Thương mẹ, tôi để vợ chịu đau đớn suốt 1 năm mà không hay biết
Thương mẹ, tôi càng căm ghét em hơn. Vợ chồng tôi cũng ngủ riêng từ hôm đó, thậm chí chẳng ai hỏi ai tiếng nào. Tôi còn chẳng cho mẹ chăm sóc con dâu và bảo đó không phải nhiệm vụ của bà.
Đọc những dòng tâm sự hả hê của bạn Minh Loan trong bài “Tôi hả hê khi nắm được bí mật tày trời của chồng và ả nhân tình” mà tôi thấy thương bạn quá. Biết đâu, rời khỏi một người chồng như vậy, bạn sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Hãy bắt đầu lại từ đầu, dù còn nhiều khó khăn. Tôi tin, trời chẳng phụ lòng ai. Rồi một ngày, bạn sẽ nhận thấy việc bị “đá” ra khỏi nhà đó là một điều may mắn và hạnh phúc biết bao.
Bạn biết không, tôi cũng từng là một người chồng khốn nạn và giờ tôi đang hối hận, dằn vặt lương tâm vô cùng. Vì thương mẹ, giận vợ hỗn với mẹ mà tôi đã không tìm cách hiểu lí do vì sao em như thế. Cuối cùng, tôi để vợ mình sống trong đau đớn suốt hơn 1 năm qua.
Nhìn em thiêm thiếp ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, tái xanh sau ca phẫu thuật mà lòng tôi đau nhói. Tới tận khi em ngất đi vì kiệt sức, tôi mới hiểu được lí do em thay đổi.
Tôi và vợ mình chơi chung nhóm từ hồi em học lớp 11, tới tận khi em học năm 3 đại học sư phạm, tôi mới dám ngỏ lời yêu. Đó là một đêm đặc biệt mà tôi không bao giờ quên được. Bên bờ biển Nha Trang thơ mộng, sau khi nhận bó hoa từ tay tôi, nghe lời tỏ tình của tôi, em đã ôm chầm lấy tôi. Em thì thầm bảo tôi rằng em đã yêu tôi lâu lắm rồi, nhưng không dám nói vì sợ tổn thương nếu bị tôi từ chối. Chúng tôi hạnh phúc và chìm trong mật ngọt của tình yêu như vậy.
Tôi và vợ mình chơi chung nhóm từ hồi em học lớp 11, tới tận khi em học năm 3 đại học sư phạm, tôi mới dám ngỏ lời yêu (Ảnh minh họa)
Sau những ngọt ngào, giận hờn, thử thách, chúng tôi cũng tiến tới cái đích tốt đẹp nhất của tình yêu sau 5 năm yêu nhau. Ngày cưới, đeo nhẫn vào tay em, tôi thề sẽ đem lại hạnh phúc, sẽ chăm sóc và bảo vệ em cả đời. Ấy vậy mà người làm em đau khổ nhất lại là tôi.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi ở chung với mẹ tôi. Tôi vốn mất ba từ nhỏ, mẹ thương tôi nên cứ ở vậy nuôi tôi lớn khôn. Có thể vì thế nên tôi không chỉ yêu mà còn rất thần tượng mẹ mình. Đối với tôi, chẳng người phụ nữ nào kiên cường, mạnh mẽ như bà và tôi không cho phép ai làm bà tổn thương.
Khi còn yêu, mối quan hệ giữa mẹ và vợ tôi rất tốt. Cô ấy thường hay tới nhà tôi chơi, nếu có đám, tiệc thì cô ấy đến ở lại tới 2,3 ngày để phụ mẹ tôi. Ai cũng khen cô ấy đảm đang, có hiếu. Mẹ tôi cũng rất hài lòng với cô ấy. Vậy mà từ ngày về sống chung, mối quan hệ giữa hai người cứ căng thẳng dần mà tôi chẳng hiểu nổi lí do.
Đầu tiên là dịp giỗ ba tôi. Mẹ tôi thường làm giỗ cho ông rất lớn. Và vào những ngày này, bà thường rất buồn. Những món ăn bà đều tự tay nấu nướng, như thể nấu cho ba tôi ăn khi còn sống. Hôm ấy, sau bữa cơm tối, mẹ tôi bàn với vợ chồng tôi những món cho đám giỗ. Vợ tôi nghe bàn nhiều món thì ngay lập tức bảo mẹ đừng nấu nướng cho mệt, để em thuê người nấu, người ta dọn dẹp sẵn cho mình vừa đỡ khổ, lại sạch sẽ.
Mẹ tôi há hốc miệng nghe em nói, tôi cũng thúc thúc tay ngầm bảo em đừng nói nữa, nhưng em vẫn say sưa vạch ra những mặt lợi của việc thuê người nấu. Thậm chí, em còn nói “thời buổi này, ai cũng bận rộn, nấu nướng chi cho vất vả. Dịch vụ nấu ăn bây giờ rất nhiều, thuê người nấu là tốt nhất, lại ngon miệng”.
Mẹ tôi nhăn mặt lại, sau đó bảo nếu em không muốn nấu thì để bà nấu, không việc gì phải đụng tay đụng chân vào. Rồi bà bỏ lên phòng. Chỉ còn 2 vợ chồng, tôi giải thích vì sao mẹ nhất quyết tự tay nấu. Em nghe rồi buồn buồn bảo vì em không muốn thấy mẹ khổ. Biết là em có ý tốt nhưng sau đó, em và mẹ tôi đã giận nhau cả tuần vì chuyện đó.
Sau đó, em lúc nào cũng kêu than mệt mỏi để không phải làm việc gia đình. Đi dạy thì thôi, về là em lên phòng nằm. Mẹ tôi thấy thế thì làm hết mọi việc. Có dâu mà bà vẫn phải nấu ăn, lau nhà, thậm chí là giặt quần áo cho em. Tôi lên tiếng bảo em về trách nhiệm của một nàng dâu thì em to tiếng trách tôi không thương vợ, vợ mệt mà còn bắt vợ làm việc.
Nhưng không lẽ ai đi dạy như em cũng đều mệt hay sao, cũng về nhà nằm ườn chờ cơm mẹ chồng nấu hay sao. Vì chuyện này mà tôi với em cãi nhau nhiều hơn. Mỗi lần như thế, mẹ tôi đều bảo tôi kệ em, bà làm được thì để bà làm. Nghe mà tôi càng xót xa cho mẹ mình nhiều hơn.
Rồi mẹ tôi còn bảo tôi đưa em đi khám. Nhưng em nhất quyết không chịu đi, còn bảo bệnh chết thì thôi. Có khi, mẹ tôi nấu ăn xong phải bê lên tận giường cho em ăn vì em kêu đau đầu không chịu được.
Thế mà một hôm, có tôi ở nhà, tôi kêu em xuống ăn cơm. Em nằm thiêm thiếp nhưng không xuống. Thấy mẹ bê cơm lên, tôi giật lại không cho. Tôi còn lớn tiếng trách em là bà dâu đỏng đảnh, mượn cớ bệnh để mẹ chồng hầu hạ. Em nghe được nên lấy cái ly quăng thẳng vào cửa vỡ tan tành, còn mắng tôi là vô trách nhiệm, không quan tâm đến vợ. Nóng máu, tôi định lên đánh em cho chừa cái tội hỗn. Nếu không phải mẹ can ngăn thì hôm đó, em chẳng xong với tôi.
Video đang HOT
Mẹ tôi cứ hối thúc em đi khám, tôi cũng kêu đi khám xem bệnh tình thế nào để còn có kế hoạch sinh con. Nhưng em vẫn không chịu đi. Nhìn em kêu đau đầu nằm trên giường, tôi tức đến nỗi bảo em đau thì đập đầu chết đi, không chịu đi khám thì đừng kêu rên với ai nữa.
Sau hôm ấy, chẳng nghe em kêu than gì nữa. Nhưng việc nhà em cũng chẳng làm. Thương mẹ, tôi càng căm ghét em hơn. Vợ chồng tôi cũng ngủ riêng từ hôm đó, thậm chí chẳng ai hỏi ai tiếng nào. Tôi còn chẳng cho mẹ chăm sóc con dâu và bảo đó không phải nhiệm vụ của bà.
Cho đến tháng trước, khi tôi đang sửa máy cho khách thì nhận được điện thoại của hiệu trưởng trường em dạy. Ông ấy nói rất gấp rằng vợ tôi xuất huyết ở tai, xỉu trên lớp đã được đưa đi bệnh viện, bảo tôi xuống gấp.
Những ngày này, chúng tôi quyết định chuyển em vào bệnh viện ở HCM để điều trị. Nhìn em nằm thiêm thiếp trên giường bệnh sau khi mổ, tim tôi đau nhói (Ảnh minh họa)
Tôi vội vã bỏ dở công việc chạy xuống viện thì nhận được tin em bị xuất huyết não. Trong não em có một khối u hiện đang phát triển. Tôi như chết đứng trước thông báo đó của bác sĩ. Ông cũng nói, vợ tôi đã cố gắng chịu đựng được hơn 1 năm là quá giỏi rồi, người khác chắc không làm được như vậy. Thì ra, em đã tự đi khám một mình, phát hiện bệnh, em không muốn tôi và mẹ lo lắng nên cứ âm thầm chịu đựng những cơn đau đầu hạnh hạ.
Những ngày này, chúng tôi quyết định chuyển em vào bệnh viện ở HCM để điều trị. Nhìn em nằm thiêm thiếp trên giường bệnh sau khi mổ, tim tôi đau nhói. Thương mẹ, nhưng tôi đã không quan tâm đến em, để em chống chọi bệnh một mình suốt hơn 1 năm qua. Nghĩ lại, tôi đúng là người đàn ông khốn nạn. Giờ tôi chỉ mong em nhanh khỏe lại để nói tiếng xin lỗi vợ cho lương tâm nhẹ nhàng hơn. Tôi và mẹ tôi phải làm thế nào để bù đắp cho vợ đây?
Theo Afamily
Mẹ tôi một mắt...
Sinh ra, tôi đã thấy mẹ một mắt. Tôi cũng không biết vì sao mẹ lại thế, cũng chưa bao giờ tôi hỏi...
Vì ngày đó, tôi còn quá bé, quá nhỏ để hiểu được mọi chuyện. Chỉ là, tôi có chút trẻ con, thấy mẹ có một mắt, còn mắt kia lắp mắt giả thì cứ cảm giác sao sao. Tôi cứ nhìn mẹ chằm chằm, rồi nghịch ngợm con mắt ấy của mẹ. Xong rồi tôi lại cười phá lên &'ôi mắt của mẹ không động đậy được'.
Đúng là trẻ con, mẹ lại ôm tôi và vỗ về &'mắt của mẹ như vậy đấy, con đừng động vào, con có sợ không?'. Mẹ cười hồn nhiên, &'người khác không biết mẹ một mắt đâu nhé... Nhìn mắt mẹ khác gì mắt thật đâu, con mà không phải con mẹ thì đố con nhận ra'.
Tôi hết lên:
Con lạ gì, nhìn mẹ một mắt con biết ngay, mắt mẹ dại, toàn lòng trắng. Có nhìn thấy gì đâu mà không nhận ra? Chỉ là người ta biết nhưng không dám hỏi mẹ mà thôi. Thế vì sao mẹ một mắt?
Đó là câu hỏi đầu tiên tôi dành cho mẹ, khi ấy tôi còn học cấp 1. Tôi chẳng biết tại sao lại hỏi được câu ấy. Hình như, tôi nhớ không nhầm thì mấy đứa bạn cùng lớp nó cứ hay bảo tôi là:
Này mẹ mày một mắt, vì sao thế? Tao thấy mẹ tao bảo, mẹ mày bị chột, có phải không? Thế mày có biết vì sao mẹ mày lại bị chột một mắt không, làm con mà không biết mẹ mình bị làm sao à?
Nghe chúng nói thế, tôi tức lắm. Tôi lập tức về hỏi mẹ, hỏi bằng được để mẹ nói ra. Ý là muốn tìm hiểu nguyên nhân để lên khoe chiến tích với bạn bè chứ tôi chẳng muốn quan tâm gì tới chuyện đó của mẹ cả.
Nghe chúng nói thế, tôi tức lắm. Tôi lập tức về hỏi mẹ, hỏi bằng được để mẹ nói ra. (ảnh minh họa)
Mẹ tôi kể:
Ngày trước, lúc con chơi ở bờ ao, mẹ trông co không cẩn thận để con suýt té. Mẹ ở xa thấy con sắp ngã xuống ao, chạy vội tới thì bị cái qua rào nó đâm vào, thế là mắt chảy máu tóe loe, bị hỏng, không nhìn được nữa. Mẹ bị múc một bên con ngươi và bây giờ thế này đấy. Nhưng mà không sao, mẹ vẫn thấy đẹp.
Đẹp đâu mà đẹp, nhìn xấu chết đi được. Sao mẹ lại hậu đậu vậy, mẹ là người lớn cơ mà, sao mẹ lại để qua rào chọc vào mắt?
Mẹ im lặng không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi ở khóe mắt bên kia, có giọt nước mắt tràn ra...
Lúc đó, tôi mới học lớp 6, cũng lớn rồi, vậy mà chưa hiểu chuyện...
Những năm tháng qua đi, cuộc sống của gia đình càng ngày càng khó khăn. Bố sức khỏe yếu vì là bệnh binh mất sức, còn mẹ thì cũng gầy nhom. Bố mẹ vẫn cặm cụi với công việc đồng áng, ngày ngày chăm lo tiền bạc cho con cái học hành. Nhà tôi có hai chị em, cả hai đều được học hành tử tế. Chị không quậy như tôi, chị biết nghe lời mẹ và không bao giờ hỏi mẹ những câu đâu đâu. Còn tôi lúc nào cũng tò mò, lúc nào cũng thích nghịch với mấy người bạn...
Lên cấp 2, có rất nhiều cuộc họp phụ huynh. Mỗi lần có họp, tôi đều về nói với bố. Tôi không nói với mẹ, vì thật ra, ngày đó tôi quá trẻ con, quá ích kỉ. Tôi sợ mẹ đi họp, sợ mẹ một mắt, người ta nhận ra mẹ tôi chỉ có một bên mắt, tôi sẽ ngại lắm. Nên lần nào, tôi cũng chỉ nói với bố.
Hôm ấy bố ốm, bố bảo mẹ đi họp hộ, tôi khăng khăng nhất định bảo không:
Để mẹ đi họp hộ con nhé, con gái
Không, để bố đi cơ. Bố họp quen rồi, bố biết. Mẹ có biết gì đâu mà họp
Thì mẹ cứ đi thay bố con một lần, nếu không thì mẹ cũng không biết con của mẹ học hành thế nào
Thôi mẹ đừng có đi, con không thích mẹ đi đâu
Sao con lại không thích mẹ đi?
Chỉ vì con không thích, mẹ xấu hơn bố...
Lên cấp 3, thấy tóc mẹ bạc nhiều, tôi buồn lắm! Mỗi ngày trôi qua tôi đều lo mẹ ốm đi, gầy đi. Mẹ bảo tôi, cố gắng học hành, chăm chỉ sau này còn vào đại học. (ảnh minh họa)
Khi đó, tôi chưa ý thức được lời nói của mình. Lời con trẻ như nhát dao đâm vào tim mẹ tôi. Tôi luôn tục nói mẹ xấu, chê bai mẹ, không muốn mẹ đi họp phụ huynh. Dù không nói rõ ràng là mẹ tôi một mắt, không muốn mẹ đi thì mẹ cũng hiểu thừa ý đồ của tôi. Tôi buồn lắm khi thấy mẹ cố cười, quay mặt đi. Mẹ bảo:
Ừ thế thì con cứ bảo bố con đi. Nếu bố không đi được thì con nói, bố mẹ con đều bận cả, không ai tham gia được, con xin phép nhé
Lên cấp 3, thấy tóc mẹ bạc nhiều, tôi buồn lắm! Mỗi ngày trôi qua tôi đều lo mẹ ốm đi, gầy đi. Mẹ bảo tôi, cố gắng học hành, chăm chỉ sau này còn vào đại học. Mắt của mẹ bây giờ đã mờ. Chỉ có một mắt nhưng mà lại mờ nên mẹ nhìn không rõ mọi thứ nữa. Lúc này, tôi ứa nước mắt. Tôi nhìn mẹ mà thương xót vô cùng, tôi càng hiểu được câu chuyện ngày bé, câu chuyện mẹ chạy vội vì sợ tôi ngã và lao vào que rào và bị chột một mắt.
Mẹ hi sinh vì tôi nhưng tôi lại cảm thấy xấu hổ, lại cho rằng, mẹ không cẩn thận, mẹ tự làm xấu mình? Rồi bao nhiêu năm, tôi chỉ cho bố đi họp, trách mẹ xấu xí, không cho mẹ gặp mọi người vì sợ bị thiên hạ chê cười. Tôi đúng là một đứa con không ra gì. Tuổi chưa đủ lớn để hiểu được mọi chuyện nhưng mà thật sự quá đáng trách, vì tại sao một đứa con lại không cảm nhận được tình yêu thương mà mẹ dành cho mình.
Tôi lao vào học như một con thiêu thân, tôi cố gắng làm cho bản thân mình hoàn thiện, học thật giỏi để đỗ vào đại học. Tôi học đêm học ngày, sút cân, người gầy còm. Tối này mẹ cũng gọt hoa quả cho tôi ăn, pha sữa cho tôi uống bảo con gái phải cẩn thận, học cũng phải giữ sức khỏe. Có hôm tôi ngủ quên, sáng dậy thấy mình đã nằm trong giường, màn mủng tươm tất. Tôi biết, chắc mẹ lại lọ mọ bế tôi vào. Con gái lớn vậy mà vẫn được mẹ bế vào giường ngủ. Lúc đó, nhìn mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị em mà tôi ứa nước mắt. Tôi thương mẹ vô cùng...
Tôi đã biết những ngày trẻ con, mình quá vô tâm với mẹ. Chính mình đã đối xử với mẹ quá tệ bạc, những câu nói của tôi làm mẹ đau lòng. Có lẽ, trái tim mẹ buốt đau khi con gái chê mẹ xấu, con gái chưa từng quan tâm thật sự tới đôi mắt của mẹ. Con gái cũng không bận lòng tới những cảm xúc của mẹ, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Thật sự, tuổi trẻ bồng bột và nông nổi đã làm mẹ đau lòng.
Bây giờ, việc làm duy nhất là có thể đỗ vào đại học, học hành chu đáo và có được công việc tốt để bố mẹ an lòng. Nhà tôi nghèo lắm, bố mẹ làm gì có tiền vậy mà cũng cố gắng chắt chiu từng đồng cho chị em tôi ăn học. Tôi đã cố gắng từng ngày và cuối cùng, tôi được như ý. Bố mẹ mừng vui ngày tôi đỗ đại học, thật sự quá tuyệt vời.
4 năm đi học, tôi nai lưng kiếm tiền để không phải để bố mẹ mất đồng nào. Lòng tôi đau như cắt khi nghĩ về người mẹ một mắt, cha bệnh binh tội nghiệp. Trái tim tôi nhắc nhở tôi rằng, phải thật sự cố gắng, phải thật sự làm cho bố mẹ hài lòng, tự hào về mình. Tôi học giỏi, có quá nhiều thành tích. Mỗi lần về quê đều mang tới cho bố mẹ những tin vui...
Ra trường, vì năng lực tốt nên tôi đã được mời vào làm ở một công ty lớn, mức lương khó ổn định. Tôi thật sự không dám tin, những đồng tiền mình kiếm ra thật đáng mồ hôi nước mắt...
Thật ra, bây giờ tôi mới thấy, tôi quá tự hào về mẹ mình. Tôi chẳng còn phải ngại ngần, chẳng phải do dự khi nói với ai đó về hoàn cảnh của gia đình tôi, của mẹ tôi. (ảnh minh họa)
Tôi luôn nghĩ đến bố mẹ của mình. Có được những tháng lương đầu, tôi tích cóp, cố gắng sắm sửa, mua đồ tẩm bổ cho mẹ. Nhiều khi tôi nghĩ, mình phải tích tiền đi chữa mặt cho mẹ nhưng mà chuyện đó thật khó. Mẹ đã bị như thế bao nhiêu năm, bây giờ khó mà thay được... Dù sao, tôi cũng vẫn nghĩ trong lòng, mình có tâm thì ắt sẽ được ông trời ủng hộ...
Mỗi lần đi làm, tôi không ngần ngại kể câu chuyện về mẹ mình khi ai đó hỏi. Tôi khoe ảnh bố mẹ mình bằng con mắt tự hào, ai cũng hỏi mẹ tôi bị sao, tôi chẳng ngại khi thừa nhận, mẹ tôi bị hỏng một mắt mà nguyên nhân chính là vì tôi. Kể lại câu chuyện đó, nước mắt tôi rưng rưng, tôi thương mẹ, lo cho mẹ, lại càng nhớ mẹ biết bao.
Thật ra, bây giờ tôi mới thấy, tôi quá tự hào về mẹ mình. Tôi chẳng còn phải ngại ngần, chẳng phải do dự khi nói với ai đó về hoàn cảnh của gia đình tôi, của mẹ tôi. Vì với tôi, người mẹ bị hỏng một mắt chính là người mẹ cao cả nhất, là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian này mà tôi may mắn có được...
Thế nên, các bạn đừng như tôi. Dù có xảy ra chuyện gì, có thế nào đi chăng nữa, hãy tin rằng, mẹ là người tuyệt vời nhất thế gian, chỉ có mẹ mới là người yêu thương mình nhất. Và đừng bao giờ nghi ngờ những gì mẹ dành cho chúng ta. Đó là trái tim, là sự chân thành mà không có đồng tiền nào mua được...
Theo Khampha