Tiếc muộn!
Vết rạn đó ngày càng rộng thêm trở thành hố sâu ngăn cách giữa họ khi chàng mất việc và nàng sinh con.
Hai người cùng thi đỗ vào một trường. Trai tài, gái sắc gặp nhau, ngay cái nhìn đầu tiên tình yêu của họ đã được định đoạt. Bốn năm quấn quýt yêu đương, không biết đã bao nhiêu lần chàng mượn xe đạp cà tàng của bạn chở nàng cả chục cây số xuống Bờ Hồ chỉ vì nàng thèm một que kem. Và nàng cũng vậy, không ít lần dạo chợ cả buổi đến cuồng chân chỉ để tìm bằng được món ăn mà chàng thích. Yêu nhau và chiều nhau hết lòng. Họ và mọi người đề nghĩ cha mẹ, trời đất sinh ra họ là để yêu nhau và chiều nhau vậy.
Tốt nghiệp ra trường, hai người đều có việc làm ngay, đều có món thu nhập nho nhỏ để đảm bảo cuộc sống. Họ cưới nhau như một lẽ đương nhiên của tình yêu. Rồi nàng có nghén đứa con đầu lòng. Tình yêu nhân đôi trong mắt họ. Nhưng từ khi có nghén, nàng luôn thấy bức bối trong lòng sinh ra cáu gắt rồi lại còn thèm đủ thứ. Mỗi lần như thế nếu chàng chưa đáp ứng kịp là y như rằng giông gió lại nổi lên trong căn nhà của đôi vợ chồng trẻ.
Dạo này cơ quan chàng lại ít việc, nội bộ lục đục, đấu đá lẫn nhau làm cho tính tình của chàng cũng thêm phần bẳn gắt. Nhiều khi đi làm về cả hai thèm được nghe một lời âu yếm, một cử chỉ thân mật như trước đây nhưng hiếm hoi quá, thay vào đó là bực dọc, nguýt lườm, bẳn gắt. Chàng nghĩ: Sao cô ấy khó tính vậy không biết, lại hờ hững với chồng con. Chửa, đẻ là chức phận của đàn bà, làm gì mà phải hành hạ nhau như thế.
Nếu ngày trước mình quan tâm và chiều chuộng anh ấy (cô ấy) như đang chiều chuộng chồng mới (vợ mới) bây giờ thì đâu đến nỗi (Ảnh minh họa)
Còn nàng thì nghĩ: Chắc mình có bầu xấu xí nên anh ấy đã hết yêu rồi. Chả bù cho ngày xưa, chiều chuộng hết mức, nói năng nhỏ nhẹ. Những suy nghĩ đó ban đầu còn mơ hồ như mây bay gió thoảng trong đầu họ, nhưng dần dần nó đậm đặc hơn, rõ nét hơn và trở thành nỗi ám ảnh thường trực, tạo thành những vết rạn chân chim trong tình cảm vợ chồng. Vết rạn đó ngày càng rộng thêm trở thành hố sâu ngăn cách giữa họ khi chàng mất việc và nàng sinh con. Và cuối cùng họ đành giải thoát cho nhau bằng lá đơn ly hôn.
Video đang HOT
Một năm sau chàng xin được việc làm mới, cưới một cô vợ mới trẻ hơn đến mười tuổi. Chàng nghĩ: Cô ấy còn ít tuổi vậy mà chịu yêu mình, lấy mình người đàn ông đã có một đời vợ. Nghe nói đàn bà có nghén lần đầu là hay khó chịu trong người lắm. Mình phải chăm sóc và chiều chuộng cô ấy nhiều hơn nữa mới được.
Hai năm sau, gửi con về bà ngoại nuôi, nàng cũng có chồng mới. Gái một con trông nàng thật mặn mà nên lấy được anh chồng trẻ hơn mình đến hai tuổi, lại hào hoa và giỏi giang. Nàng nghĩ: Anh ấy đẹp trai và giỏi giang vậy thiếu gì gái tân theo, vậy mà chịu lấy mình người đàn bà đã một đời chồng. Để giữ gìn hạnh phúc, mình phải quan tâm chăm sóc anh ấy nhiều hơn mới được. Một hôm trên đường ra Bờ Hồ mua kem cho vợ, tình cờ chàng gặp nàng cũng đi chợ chọn món ngon cho chồng. Hai người thảng thốt và cùng nghĩ: Nếu ngày trước mình quan tâm và chiều chuộng anh ấy (cô ấy) như đang chiều chuộng chồng mới (vợ mới) bây giờ thì đâu đến nỗi. Cu Tý đâu phải chịu cảnh lời ru chia đôi.
Theo VNE
Chuyện tình 24h
24h đưa anh và em đến bên nhau, nên một lần nữa em lại nhờ 24h gửi tình yêu này tới anh.
Cảm ơn anh đã bước đến cuộc đời em, cho em biết cảm giác được che chở, được bảo vệ dù chỉ trong tâm thức. Vì anh là người thật nhất với em trong tất cả những người thật.
Có lẽ giống như một sự sắp xếp của định mệnh. khi em gửi một bài viết cho chuyên mục Bạn trẻ và cuộc sống của 24h nói về những nỗi buồn quá khứ của em, anh đã mail cho em, làm quen với em, và rồi mình đã yêu nhau. Em không quá khó khăn để phải kể lại cho anh cuộc đời mình. Anh giống như một cái cây, luôn đứng yên bên em, che chắn cho em và sẵn sàng lắng nghe mọi nỗi ưu phiền của em. Anh chưa một lần than vãn, đôi khi chỉ có những hoài nghi nho nhỏ, nhưng anh và em đều tin nhau. 2 năm không gặp mặt, có lẽ đó sẽ là thời gian rất dài và cũng chính là thử thách lớn nhất cho tình cảm, nhưng một khi đã yêu, em sẽ chấp nhận tất cả. Có mệt mỏi em cũng sẽ đứng dậy, có ưu phiền em cũng sẽ ngẩng mặt, có khóc em cũng sẽ vẫn nở nụ cười vì em biết anh không thích một cô gái quá yếu đuối, quá nhạy cảm.
Tình yêu anh dành cho em ngọt ngào và nhẹ nhàng. Tuy không bên nhau chăm sóc nhau mỗi ngày, tuy không phải lúc nào cũng được cầm điện thoại để hỏi han xem anh đã ăn sáng chưa, đã ngủ tối chưa, nhưng anh vẫn khiến trái tim em ấm lại, vì anh là người chín chắn, mẫu mực, đầy yêu thương và những câu nói cũng rất dịu dàng, những sự nũng nịu dễ thương vô cùng thoải mái. Anh giống như một tách cà phê đen, muốn có được nó phải đợi chờ rất lâu, đưa lên môi tuy đắng nhưng lại khiến người ta nhớ đến vị đắng đó. Có lẽ em không thích cho đường khuấy tan, em muốn anh cứ là anh như bây giờ, hôm nay, ngày mai và cả mai sau vẫn vậy.
Anh vẫn nói vì sao em không chê những lời tâm sự của anh dài dòng, dù cho hầu như ngày nào anh cũng chỉ nói đi nói lại vài câu đó. Anh hỏi vì sao em không nhận xét mỗi mail tới của anh. Và đây là sự giải thích của em: Vì EM YÊU ANH. Vì yêu anh nên em đâu cảm thấy những câu chữ đó lan man, vì yêu anh nên em yêu cả những lỗi sai chính tả của anh, sự vấp váp trong câu từ tuy lủng củng, nhưng đó mới là anh, một nét riêng của anh. Em vẫn xin anh để em giữ cho riêng mình đôi điều. Em không muốn trưng bày tình yêu của mình trong tủ kính để chứng minh cho mọi người thấy rằng tôi có một tình yêu rất đẹp. Em chỉ cần trong tim anh có em, dù cho những đêm mệt quá anh ngủ quên, quên không chúc em ngủ ngon em cũng không nỡ giận anh. Vì em biết, sáng mai tỉnh dậy, anh vẫn sẽ nhớ tới em, vào điện thoại check mail và luôn nhắc em không được quên bữa sáng.
Hy vọng sau bao xa cách, em và anh sẽ tìm về bên nhau (Ảnh minh họa)
Có lẽ phải 25 giờ đồng hồ một ngày mới đủ cho anh và em... đó là câu nói của anh vẫn khiến em tự cười thầm một mình. Mỗi ngày xa anh, thời gian trôi thật chậm. Mấy ngày mà cứ như mấy tháng vậy. Không biết 2 năm nữa, anh có còn yêu em không, có còn nhớ tới em mỗi ngày, có còn nghĩ về em mỗi khi anh lại dở chứng đạp xe 30km để về thăm nhà. Em sợ ánh mắt anh sẽ trao cho ai đó, và rồi con tim anh cũng sẽ chia ngăn nhỏ hơn. Em sợ mất anh.
24h đưa anh và em đến bên nhau, nên một lần nữa em lại nhờ 24h gửi tình yêu này tới anh. Tuy xa xôi, tuy anh có thể sẽ không đọc tới, nhưng em muốn anh biết trong trái tim em, anh quan trọng đến nhường nào. Mỗi khi muốn khóc, nghĩ đến anh, em lại cố gắng chặn lại tất cả. Anh không thúc giục, không gò ép, chỉ nhắc nhở em nhẹ nhàng. Anh vẫn đòi nghe lời trái tim em, đòi những câu yêu thương của em dù cho chẳng mấy khi anh đáp trả lại. Anh sợ em sẽ thiệt thòi khi không được nghe lời yêu thương từ anh nhiều như những người bình thường khác đang yêu. Nhưng không sao đâu anh ạ. Lời nói đâu làm nên một tình yêu. Không yêu, người ta vẫn có thể dễ dãi trao đi lời yêu đó thôi. Chỉ cần em sống trong anh, chỉ cần anh tin em và nhớ đến em đã là quá đủ. Vì em cũng là đứa sẽ chỉ giấu những yêu thương trong tim thôi.
Bình thường sẽ là người con gái chờ đợi, vậy mà em lại bắt anh phải chờ đợi. Anh tốt bụng như vậy, chắc hẳn xung quanh anh sẽ không thiếu người yêu thương anh. Em đòi hỏi như vậy phải chăng em quá ích kỉ. Nhưng anh à, em hứa em sẽ yêu anh thôi. 2 năm nữa, mình gặp nhau và đi cà phê anh nhé! Lúc đó anh sẽ cõng em đi dạo và làm chuột bạch cho em phải không anh?
Như một lời hứa, xin dành cho anh, dù tháng năm ta cách xa
Muôn ngàn yêu dấu, mãi không hững hờ, trọn đời em xin giữ mãi
Nhớ anh, em sẽ gửi thư tay cho anh nhé!
Mọi con đường rồi sẽ dẫn đến đích. Hy vọng sau bao xa cách, em và anh sẽ tìm về bên nhau.
Cảm ơn 24h đã đưa em và anh đến bên nhau...
Yêu anh-ĐHS
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị em gái người yêu trả thù Cô vào công ty Vĩnh làm để trả thù cho chị gái, người đã bị anh cướp đi cái quý giá của mình. Có lẽ chẳng khi nào Vĩnh tự hỏi, liệu bản danh sách người yêu dài dằng dặc của mình đến lúc nào thì kết thúc? Bởi sẽ không bao giờ có câu trả lời khi mà chủ nhân của nó...