm ca tối, phù hợp với việc học của em. Nhưng cũng như lần trước, có người muốn chụp ảnh, có người muốn mời đi ăn, người xin số rủ đi uống nước. Em đều từ chối khéo và tự an ủi bản thân vì hoàn cảnh cố gắng làm. Cứ như vậy từng ngày kết thúc em mới thở nhẹ nhàng được.
Em có quen một người hay lui tới nhà hàng. Anh hay mời đối tác ăn ở đây. Anh tỏ ra rất quan tâm đến em. Ngỏ ý muốn giúp đỡ em. Nói chuyện một thời gian biết anh đã có gia đình nên em nói rõ quan điểm và chủ động tránh mặt. Hôm nhà hàng mở tiệc buffet anh được mời. Anh đưa con đi cùng rồi dẫn cháu lại chỗ em và nói: “Con chào dì đi”, em hiểu ẩn ý câu nói đó. Anh nói những gì anh đã muốn là sẽ làm được.
Từ đó, anh luôn gọi điện và nhắn tin khi anh rảnh dù rằng em đã nói em sẽ không nghe, không trả lời tin nhắn. Anh luôn lấy lý do đến ăn để gặp em. Trước mặt nhiều người anh tỏ ra quan tâm thân thiết quá mức dù rằng em tỏ thái độ. Em không hiểu khi anh như vậy mà vợ anh biết sẽ như thế nào, hay anh không hề tôn trọng vợ? Bởi trong nhà hàng nhiều người biết vợ chồng anh là khách quen. Có lẽ em không đủ kiên nhẫn để tiếp tục làm việc trong tâm trạng luôn bất an nên em đã nghỉ và thay số điện thoại.
Giờ đây em mệt mỏi không biết phải làm gì cho hợp lý và được lâu dài để em có thể trang trải học tập. Em bế tắc và hơn một lần em đã nghĩ tới việc thay đổi cách sống, đánh đổi bản thân. Khi làm ở nhà hàng đã có nhiều lời đề nghị muốn mời em đi tiếp đối tác cùng họ, họ nói chỉ đi cùng ăn uống, họ sẽ trả công. Nhưng em không quen và thấy nhiều rủi ro vì không biết uống rượu nên em từ chối. Giờ em lại đang nghĩ về những lời đề nghị đó. Em thực sự rất mệt mỏi. Ở trường còn có thầy luôn tìm cách tiếp cận, em rất ngột ngạt mỗi khi đến trường. Thầy là người có địa vị trong trường vậy nên thầy chưa có hành động nào quá đáng.
Đi học luôn bị nắm bắt lịch, làm việc không được lâu dài, em dường như bế tắc. Em không dám tâm sự với mẹ vì em rất thương bố mẹ, không muốn mọi người lo cho em. Bằng tuổi em có rất nhiều người thành đạt. Em thấy càng vô dụng hơn nếu để bố mẹ lo lắng. Nên khi về thăm bố mẹ, em đều tỏ ra đang sống và học rất tốt để bố mẹ yên tâm (kỳ nào em cũng được học bổng nên bố em rất vui).
Xin mọi người hãy bỏ chút thời gian cho em một lời khuyên và hướng đi đúng đắn. Vì em đang dần có những suy nghĩ không tốt, dường như tiền bạc đang chi phối suy nghĩ của em. Em chân thành cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc hết tâm sự của em.
Theo VNE
Chồng lên giường với người khác khi du học
Trong thời gian ở nước ngoài, anh đã có quan hệ với cô cùng đoàn, là người của đơn vị khác cử đi học. Tôi hỏi lại chồng và anh thú nhận khi mới sang mọi thứ rất bỡ ngỡ, rất buồn và nhớ vợ con nên đã sai lầm.
Chúng tôi từng là gia đình hạnh phúc, quen nhau từ lúc còn là sinh viên, 6 năm yêu nhau, 7 năm gắn bó vợ chồng, anh luôn thương yêu và lo lắng cho gia đình. Cuộc sống tuy không giàu, cũng tạm ổn, vợ chồng đều có công việc làm ổn định. Tôi làm y sĩ ở bệnh viện, chồng làm kỹ sư ở một tập đoàn lớn. Mọi vấn đề kinh tế trong gia đình do chồng gánh vác, lương tôi chỉ phụ thêm để chi tiêu hàng ngày, còn lại mọi việc lớn nhỏ đều do anh lo liệu.
Tôi có hai đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn nên rất hài lòng với gia đình mình, tự hào về hạnh phúc đang có cũng như về người chồng yêu quý nếu gần đây không phát hiện ra một chuyện tày trời, anh đã ngoại tình. Đầu năm vừa qua, cơ quan anh có đợt học tập nâng cao trình độ ở nước ngoài thời gian 6 tháng, anh được cử đi học. Tôi rất tin tưởng và động viên chồng tham gia, mong muốn anh được bằng bạn bằng bè.
Ảnh minh họa
Anh lúc đầu không muốn tham gia vì công việc hiện tại rất tốt, lo tôi ở nhà vất vả chăm sóc hai con. Tôi động viên anh đi, nghĩ thời gian ngắn như vậy không ảnh hưởng gì nhiều đến công việc hiện tại, đi học về sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn, việc gia đình con cái, một mình tôi có thể đảm đương được.
Tôi tiễn chồng đi trong niềm vui, tự hào vì mình làm được một việc có ý nghĩa cho chồng. Suốt thời gian xa cách, vợ chồng tôi thường xuyên liên lạc qua điện thoại, và chat. Anh luôn nói nhớ thương vợ con, còn tôi cố gắng chu toàn mọi việc và mong ngóng chồng trở về. Ngày đó cũng tới, anh trở về, gia đình viên mãn.
Sau đó một vài ngày, vô tình dùng máy tính của chồng, tôi vào hộp chat của anh và phát hiện một sự thật. Trong thời gian ở nước ngoài, anh đã có quan hệ với cô cùng đoàn, là người của đơn vị khác cử đi học. Tôi hỏi lại chồng và anh thú nhận khi mới sang mọi thứ rất bỡ ngỡ, rất buồn và nhớ vợ con. Người phụ nữ kia luôn ở bên cạnh động viên chia sẻ nên trong một lần không tỉnh táo, anh đã sai lầm, đánh mất chính mình. Rồi họ thống nhất chỉ dừng lại ở đó và khi nào về Việt Nam sự việc sẽ kết thúc bởi cô gái kia cũng có gia đình rồi, thực sự không yêu thương gì cả, chỉ là tình cảm nhất thời thôi.
Mọi thứ đến với tôi quá bất ngờ, không thể hình dung tại sao một người như chồng tôi lại có thể suy nghĩ và hành động tồi tệ đến thế. Anh luôn mẫu mực, thương yêu vợ con hết lòng, đứng đắn trong mọi quan hệ lại có thể sa ngã một cách dễ dàng như thế, trong khoảng thời gian quá ngắn, khi tình cảm vợ chồng còn rất mặn nồng. Anh rất hối hận, sự việc xảy ra do không kiểm soát được mình, để xảy ra sự việc đã sai rồi, sau đó lại tiếp tục như vậy càng sai lầm hơn nhưng không hiểu sao không dừng lại được. Anh cũng không thể nói với tôi vì sự việc này có giải thích bằng cách nào cũng là điều sai trái, không một người vợ nào có thể tha thứ, chấp nhận được.
Giờ tôi đã biết rồi nên anh không giấu nữa, anh nói tôi muốn trừng phạt bằng cách nào cũng được, anh chấp nhận hết nhưng xin cho anh được ở lại với mẹ con tôi. Tôi đau đớn và thất vọng, muốn phá tan mọi thứ, gia đình này, hạnh phúc này, tất cả chỉ là giả dối. Tôi không còn muốn nhìn mặt người chồng bội bạc này nữa nhưng không làm được như vậy, tôi thương hai đứa con gái bé bỏng, chúng không có tội. Chồng tôi rất yêu các con và các cháu cũng vậy, thực lòng dù giận chồng lắm nhưng tôi vẫn còn tình cảm với anh.
Tôi nói chuyện với người phụ nữ kia, cô ta cũng nói đúng như chồng tôi nói, rằng không biết sao lúc ở bên đó lại làm như vậy và bây giờ về Việt Nam, gặp lại chồng con cũng cảm thấy rất xẩu hổ, mặc cảm tội lỗi vô cùng. Cô ta nói yêu chồng con và không muốn mất gia đình, chồng cô ta không biết gì cả nên mong tôi tha thứ. Chồng tôi cũng thực sự hối hận, nhìn anh khổ sở và tội nghiệp nên tôi biết. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định bỏ qua cho chồng lỗi lầm này. Nhưng nói thì dễ còn để thực sự tha thứ được không dễ chút nào, tôi giờ lại đang khổ sở với chính suy nghĩ của mình.
Lúc nào trong đầu cũng có suy nghĩ chồng mình đã phản bội, từng ôm ấp người phụ nữ khác để rồi tôi lại dằn vặt chồng, lại làm khổ chính mình. Anh biết tôi sẽ cần có thời gian để quên đi mọi chuyện nên sẵn sàng chấp nhận hết mọi thứ, kể cả các cơn nóng giận của tôi. Anh mong tôi hãy tha thứ, bỏ qua cho lỗi lầm này. Tôi không biết phải làm gì để cho mọi chuyện được qua đi, để gia đình bình yên trở lại. Việc tôi tha thứ cho chồng có phải là việc làm đúng? Liệu anh còn có thể phản bội tôi lần nữa không? Thực sự tôi cũng không biết khi nào mới có thể vui vẻ trở lại được. Tôi viết lên câu chuyện của mình, mong được các bạn chia sẻ và giúp tôi, xin cảm ơn.
Theo VNE
Bao giờ con lớn... Buổi sáng thằng nhỏ nì nèo không muốn đi học. "Con chỉ thích ở nhà thôi. Bao giờ con không phải đi học thế này nữa hả mẹ?". "À... thì bao giờ con lớn như mẹ". - Thế bao giờ con mới lớn hả mẹ? - Thì khi nào mẹ già, con sẽ lớn bằng mẹ. - Không, con không muốn mẹ già...