Thương vụ ái tình (Phần 10)
Diệu Hoa xả một bồn nước nóng, đổ một ít dầu thơm và sữa tắm vào, tạo bọt, rồi ngâm mình trong đó.
Làn da xanh bủng và mỏng dính của cô ẩn hiện dưới lớp bọt xà phòng. Cô nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy đường gân và mạch máu xanh ngắt nổi lên rõ mồn một dưới lớp da của mình.
Nam cảnh giác nhìn bà Ngân. Lúc này Hưởng cũng quay đầu lại. Anh hít sâu một hơi khi thấy bà Ngân đang đứng trước mặt mình, và chợt hiểu vì sao mà mình còn sống được đến tận bây giờ. Có lẽ bà Ngân muốn nói gì đó với họ trước khi đem họ tẩn cho một trận nhừ tử không ra hồn người, hoặc là giết chết họ cũng nên.
Bà Ngân ngồi xổm xuống trước mặt Hưởng, túm lấy cằm anh, lôi về phía mình.
- Xem ra con em gái mày lắm trò phết đấy nhỉ? Bán thân cho đại gia rồi tìm cách cắn lại tao ư?
- Bà làm gì nó rồi?
Hưởng bị thông tin này của bà Ngân làm cho hốt hoảng. Anh biết Diệu Hoa là người bồng bột, làm gì cũng không suy nghĩ cẩn thận. Lần này, anh biến mất có thể sẽ khiến cô nổi điên. Dù rằng trước giờ Diệu Hoa luôn có thái độ không tốt với anh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô coi anh không ra gì.
Hưởng hiểu rõ rằng tại sao cô lại trở nên xấu tính và cao ngạo như thế, và cũng vì họ là anh em, nên cho dù cô có xấu tính đến mức nào, anh cũng vẫn sẽ giúp đỡ cô, bảo vệ cô.
- Chưa làm gì cả. Nhưng sớm thôi, tao sẽ lột da tất cả chúng mày.
- Bà không sợ quả báo sao?
Bà Ngân bật cười ha hả. Quả báo ư? Đằng nào bà cũng đã làm bao nhiêu việc xấu xa, tồi tệ, thêm một chút cũng chẳng sao. Và lại, người phải chết cũng đâu phải là bà. Bà chỉ biết, tất cả những gì bà đã và đang làm là để dọn đường cho Đỗ Quyên. Con gái bà phải được sống vui vẻ và hạnh phúc, có được tất cả những thứ mà nó muốn.
- Cô ta cũng là đồng phạm với bà đúng không? – Nam từ từ hỏi.
- Ai cơ? Mày đang nhắc đến đứa nào? – Bà Ngân nhướng mày, hỏi lại.
Nam từ từ ngẩng mặt lên. Đèn pha ô tô vẫn còn bật sáng và hướng về phía này, khiến cho bà Ngân mới nhìn rõ được mặt anh. Bà Ngân sững người khi thấy gương mặt sẹo khinh khủng của Nam, nhưng điều khiến bà kinh ngạc hơn, là Nam vẫn còn sống.
- Mày?
Nam cười khẩy.
- Đúng thế đấy. Sao nào! Tôi vẫn nhăn răng sống khiến cho bà sợ à?
- Mày đã gọi điện cho con gái tao đúng không?
Nam bĩu môi, nhún vai.
- Không có tật thì sao phải giật mình. Nói cho rõ đi, vụ án năm đó, bà là người mở bình ga. Bà chờ tôi và Diệu Hoa cãi nhau to, rồi sẽ nhân cơ hội ném một mồi lửa vào đó. Tôi và cô ấy chết, con bà có cơ hội lên tiên, đúng không?
- Thì sao?- Bà Ngân hỏi lại bằng giọng lạnh lùng. – Đúng thế. Mày biết cũng chẳng sao, đằng nào mày cũng sẽ chết thôi. Cả hai đứa mày sẽ lên đường cùng nhau, vậy là đỡ buồn rồi nhỉ?
Hưởng cựa quậy người. Anh vừa lo lắng, vừa bực bội, chỉ muốn xông lên vật bà Ngân xuống. Cho dù bà ấy là phụ nữ đi chăng nữa, nhưng một kẻ đã gây ra bao nhiêu chuyện như thế, không xứng đáng nhận được sự thương xót.
- Đồ khốn khiếp! Em gái tao đã phải dằn vặt suốt mười năm chỉ vì nó nghĩ rằng nó là người gây ra cái chết ấy.
Hưởng gào lên. Anh định nhổm dậy, nhưng Nam đã níu anh lại. Nam liếc nhìn anh, nháy mắt một cái. Hưởng phát hiện ra dây trói của mình đã được Nam cởi cho.
- Ai bảo nó sống dai như đỉa vậy chứ. Sớm muộn gì tao cũng tiễn cả nó đi thôi.
Bà Ngân đứng dậy, nhàn nhạt nói. Người đang cảm thấy mình nắm đằng chuôi thì chẳng bao giờ phải sợ hãi điều gì.
Hưởng gào lên. Anh định nhổm dậy, nhưng Nam đã níu anh lại. Nam liếc nhìn anh, nháy mắt một cái. Hưởng phát hiện ra dây trói của mình đã được Nam cởi cho.
Nam dùng khẩu hình miệng, nói thầm với Hưởng.
- Tôi đếm đến ba thì chạy.
Hưởng nhíu mày, gật đầu với Nam. Anh căng thẳng, mấy cơ bắp trên người gồng cứng lên và đau nhức. Nhưng họ không có lựa chọn nào khác. Nếu không chạy thì sẽ chét.
Bà Ngân nghếch đầu về phía họ, ra hiệu cho đám đàn em ra tay, rồi lên xe và rời đi.
Vài tên côn đồ trông đến là gớm hùng hổ đi về phía họ. Nam hướng về phía Hưởng, hơi nghiêng người che lấy anh. Tên côn đồ túm cổ Nam, xách lên.
Nam hét lên.
- Chạy!
Chỉ chờ có thế, Hưởng đứng bật dậy, khom người, lao về phía sau như tên bắn. Anh đâm đầu chạy về phía mấy tòa nhà đang xây dở, bị bỏ hoang.
Video đang HOT
Nam vung nắm đấm lên, tung một cú móc hàm vào cằm tên đang xách cổ mình. Hắn buông tay ra. Một mình Nam bị một đám người vây quanh. Cậu quần thảo với cả đám cho đến khi mệt lử, hai tay đầy mồ hôi, và có khi là cả máu của ai đó, hoặc của chính mình.
Hưởng nấp trong một tòa nhà, nhìn ra phía đó. Trời đã gần sáng, anh có thể thấy rõ Nam đã hạ được gần hết bọn chúng, nhưng còn lại một tên đô con vẫn đang chống trả lại cậu. Có vẻ như Nam đã mệt nên liên tiếp bị hắn tấn công. Hưởng lo lắng nhìn xung quanh.
Nam bị tên đô con lên gối vào bụng một nhát. Cậu ngã ngồi về phía sau. Tên đô con rút ra một con dao, vung lên, chuẩn bị đâm xuống người Nam thì ăn ngay một gậy vào đầu. Ở phía sau, Hưởng cầm khúc cây to, run rẩy khi vừa bổ vào đầu hắn một nhát.
Tên đô con lảo đảo rồi ngã vật xuống đất, rơi dao ra ngoài. Hưởng đá con dao văng ra xa, đưa tay lên kéo Nam dậy.
***
Tú nhận được thông tin của trợ lý, rằng đã tìm được Hưởng. Anh vội vã rời khỏi nhà với ý nghĩ rằng mình đang nôn nóng muốn tìm ra sự thật về vụ tai nạn năm đó.
Diệu Hoa đang đứng tưới cây ở ngoài cửa. Cô nhìn thấy Tú đi ra ngoài, bộ dạng không chỉn chu.
Tú cũng thấy Diệu Hoa. Anh cảm thấy cô có gì đó rất khác lạ, nhưng không thể lý giải được đó là gì.
- Tôi ra ngoài một chút, sẽ về ngay. – Không hiểu sao Tú lại nói như vậy. Cứ như là anh không yên tâm khi để cô ở nhà một mình.
Diệu Hoa gật đầu. Khoảng không giữa hai người lại trở nên yên lặng. Tú ngượng ngùng cúi đầu xuống, anh đi ra phía cửa.
- Khoan đã. – Diệu Hoa buông cái bình tưới cây xuống, gọi với theo Tú.
Tú xoay người lại thì không thấy cô đâu. Anh chờ một chút. Lát sau, Diệu Hoa đem xuống nhà một cái áo khoác.
Diệu Hoa đứng trước mặt anh, hơi kiễng chân lên để khoác áo lên người anh. Khoảng cách giữa hai người càng trở nên ngượng ngùng hơn, hoặc là chỉ có mình Tú cảm thấy điều đó.
- Sao vậy?
Cô ngước lên nhìn anh, tỏ vẻ như mình không hiểu câu hỏi, hai bàn tay vẫn đang chỉnh lại nẹp ở cổ áo cho anh. Tú hắng giọng một cái trước khi trả lời cô. Anh đưa tay lên, cầm lấy tay Diệu Hoa.
- Ý tôi là. Sao lại quan tâm đến tôi như vậy? Cô… có ổn không đấy?
Tú vẫn cho rằng Diệu Hoa nghĩ anh là người đã phá tan gia đình cô. Theo lý mà nói, đáng ra cô phải hận anh lắm. Nhưng biểu hiện của cô thật kỳ lạ, khiến anh sợ rằng có thể cô thật sự đã bị chấn thương tâm lý rồi.
Diệu Hoa không trả lời ngay. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tròn, chứa đầy thương tổn, trông như đang vỡ thành từng mảnh vụn của cô khiến anh cảm thấy đau lòng.
- Hoàn toàn ổn. – Diệu Hoa rút tay mình khỏi tay anh, tiếp tục chỉnh nẹp áo và cài một khuy giữa lại. – Anh đã mua tôi, vậy thì giờ tôi là của anh rồi. Làm những việc này chắc là không sai.
Diệu Hoa nhún vai. Xong xuôi, cô trở về chỗ cái cây, cầm bình lên tiếp tục tưới.
Tú nhìn cô một lúc lâu. Anh quyết tâm phải tìm được Hưởng về. Có lẽ Diệu Hoa sẽ thật sự vui vẻ hơn nếu được thấy Hưởng. Anh rời khỏi nhà.
Trông cô thật kinh khủng. Mới chỉ qua mấy ngày mà mặt cô đã nổi vài vết mụn, đôi mắt trũng sâu với quầng thâm dày, vô hồn, không nhìn ra được là cảm xúc gì. Gương mặt cô tái xanh.
Chỉ chờ có thế, Diệu Hoa buông cái bình tưới cây xuống. Cô đứng nhìn chăm chăm ra cổng, xác định rằng Tú đã đi thật xa, cả căn nhà to lớn chỉ còn lại một mình cô.
Diệu Hoa đi lên phòng. Trông cô như một cái xác không hồn. Cô dừng lại trước nhà tắm, nhìn mình trong tấm gương nhỏ ở trên tường.
Trông cô thật kinh khủng. Mới chỉ qua mấy ngày mà mặt cô đã nổi vài vết mụn, đôi mắt trũng sâu với quầng thâm dày, vô hồn, không nhìn ra được là cảm xúc gì. Gương mặt cô tái xanh.
Đêm qua ăn xong, Diệu Hoa đã nôn sạch tất cả ra ngoài. Trong bụng cô trống rỗng và xẹp lép, không còn gì cả. Nhưng cô chẳng quan tâm đến điều đó.
Diệu Hoa xả một bồn nước nóng, đổ một ít dầu thơm và sữa tắm vào, tạo bọt, rồi ngâm mình trong đó. Làn da xanh bủng và mỏng dính của cô ẩn hiện dưới lớp bọt xà phòng. Cô nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy đường gân và mạch máu xanh ngắt nổi lên rõ mồn một dưới lớp da của mình.
***
Nam và Hưởng đỡ nhau chạy khỏi bãi đất trống. Dù hai người không biết mình đang ở đâu, nhưng vẫn phải cố cắm đầu chạy. Vài tên bị Nam đánh đã bò dậy và đuổi theo họ.
Hưởng cảm thấy mình không gắng gượng nổi nữa, hai chân của anh díu vào nhau và khụy xuống. Nam xoay người, cõng anh lên. Đám côn đồ càng ngày càng gần.
Đúng lúc này, một chiếc xe con bốn chỗ lao đến chỗ họ. Nam nhíu mày, không biết chuyện gì lại xảy ra nữa đây.
Chiếc xe xoay một vòng, chặn giữa hai người họ và đám côn đồ, cửa sau xe mở ra, đồng thời cửa trước được hạ kính xuống. Tú nhíu mày, nói với Nam.
- Lên xe đi.
Nam sững người khi thấy Tú. Cậu không ngờ được là anh có thể tìm thấy mình.
- Anh! Làm sao anh…
- Lên xe rồi tính.
Tú nghếch đầu về phía sau xe. Nam không hỏi nhiều nữa, quẳng Hưởng nằm vào ghế sau, rồi cậu cũng chui vào ngồi cùng và đóng cửa lại.
Khi đám côn đồ đuổi đến, chiếc xe đã phòng vụt đi. Ngay lập tức, một chiếc xe khác phi lên và đuổi theo xe của Tú.
Đỗ Quyên ngồi ở ghế phụ, nhìn người đàn ông áo đen bên cạnh. Cả hai đang tập trung hết sức , hướng về xe của Tú để bám theo.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 9)
Tú nghiêng đầu suy nghĩ. Cô ta không phải Diệu Hoa, hoàn toàn chắc chắn. Vậy vụ cháy năm đó thật sự chỉ là tai nạn, không phải do Diệu Hoa cố tình gây ra ư?Hay có ai đó đã lợi dụng cô? Tú suy nghĩ, điều đó khiến anh đau hết cả đầu.
Cô còn lại cái gì nữa không? Tự hỏi mình một câu, rồi cô tự cười giễu mình. Cô chẳng còn lại gì nữa cả.Tú đã rời khỏi phòng từ lâu. Diệu Hoa khóc đến mức hai mắt sưng húp lên, chẳng còn chút sức lực nào.
- Thế thì mình còn cố gắng vì cái gì?
Diệu Hoa lầm bầm với chính mình. Cô cũng chẳng biết mình cần làm gì vào lúc này. Giống như là cô đã hoàn toàn lạc lối vậy, không biết phải làm gì, không biết phải đi đến đâu, tìm kiếm cái gì nữa.
Giờ phút này, cô cũng chẳng có ai bên cạnh. Mặt trái của danh tiếng và tiền tài luôn là sự cô độc. Nếu là người bình thường, ít nhất họ còn có một người bạn để chia sẻ hoặc tìm kiếm một lời giải đáp. Nhưng Diệu Hoa không còn ai cả nữa. Cô chỉ có một mình Hưởng, và giờ thì có lẽ anh đã biến mất khỏi cuộc đời này.
Không phải tại vì Tú. Tất cả là lỗi của cô. Tú chỉ làm mọi thứ để trả thù cho em trai mình, cho nên cô không có quyền lên án hay phỉ báng anh.
Diệu Hoa đứng dậy, thẫn thờ đi xuống nhà bếp. Cô nhớ lại mười năm trước, mỗi khi cô gặp áp lực hay khó khăn gì, Nam và Hưởng lại ở bên cạnh giúp đỡ cô. Cả hai sẽ nấu gì đó cho cô ăn. Khi Nam mất, điều đó trở thành thói quen của cô.
Diệu Hoa lục trong tủ lạnh, lấy ra tất cả những gì có thể sử dụng. Một vỉ trứng, một túi bột, một bọc tôm, thậm chí là cả một miếng thịt bò nạc vai để làm bít tết. Cô lúi húi đứng trước bếp một lúc lâu, tập trung đến mức Tú đứng nhìn theo cô từ bao giờ mà cô cũng không biết.
Sau khi lớn tiếng với cô, anh chợt cảm thấy mình hơi quá đáng. Chỉ là, anh không biết tại sao. Rõ ràng cô là người đã hại chết em trai anh, nhưng anh lại không thể xuống tay với cô được. Anh mua cô về, và chỉ để đấy, ngay cả tự do của cô cũng không bị hạn chế. Thật sự, Tú chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng với Diệu Hoa, ngoại trừ việc cướp đi lần đầu tiên của cô.
Anh tựa lưng vào cửa, lặng lẽ nhìn theo những hành động của Diệu Hoa. Anh thắc mắc không hiểu cô đang làm gì. Tú liếc mắt lên nhìn đồng hồ, trên đó đã điểm ba giờ sáng.
Nấu ăn vào lúc đêm khuya thế này ư?
Diệu Hoa bỏ miếng bít tết lên đĩa, trang trí bằng ba cọng hành và một cái lá thơm. Sau đó cô bê nó ra bàn. Vừa quay lưng lại, Diệu Hoa nhìn thấy Tú.
Tú sững người, ngạc nhiên trước sự bình tĩnh đến lạ của cô. Không phải vừa rồi cô còn khóc lóc thê thảm hay sao? Gương mặt cô vẫn còn dấu vết với đôi mắt sưng húp và đỏ ửng. Thế nhưng thần thái lại ngược lại hoàn toàn.
Sau đó, cô cũng ngồi xuống, thản nhiên ăn uống như là không có chuyện gì xảy ra. Trông cô cứ như là vừa mới quay về thời kỳ hoàng kim của sự nổi tiếng, nhàn tản, cao ngạo và có một chút đơn độc.
Diêu Hoa dửng dưng như không. Cô để cái đĩa lên bàn, vừa xoay về bếp, lấy món trứng cuộn tôm và cả bánh pancake, vừa hỏi Tú.
- Anh có đói không? Tôi làm khá nhiều đấy. Có muốn ăn một chút không?
Tú không trả lời được. Anh hơi hoảng sợ vì không hiểu cảm xúc cô ra sao. Có khi nào Diệu Hoa đã phát điên, hành vi được biểu hiện một cách thầm lặng và vô định hay không?
- Anh ăn hay là không?
Tú ngập ngừng, gật đầu, ngồi xuống ghế. Diệu Hoa đưa cho anh một bộ bát đũa và một cái thìa. Sau đó, cô cũng ngồi xuống, thản nhiên ăn uống như là không có chuyện gì xảy ra. Trông cô cứ như là vừa mới quay về thời kỳ hoàng kim của sự nổi tiếng, nhàn tản, cao ngạo và có một chút đơn độc.
Tú cầm thìa và đũa lên nhưng không ăn. Anh dò hỏi.
- Cô ... có sao không?
- Sao là làm sao?
Tú nhún vai.
- Thì... Lúc nãy, tôi có hơi to tiếng. Hưởng...
Tú định nói với Diệu Hoa rằng anh không hề bắt Hưởng. Chính anh cũng không biết Hưởng đang ở đâu. Thế nhưng Diệu Hoa đã ngắt lời anh.
- Anh không cần phải nói gì về việc này. Anh nói rất đúng, tôi đáng bị thế. Anh cũng có quyền được trả thù mà, đúng không?
Tú câm họng trước lối suy nghĩ này của Diệu Hoa. Anh dám chắc rằng cô bị làm sao đó, có thể là đã chấn thương tâm lý rồi.
- Cô ăn xong thì đi nghỉ sớm đi.
Tú bỏ đũa và thìa xuống bàn, nhắc nhở Diệu Hoa một câu, rồi đứng dậy rời đi. Diệu Hoa cũng không chú ý đến anh mà chỉ chăm chú hoàn thành bữa ăn của mình.
***
Tú ngồi trong phòng làm việc. Anh suy nghĩ mãi về vấn đề của Diệu Hoa. Hai luồng suy nghĩ trái chiều đấu đá trong đầu liên tục khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi và chẳng biết phải làm thế nào.
Một mặt, Tú cho rằng Diệu Hoa đáng bị thế. Mặt khác, anh lại thương xót và lo lắng cho cô mà chẳng có nguyên do gì.
Điện thoại anh chợt đổ chuông, một số lạ gọi đến. Tú nhấc máy, và một giọng nói run rẩy truyền vào tai anh.
- Anh là ai? - Đỗ Quyên khẽ nói, nghe giọng thì có vẻ như cô đang sợ hãi.
Tú hơi giật mình. Anh nhìn lại vào điện thoại, nhận ra đây là số điện thoại mà anh đã thử gọi đến một vài lần, sau khi sửa được chiếc điện thoại của Diệu Hoa. Người này lại gọi đến cho anh.
- Anh biết gì về vụ tai nạn đó? Vụ cháy mười năm trước. - Đỗ Quyên run lên khi hỏi câu này.
Tú bị bất ngờ. Ngoài anh ra, vẫn còn người khác biết về vụ cháy mười năm trước ư? Anh khá chắc là cô gái này có liên quan đến vụ này, vì số điện thoại này là dãy số duy nhất còn lưu lại trong máy Diệu Hoa.
- Dù không biết anh là ai, làm sao anh có được số này của tôi. - Đỗ Quyên tiếp tục. - Nhưng biết điều thì anh hãy im lặng đi. Nếu không tôi sẽ xử cả anh đấy.
Nói rồi, cô ta cúp máy cái rụp.
Tú nghiêng đầu suy nghĩ. Cô ta không phải Diệu Hoa, hoàn toàn chắc chắn. Vậy vụ cháy năm đó thật sự chỉ là tai nạn, không phải do Diệu Hoa cố tình gây ra ư? Hay có ai đó đã lợi dụng cô? Tú suy nghĩ, điều đó khiến anh đau hết cả đầu.
Suy nghĩ Diệu Hoa vô tội lóe lên trong đầu anh và cứ lưu lại ở đó, dù anh muốn xóa nó đi nhưng lại không thể. Anh tìm được cái phao cứu sinh cho cô, anh mừng rỡ vì điều đó, nhưng lại không thể nhận ra được đó là gì.
Tú đặt tay lên tim mình.
- Mày bị làm sao vậy hả?
Tú nghe thấy tiếng lạch cạch ở dưới bếp. Có lẽ Diệu Hoa đã ăn xong. Anh đi ra cầu thang và ngó xuống, nhìn thấy Diệu Hoa đang lau tay, sau đó đi và căn phòng cho khách ở dưới tầng một. Tim của Tú như chùng xuống.
- Mình phải điều tra lại vụ này.
Tú lập tức gọi điện cho trợ lý của mình, yêu cầu anh ta đi tìm Hưởng. Có lẽ Hưởng sẽ biết được chút gì đó. Và có lẽ, sự xuất hiện của Hưởng sẽ khiến Diệu Hoa vui lên chăng?
Nam không cho là vậy. Cậu nghĩ rằng đám bắt cóc này nhằm vào mình. Bởi vì anh chính là tên mặt sẹo trà trộn vào nhà của bà Ngân.
***
Nam và Hưởng bị lôi đến một khu đất bỏ hoang ở ngoại thành. Cả hai bị trói chặt tay và chân, đầu trùm một cái bao bố đen sì.
Ba giờ sáng, xung quanh vẫn tối om. Dù bao bố được tháo ra nhưng họ vẫn chẳng thể định vị được mình đang ở đâu.
Nam nhìn sang Hưởng. Anh trông có vẻ mệt mỏi, và khá là khổ sở bởi những vết thương sẵn có trên người.
- Cố lên. Tôi sẽ không để anh chết đâu.
Hưởng gượng cười, thở không ra hơi. Anh không tin rằng hôm nay mình có thể trở về. Hưởng đoán rằng đây là người của bà Ngân đến đòi nợ mình.
- Nếu chạy được thì cậu chạy đi. Vụ này là do tôi. Tôi nợ người ta khá nhiều tiền.
Nam không cho là vậy. Cậu nghĩ rằng đám bắt cóc này nhằm vào mình. Bởi vì anh chính là tên mặt sẹo trà trộn vào nhà của bà Ngân. Cả bà Ngân và Đỗ Quyên đều liên quan đến vụ cháy mười năm trước. Chỉ là họ giấu quá kỹ, không có chút sơ hở nào, khiến cậu không thể moi được bằng chứng gì.
- Tôi đã giúp anh chạy thoát khỏi đó đấy. Tôi là tên mặt sẹo tay sai của bà Ngân.
Hưởng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Nam. Hôm đó ánh sáng quá yếu, hơn nữa Hưởng cũng đã sắp ngất đi vì kiệt sức, anh không nhìn rõ được mặt người đã cứu mình, cũng không biết được cậu ta là ai. Thật không ngờ.
- Những chuyện đó để sau đi. Thoát khỏi đây đã rồi tính.
- Bằng cách nào?
Nam hất đầu về phía mấy dãy nhà bỏ hoang.
- Tôi sẽ xử lý chúng. Khi nào tôi hô chạy, thì anh chạy về phía đó, trốn đại trong đó nhé. Mấy nhà này chỉ mới xây được cái khung, cho nên sẽ thông nhau.
- Cậu điên à. Chúng nó sẽ đánh chết cậu.
Hai người đang xì xào với nhau, thì đột nhiên có đèn pin chĩa về phía cả hai. Hưởng nheo mắt lại, úp mặt vào người Nam để tránh ánh sáng khó chịu.
Nam nhìn về phía đó. Cậu thấy bà Ngân đang bước xuống khỏi xe, và hướng về phía mình. Quả nhiên là bà ta.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 8) Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất. Cô vừa dấy lên chút hi vọng mong manh rằng Nam còn sống, hoặc giả, Tú chính là Nam.Trông Tú cũng gần giống Nam một chút, bởi vậy mà cô đã chấp nhận việc mình bị bán cho anh, chẳng với một lý do nào khác. Tú lái xe về được đến nhà thì Diệu Hoa đã...