Thương nhau tới mức nào
Mẹ hai dạy em nhiều thứ, thậm chí mẹ không muốn có thêm con vì có em là đủ. Và em không lấy đó ỷ lại, em vẫn sống như chính em, tự làm rất nhiều việc dù được mẹ hai chăm sóc nâng niu.
Đưa Thùy về nhà, tôi vừa mở khóa cửa vào nhà thì mẹ đã gọi, như thể mẹ đứng ở đâu đó gần nhà tôi và canh đúng thời điểm.
Mẹ nói mẹ ưng Thùy. Cô ấy không xinh nhất nhưng đằm thắm và tươi. Lần đầu tiên về nhà bạn trai mà không nề hà, cứ quần xắn tới gối, tròng cái áo bảo hộ của bà già vào và xăm xăm ra vườn phụ mẹ hái dưa, hái cà chua.
“Còn biết làm cá nữa, nhìn có vẻ thành thạo lắm”.
Ảnh minh họa
Tôi nằm dài ra nệm cười cười, mẹ tôi thuộc người kỹ tính, thế mà bà dành cả mười lăm phút để khen một cô gái xa lạ thì đủ biết cô gái ấy thế nào. Không biết khi em nghe được, em có cảm giác gì.
Và mẹ “chốt hạ”:
“Quen cũng lâu rồi, cuối tuần sau đến thăm nhà con bé đi, có gì ba mẹ chuẩn bị lên”.
Video đang HOT
Tôi nhận ra Thùy giữa đám bạn nghịch ngợm khi công ty tôi đi du lịch và vô tình gặp công ty em. Vì thiếu người chơi nên mấy chàng trai công ty em sang “mượn” người, tôi bị đẩy đi, bị vào cùng đội em, tôi choáng ngợp trước biển và cô gái có tiếng cười sảng khoái như tiếng chuông ngân.
Buổi tối, chúng tôi đã trao đổi số điện thoại và cùng nhau đi dạo biển đêm. Sáng sớm hôm sau chúng tôi cùng chạy bộ và cùng ăn sáng, không có chút ngăn trở nào, cứ thế tôi và em thành người yêu.
Em khéo tay, áo váy em mua về thế nào em cũng phải sửa sang thêm thắt một vài thứ khiến nó trở thành “có một không hai”. Em nấu ăn cũng rất ngon, thi thoảng em ghé phòng trọ tôi nấu cho tôi món gì đó, có những buổi sáng, em dúi vào tay tôi hộp cơm. Em nói ngày xưa nhà em nghèo lắm, em đã nuôi ước mơ làm đầu bếp chỉ để ngửi mùi thức ăn tươi mới ngon lành, như vậy cũng đủ no.
Ảnh minh họa
Ở bên em, tôi thấy ngày trôi qua rất êm, tôi tính chuyện đưa em về nhà chào ba mẹ, ba mẹ tôi đều “xúi” tôi đẩy nhanh tốc độ để rước em về nhà.
Định cho em sự ngạc nhiên thì tôi mới chính là người ngạc nhiên khi địa chỉ em cho lại gắn vào trụ cổng của ngôi biệt thự khá lớn. Tôi nhớ như in em nói nhà em nghèo, nên em mong muốn làm đầu bếp để được no. Nhưng sự thật thì em là cô công chúa trong lâu đài tráng lệ. Xâu chuỗi lại mọi chuyện tôi mới nhận ra, em có vẻ thư thái hồn nhiên, năng động và dễ hòa đồng, điều đó hẳn có trong xương trong máu, không thể có ở cô gái nhà nghèo cơm không đủ no.
Trên đường về, tôi đắn đo mãi mà không nhắn được tin nào cho em, tôi nhớ ngôi nhà ba gian lợp ngói giữa vườn xanh và tòa biệt thự, tôi nhớ thằng tôi tầm thường và cô tiểu thư nhà giàu. Tôi soạn tin “anh không thể với tới cô tiểu thư nhà giàu”, “nhà anh nghèo lắm, không xứng với nhà em đâu”, thậm chí tôi còn soạn “mình chia tay đi!”, nhưng tôi đều xóa hết và tắt điện thoại. Lòng tôi rối như tơ, tôi sợ lúc mình đang rối sẽ nói những lời thiếu suy nghĩ. Tôi đã tìm kiếm và thấy em giữa bao triệu người, nếu không có duyên thì làm sao gặp?
Lúc gần về tới nhà, tôi bật nguồn điện thoại, nhắn “anh đã tới nhưng không dám vào” và ngó lơ mấy cuộc gọi của em. Mẹ tôi mà biết tôi đối xử tệ với em chắc tôi sẽ bị nhằn nhức xương.
Ảnh minh họa
Tôi không biết nói sao với em, tôi sợ mình sẽ thành ghen tị và mặc cảm. Tôi lo ba mẹ mình sẽ bị coi thường khi ngồi chung với ba mẹ em. Tôi tin vào tình yêu của em nhưng vẫn lo lắng không yên. Chúng tôi khác nhau nhiều quá, liệu em có quen được với cảnh nhà tôi.
Em đến, úp hai bàn tay lên bàn trước mặt tôi:
“Em hiểu cảm giác của anh mà. Đố anh đếm được bao nhiêu cái sẹo, toàn là do dao cắt, phỏng lửa…, sáu tuổi em đã có thể cắm cơm chiên trứng và luộc sau, còn biết thái dưa chuột rất xinh nữa. Em cũng học đàn hát ở nhà thiếu nhi, nhưng em lại chăm chỉ học mấy lớp nấu nướng làm bánh, sau này không lo chết đói mà còn hay được ngửi mùi bánh thơm ngon. Căn nhà đó là của mẹ hai em, bà là con nhà giàu nhưng ưng ba em lắm, chấp nhận là “phòng nhì” của ba, chỉ gặp ba khi ba đi công tác, sẽ không bao giờ tìm gặp “bà lớn”.
Ba em không chịu, vì ba thương mẹ, mẹ nhỏ bé yếu ớt và là người ba yêu nhất đời. Khi em lên tám, mẹ mất vì bệnh nan y, ba năm sau mẹ hai vào cửa, là mẹ hai tự tìm đến khi hay tin mẹ em đã mất. Lặng lẽ vậy suốt ba năm, mẹ hai lo lắng cho ba và em. Khi đó hai ba con đang ở trọ do đã bán nhà lo cho mẹ, mẹ hai tới lui mãi ba mới chịu về ở cùng và mở lòng đón nhận mẹ hai, một phần cũng vì bà ngoại em thuyết phục vì thấy em được thương yêu.
Ảnh minh họa
Mẹ hai dạy em nhiều thứ, cho em học bất cứ thứ gì em thích, thậm chí mẹ không muốn có thêm con vì có em là đủ. Và em không lấy đó ỷ lại, em vẫn sống như chính em, tự làm rất nhiều việc dù được mẹ hai chăm sóc nâng niu.
Nắm hai bàn tay hơi sần sùi có mấy cục chai của em, tôi thấy “quê quê” và ngưỡng mộ. Người ta thương nhau tới mức nào mới có thể vì nhau đến vậy.
Thanh Thảo
Theo phunuonline.com.vn
30 tuổi, tôi sợ mình ế dù có nhiều ưu điểm
Lương của tôi trên 20 triệu đồng, khéo tay, sống được lòng mọi người, yêu thiên nhiên, tự trọng, không tự cao.
Khi còn là một cô bé con, tôi đã đọc rất nhiều sách, dĩ nhiên không thiếu những câu chuyện cổ tích thần tiên, rồi mơ về chàng trai của đời mình. Tôi là cô gái có tâm hồn trẻ con nhưng chỉ thích tình yêu của những người trưởng thành. Vì vậy, khi bạn bè học đại học, họ nghĩ nên có bạn trai, tôi lại nghĩ mình còn quá nhỏ, cứ học thật tốt, chơi thật vui trước đã. Khi bạn bè tốt nghiệp, họ nghĩ nên sớm ổn định, lấy chồng, sinh con, tôi lại thấy mình còn trẻ, nên tập trung cho công việc, kiến thức chuyên môn. Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi qua, bỗng nhiên chậm lại vài giây khi một người bạn bảo chúng tôi đã 27 tuổi, tôi không cam tâm khi tâm hồn và vẻ ngoài mới 22-23 tuổi nhưng đã là cô gái 27 tuổi.
Ảnh minh họa.
Hiện tại, tôi không bị áp lực từ phía gia đình về chuyện lấy chồng, cũng chưa sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân. Tôi cho rằng 30 tuổi đến 33 tuổi là độ tuổi đẹp nhất để lấy chồng nếu có một tình yêu thật sự. Cách đây vài năm, tôi khá vô tư, giờ thấy hoang mang vì đã lo sợ ế. Mọi người nhìn vào đều khẳng định tôi đã có người yêu, thực tế tôi còn chưa biết hẹn hò là gì. Sau khi biết được sự thật, thiên hạ lại quay ra nói là do tôi chảnh. Tôi cao 155 cm, mọi người bảo tôi đẹp, tốt nghiệp đại học danh tiếng, cũng tương đối hiểu biết xã hội. Lương của tôi trên 20 triệu đồng, khéo tay, sống được lòng mọi người, yêu thiên nhiên, tự trọng, không tự cao. Bạn bè bảo tôi khá lạnh lùng khi mới quen nhưng đã chơi thân thì tính tình tốt, thông minh, hài hước. Trước giờ tôi luôn nghĩ, lấy chồng không sợ muộn, chỉ sợ nhầm, sẽ cưới khi yêu thương đủ lớn.
Trước giờ tôi không chủ động tìm kiếm đối tượng nhưng tiềm thức vẫn luôn ngó nghiêng, tìm người như mình vẫn mơ mộng. Có điều, với những gì tôi mơ, thì tiêu chuẩn hơi cao, giờ 30 tuổi tôi sợ mình sẽ ế. Tôi có nên cho những người thích mình một cơ hội tìm hiểu dù trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến họ vì không có cảm tình? Mong các bạn tư vấn.
Quỳnh
Theo ngoisao.net
Đi khám nam khoa, tôi vô tình biết được sự thật khủng khiếp mà vợ giấu mình suốt 8 năm Thấy các con líu lo kể chuyện trường lớp, tôi phải cố kìm chế để không khóc. Tôi không biết mình đã làm sai điều gì. Tại sao ông trời lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy? Nếu như không có ngày tôi đi khám bệnh thì tôi sẽ còn bị vợ lừa dối đến lúc nào nữa đây? Vợ tôi...