Tiếc nuối những điều ngọt ngào nhất
Thật quá phũ phàng khi tôi mất đến chừng ấy thời gian để biết được một điều rằng: tôi yêu em!
Em lấp đầy cảm xúc trong tôi bằng nụ cười ngây ngất (Ảnh minh họa)
Trong sâu thẳm mỗi người ai cũng mong muốn những điều tốt đẹp nhất trong tình yêu sẽ đến với mình, thế nhưng ta có đủ bản lĩnh và tỉnh táo để nắm bắt nó hay không? Một khi tình yêu tìm đến, liệu ta đã sẵn sàng để yêu!? Và lần đó, điều tuyệt vời nhất đã đến với tôi, người con gái tôi thầm yêu ngỏ lời với tôi.
Tuổi 20 phải chăng còn chưa đủ lớn để gọi là yêu?! Không! Chỉ cần như thế thôi: một mảnh khăn giấy mong manh, thoang thoảng hương thơm với dòng chữ I love you, em xếp gọn và kín đáo gửi trao tôi trong lớp. Trời ơi! Cho đến bây giờ đó vẫn là điều tuyệt vời nhất, niềm hạnh phúc lớn lao nhất mà tôi từng có. Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt mà em nhìn tôi, cái cách mà em lo lắng, dặn dò tôi đừng để cho ai biết. Tôi vẫn nhớ rõ cái nét kéo dài uốn lượn trong chữ kí nơi em viết, cái cách em xếp mảnh khăn giấy, em còn cẩn thận gói thêm 2 lớp giấy nữa bên ngoài. Tôi còn nhớ chính xác ngày hôm đó, tiết học đó, cái khoảnh khắc đó, dù cho đã gần 10 năm trôi qua. Đã 10 năm rồi?! Sao mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Người con gái tôi yêu đẹp lắm! Một chút xinh xắn, một chút điệu đà, một chút kiêu kì, một chút đáng yêu, một chút dịu dàng. Em làm tôi xao xuyến và rung động mỗi khi hai ánh mắt bắt gặp nhau nghẹn ngùng và e thẹn. Em lấp đầy cảm xúc trong tôi bằng nụ cười ngây ngất, em chiếm trọn trái tim tôi bằng giọng nói ngọt ngào. Trước đó tôi và em chưa từng có với nhau một cuộc trò chuyện, chưa từng có một lời quan tâm, chỉ đơn giản là những câu chào và những tình huống giao tiếp không ngoài việc học. Tôi hạnh phúc khi được yêu say đắm em trong tâm trí của tôi. Ấy thế mà thật bất ngờ, thật ngoài sức tưởng tượng đó là lời yêu em dành cho tôi, tưởng chừng như tôi sắp nổ tung lên vì hạnh phúc, vỡ òa trong niềm yêu thương của riêng tôi, đó là sự bắt đầu cho một mối tình đầu đẹp đẽ, tràn đầy niềm vui, hạnh phúc. Nhưng không, đây lại là sự bắt đầu cho những chuỗi ngày tiếc nuối và nỗi nhớ khắc khoải trong vô vọng.
Tôi vốn rất nhút nhát trước phái đẹp, trước họ tôi chỉ nói những điều cần nói và làm những điều mà một người anh trai cần làm với em gái. Còn đứng trước em-người tôi yêu, tôi như một gã khờ ngọng ngịu đứng làm thơ. Chân tay tôi lóng ngóng, đầu óc tôi mụ mị, tim tôi đập loạn nhịp mỗi khi mà hai cửa sổ tâm hồn tìm thấy nhau. Và rồi với tất cả sự nhút nhát, nhu nhược, yếu hèn của mình tôi đã không làm gì cả, không thể tin được tôi đã không gửi lại được cho em bức thư hồi âm của tôi, không nói với em được một lời yêu thương, không đến với em để đáp lại tình cảm mà em dành cho tôi. Và cứ thế một ngày, hai ngày rồi một tuần, một mùa hè đã qua đi, rồi một năm học và một năm sau nữa, tôi và em vẫn học chung một lớp ấy thế mà tôi đã không làm cái điều mà tôi cần phải làm, đó là nói rằng “anh yêu em”. Liệu tôi có còn xứng đáng với em, với những tình cảm mà em đã dành cho tôi!?
Tôi không biết nữa, lúc đó tôi không chắc thứ tình cảm đó có phải là tình yêu hay chỉ là những rung cảm đầu đời của hai tâm hồn nhỏ bé. Tôi sợ phải yêu em, tôi chưa sẵn sàng yêu em, tôi sợ không đem lại hạnh phúc cho em, tôi không biết phải làm gì? Tôi sợ đó chỉ là một trò đùa, tôi sợ tình cảm đó sẽ không kéo dài được lâu bởi vì sự bắt đầu của nó là quá sớm, quá mong manh tựa mảnh giấy mà em trao cho tôi. Tôi sợ…!
Video đang HOT
Để rồi giờ đây tôi ngập chìm trong nỗi nhớ về em. Tôi tìm kiếm em trên trang mạng xã hội, thử hết những từ khóa có thể có, mọi thông tin tôi nhớ về em. Mong được thấy lại ánh mắt và nụ cười của em dù chỉ một lần, một lần thôi! Thật lạ là tôi lại không muốn quên em đi, không muốn quên đi khoảnh khắc đó. Tôi cố hình dung lại từng chi tiết cụ thể, đặt bản thân mình vào và hồi tưởng một cách chân thực nhất, để cảm nhận cảm giác lâng lâng hạnh phúc được nhìn thấy em dù là chỉ trong một ký ức đã xa rồi. Thật quá phũ phàng khi tôi mất đến chừng ấy thời gian để biết được một điều rằng: tôi yêu em!
Không biết có phải bởi kỉ niệm với em quá sâu đậm hay tại vì trong tôi vẫn còn sự nhút nhát thuở trước mà tới bây giờ tôi vẫn không thể nắm lấy cơ hội để có được một mối quan hệ gắn bó với một ai khác. Tôi cố mở lòng để có thể nhận lấy yêu thương nhưng vẫn có điều gì đó trong tôi không thể hiểu rõ. Nó ngăn cản tôi với những người con gái khác, trong khi nỗi nhớ về em không hề có dấu hiệu phôi phai.
Vẫn biết giá như là không thể, xong tôi vẫn giá như rằng: tôi 10 năm trước là tôi của lúc này thì không một chút do dự tôi sẽ nắm lấy tay em, ghé nhỏ vào tai em mà nói rằng “I love you too” mặc kệ cho tương lai sau này có thế nào. Khi đó tôi sẽ không phải day dứt, dày vò chính bảnh thân mình như bây giờ.
Tình yêu của tôi lúc đó chưa có sự bắt đầu thì chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ có kết thúc. Với những kí ức đã sống mãi trong tôi lâu đến thế có lẽ tôi sẽ nguôi ngoai hơn nếu em là người rời bỏ tôi chứ không phải chính tôi là người để vụt mất tình yêu của mình. Tình yêu đó là không thể quên thì sẽ tốt hơn khi nó vơi bớt đi một phần nào đó. Thật khó khăn khi mà cùng một lúc niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất tồn tại cùng với điều nuối tiếc nhất. Nếu không thể làm nguôi ngoai được sự hối tiếc thì tôi mong sao được nhìn thấy em một lần để tôi nhớ về em nhiều hơn những gì tôi đang có.
Theo VNE
Xin lỗi, anh không phải Kim Tan
"Anh không lãng mạn, không nhún nhường và bảo vệ em như Kim Tan bảo vệ Eun Sang".
Hàng ngày, đọc báo cứ thấy thông tin teen Việt "cuồng" Kim Tan, tôi mới giật mình nhớ đến hành động và thái độ khác lạ của cô người yêu mình thời gian gần đây. Tuy em chưa đến mức làm clip tỏ tình với anh chàng trên phim ảnh kia nhưng cách cư xử cũng khiến tôi phải hoài nghi, dò xét.
Chẳng là, trên trang cá nhân của EM hàng ngày đăng tải ngập tràn những status lãng mạn không tưởng, tôi ngỡ là dành cho mình nên hạnh phúc lắm. Thỉnh thoảng vào bình luận, lập tức bị bạn bè cô bé ném đá, cho rằng tôi "tưởng bở". Nghĩ rằng bạn bè người yêu còn trẻ con, thích trêu đùa nên tôi cho qua chuyện và không mảy may để ý. Thi thoảng tôi cũng nhắc khéo em về cách đăng đàn tâm trạng như vậy dễ khiến mọi người hiểu lầm. Nhưng khi nhận được lời khuyên của tôi, em lập tức thay đổi mối quan hệ trên facebook, từ mối quan hệ "đã đính hôn" với tôi thành "hôn phu" là Kim Tan. Tôi bật cười với cái trò con nít của em và lờ đi.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là do em mê phim, mê nhân vật trong phim và mê cái chàng Lee Min Ho trước đây của Vườn sao băng nên gặp lại hình ảnh thần tượng, em thích thú thể hiện như vậy là chuyện bình thường.
Lâu dần, tôi nhận thấy cái cách em thần tượng không còn bình thường. Điều khiến tôi khó chịu nhất là mỗi lần đi chơi, hẹn hò em chỉ thích nói chuyện về Kim Tan- con người không hề liên quan đến chuyện tình yêu và cuộc sống của chúng tôi. Em hết lời khen ngợi người con trai đó và mong tôi thay đổi để trở thành một hình mẫu người yêu lý tưởng như Kim Tan.
Hàng ngày em chăm chỉ vào mạng săn tìm những bộ cánh giống nhân vật mặc trong phim, đặt mua và bắt tôi diện mỗi khi hai đứa ra ngoài. Ngay cách nói chuyện, nhiều lúc em chỉnh từng câu nói để cho hợp với "phong cách của Kim Tan". Hay việc thể hiện thái độ, tôi cũng phải lạnh lùng như Kim Tan; dí dỏm và đáng yêu như Kim Tan....Yêu em, tôn trọng sở thích của em nên tôi cũng gật đầu chiều theo ý thích của em.
Ngẫm cho cùng, tôi như thằng ngốc để em chỉnh sửa theo hình mẫu thần tượng em đang theo đuổi. Tôi cảm giác em không yêu tôi, em yêu người mà em muốn biến tôi thành họ.
"Thật ngu ngốc, em thôi cái trò Kim Tan đi"- tôi trách móc, còn em giận dỗi vu vơ cả tuần liền. Không gặp gỡ, không trò chuyện điện thoại, tôi vẫn thường xuyên theo dõi tình hình của em qua facebook.
Có vẻ lần giận dỗi này, em không buồn phiền, ngược lại vui vẻ hơn. Những status, hình ảnh của anh chàng Kim Tan ngập tràn trên facebook của em thế chỗ cho những câu status buồn, ủ dột như trước đây. Em đang thích thú với niềm vui của mình, không để ý đến chuyện hai đứa giận nhau.
Em muốn tôi ăn mặc, hành động và quan tâm em như Kim Tan quan tâm người yêu mình
Tôi quyết định làm lành trước nên lập kế hoạch bất ngờ để xin lỗi. Tôi diện đồ, phong thái như thần tượng của em, ôm theo một bó hoa to đến phòng nhằm tạo bất ngờ. Thoáng nhìn qua cửa sổ, tôi ngạc nhiên thấy em thả lỏng người trên ghế sofa ôm máy tính xem phim Người thừa kế và cười rất hạnh phúc.
Bỗng dưng lúc đó, tôi thấy chút hờn ghen, khó chịu. Bước vào phòng, đặt bó hoa lên mặt bàn, tôi cố kiềm chế bức xúc để bông đùa với em: "Hóa ra giận anh, trốn ở nhà hẹn hò với chàng Kim Tan đúng không?". Không thèm ngước nhìn tôi lấy một cái, em lạnh lùng buông câu nhạt thếch "gặp anh chán lắm, anh không lãng mạn, anh không nhún nhường và bảo vệ em như Kim Tan bảo vệ Eun Sang, anh không đến những lúc em sợ hãi và cần anh...".
Tôi choáng váng bởi những câu thoại như trong phim được thốt ra từ cái miệng đáng yêu của em. Bực tức, tôi bỏ về, mặc cho em cứ so sánh tôi với anh chàng Kim Tan gì đó...
Thật điên rồ khi em có thể so sánh tôi và cái con người được dựng trong phim một cách hoàn hảo như thế. Em chỉ quan tâm đến cách Kim Tan bảo vệ bạn gái mình mà không nghĩ rằng, tôi cũng rất biết cách bảo vệ em đó thôi?
Mỗi khi gió mùa về, tôi chạy cả hơn chục cây số sang đưa em đi học để em không phải đứng đợi xe buýt dưới trời lạnh buốt; chăm sóc em hết mực từ ăn uống đến sức khỏe, lo lắng cho em hơn cả bản thân mình... Thế mà, những so sánh khập khiễng không thực tế làm em xa cách tôi.
Là một người đàn ông yêu thương em, tôi không muốn em biến tôi thành một Kim Tan như phim ảnh. Tôi bảo vệ em, cố gắng lôi em ra khỏi thể giới thần tượng ảo tưởng, còn em chát chúa mắng tôi xen chân vào cái quyền tự do, sở thích của em.
Hóa ra, tình yêu của tôi dành cho em không bằng cả những thước phim trên màn ảnh. Hớp hồn bởi ánh mắt và nụ cười của Kim Tan, em quên tôi, quên người mang lại cho em nụ cười mỗi ngày.
Theo VNE
Hậu chia tay, em trả ngay quà tặng Tôi đã trả lại cho anh những món quà đắt tiền anh tặng trong suốt thời gian qua. Tôi còn nhớ cách đây hai năm, khi tôi là sinh viên năm thứ ba, tôi có yêu một anh chàng kỹ sư công nghệ rất thông tin, đẹp trai và ga lăng. Chúng tôi đã có một thời vàng son, nắm tay nhau đi...