Thương con dâu góa chồng sớm, bố chồng đã làm 1 việc không ngờ
Con trai ông mất rồi, giờ chỉ có cách khiến Hòa vui là để cô có bầu. Nhưng Hòa có chấp nhận điều ấy không khiến ông đau đầu suy nghĩ và rồi chuyện không ngờ xảy ra
Ngày Hòa nhận được tin chồng mất vì tai nạn giao thông cô gục ngã. Mới lấy chồng chưa được 1 năm mà chồng cô đã ra đi vĩnh viễn như thế này sao ? Ngày làm đám tang cho chồng, Hòa ngất lên ngất xuống vì vẫn chưa thể chấp nhận được sự thực phũ phàng này. Lấy chồng năm 25 tuổi, vợ chồng cô chưa kịp có bầu sinh con mà chồng đã rời xa cô thế này ư?
Thời gian thấm thoát trôi cũng đã giỗ đầu của chồng Hòa rồi mà nỗi đau trong cô vẫn chưa nguôi ngoai. Hòa vẫn thế, vẫn gương mặt u sầu và khóc thầm về đêm khiến bố mẹ chồng cô lo lắng không thôi. Họ xót con, nhưng nhìn Hòa đau đớn vật vã như thế này họ lại thương và mong muốn làm điều gì đó cho đứa con dâu tội nghiệp.
Ông Thảo (bố chồng Hòa) thương cô lắm. Lúc nào ông cũng đi chợ mua đồ ngon về tẩm bổ cho con dâu, nhưng cô đều từ chối. 1 năm trôi qua, Hòa như biến thành 1 người khác, không cười, ít nói và rơi nước mắt nhiều hơn. Cứ 1 mình cô đơn trong căn nhà khói hương tỏa mỗi ngày như thế khiến Hòa càng sống khép mình hơn.
Con trai ông mất rồi, giờ chỉ có cách khiến Hòa vui là để cô có bầu. Nhưng có bầu với ai, và Hòa có chấp nhận điều ấy không khiến ông Thảo khá ưu phiền. sau 1 tuần trời dày công suy nghĩ, ông Hòa lên nhà con dâu nói chuyện. Nghe bố chồng muốn làm mình có bầu để Hòa đỡ tủi khiến cô sợ hãi không thôi. Liệu ông định làm gì cô, hay ông muốn thay con trai chăm sóc và làm điều trái đạo đức kia ư? Không, cô không thể làm thế. – Hòa tự suy diễn vậy.
Sợ bố chồng liều làm điều gì dại dột, Hòa liền chặn họng ông trước.
- Bố về đi, con sẽ thủ tiết thờ chồng. Con không bao giờ làm điều có lỗi với chồng và mẹ đâu ạ. Ở nơi suối vàng anh ấy sẽ hận con mất.
- Đừng cố chấp như vậy mà con. Dù con muốn ở vậy thờ chồng thì không thể đơn độc mãi như thế vậy? Bố có cách này khá hay mong con lắng nghe bố 1 lần.
- Vậy bố nói đi, chỉ xin bố đừng bắt con ngủ với bất kỳ người đàn ông nào để có con thôi.
- Bố không làm điều thất đức đó đâu. Bố đã lên viện và hỏi bác sĩ về vấn đề của con. Con có thể xin tinh trùng của người đàn ông khác để thụ tinh nhân tạo. Con yên tâm, bố đã tìm được cho con 1 cậu thanh niên có tinh trùng tốt để xin và thụ tinh nhân tạo. Chuyện này hơi vất vả 1 chút nhưng không mang tai tiếng gì con à. Hãy nghe lời bố nhé, con chung thủy thủ tiết thờ chồng như thế là tốt. Nhưng con mới gần 30, con cần có đứa con ở bên để an ủi đừng tự giết mình bằng sự cô đơn và nỗi đau ấy con ạ.
Bố có cách này khá hay mong con lắng nghe bố 1 lần (ảnh minh họa)
- Có thể xin tinh trùng và thụ tinh nhân tạo được sao bố? Điều bố nói cũng có lý, nhưng để con suy nghĩ đã bố nhé. Cho con 1tuần, con muốn suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định.
- Ừ. Con nghĩ kỹ đi, con còn trẻ không thể sống đơn độc đến già như vậy được.
Video đang HOT
Đắn đo, suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ cả tuần trời. Cuối cùng Hòa cũng gật đầu đồng ý làm theo cách của bố chồng. Có con là điều cô mong mỏi từ lâu, nhưng khi chồng mất mọi cơ hội đều chấm dứt từ đấy. Chắc có lẽ chồng cô ở nơi xa khi sẽ không giận nếu cô làm chuyện này.
Việc xin tinh trùng và thụ tinh nhân tạo khá vất vả và tốn nhiều thời gian nhưng cuối cùng cũng thành công. Hòa đã có thai mà siêu âm bác sĩ lại bảo là thai đôi nữa khiến Hòa mừng rơi nước mắt. Vậy là từ nay cô sẽ không còn buồn, không còn cô đơn nữa rồi. 2 thiên thần nhỏ bé đã đến bên cô, giúp cô xua tan đi muội phiền và biết sống vì ai?
Báo tin mừng này với bố mẹ chồng, ông bà mừng rơi nước mắt. Cứ thế 3 người ôm nhau khóc nức nở rồi lại động viên nhau: “Vậy là tốt rồi, chúng ta không còn cô đơn nữa”. Tối đứng trước ban thờ chồng, Hòa vừa khóc vừa xoa bụng bầu nói với chồng: “Mình à, em có bầu rồi đấy. Anh có giận em vì đứa nhỏ không phải là con anh không?”.
Theo xaluan
Trò đùa tình ái của cô giáo với chính học trò của mình (P2)
Đêm đó, thêm lần nữa tôi dường như vừa được trở thành đàn bà lần thứ nhất... Đêm đó, tôi giúp em trở thành đàn ông đúng nghĩa, dù ngày mai cả hai chúng tôi có chết...
Kính thưa quý tòa soạn!
Mọi chuyện không đơn thuần như tôi nghĩ. Khoa, cậu học trò bướng bỉnh nhưng quyết liệt của tôi đã không quan tâm đến bức thư tôi viết trả lời em mà trong đó tôi đã khéo léo gửi gắm những thông điệp gì.
Em vào đại học, mới được 1 học kỳ, tết về em đã đến đập cửa căn phòng nhỏ của hai mẹ con tôi. Em kéo mẹ con tôi ra khỏi căn nhà lặng lẽ u buồn. Em ném tôi vào cuộc sống ồn ã và bận rộn của những ngày giáp tết. Giao thừa, em đến và mang hai mẹ con tôi ra phố, hòa vào biển người thăm thẳm đang ra đường phút giao thừa đầu năm mới để cầu may.
Em không quan tâm tới sự nghiêm cấm mắng mỏ và từ chối của tôi. Em không bận tâm khi tôi thẳng thừng đuổi em ra khỏi nhà vì không có gì giữa cô và em để nói chuyện nhiều. Em không cho tôi một cơ hội né tránh hay trốn chạy vì tôi còn có cái đuôi là khúc ruột mềm yếu nhất của mình chính là con gái tôi. Con gái tôi nhìn thấy chú Khoa là reo lên, là ôm chầm lấy chú, là bá vai bá cổ đòi chú đưa đi chơi.
Điểm yếu của tôi là "khúc ruột mềm" không may mồ côi bố từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm. Khoa đã tấn công tôi bắt đầu từ điểm yếu đuối nhất của tôi. Một giao thừa xúc động rợn ngợp một nỗi bất an khi Khoa xuất hiện và khuấy đảo cuộc sống bình lặng của tôi. Khoa đến đón con tôi ở nhà trẻ vào lúc tan tầm, khi tôi đang dở giờ dạy thêm, hay đang đôn đáo tìm nhờ người đón. Khoa đến và đưa bé Bống đi chơi, rồi ghé về nhà cắm cơm cho tôi, tắm giặt cho bé Bống...
Khoa làm tất cả những công việc của một người đàn ông trưởng thành chia sẻ việc nhà với một người phụ nữ, khi em còn quá trẻ, mới 18-19 tuổi. Em lặng lẽ ra về khi biết tôi đã dạy xong, và em bỏ tôi lại với bao nhiêu xáo trộn thẫn thờ bên bé Bống đã được tắm rửa thơm tho sạch sẽ và đang háo hức chờ mẹ bên bữa cơm Khoa nấu đơn giản cho hai mẹ con.
Cứ thế Khoa ân cần chăm sóc mẹ con tôi từng li từng tí một. Lặng lẽ và lì lợm, bền gan một cách đáng ghét.
Nhiều lúc tôi đã tự hỏi tại sao Khoa lại làm thế. Tại sao Khoa có thể vì tôi mà em quên mất tuổi thơ, quên mất tuổi thanh xuân lãng mạn và dịu ngọt. Em thành người đàn ông thâm trầm, và từng trải quá sớm khi quan tâm chăm lo cho tôi tỉ mẩn công việc của một người đàn ông trưởng thành dành cho người mình yêu thương. Tôi không yêu đương gì với cậu học trò thua tôi dăm bảy tuổi. Tôi không có cảm xúc rung động gì với cậu học trò mặt còn búng ra sữa.
Giới hạn đạo đức của một cô giáo không cho phép tôi có ý nghĩ vớ vẩn nào. Đơn giản tôi coi cậu ấy như một học trò, có thân quý hơn một chút. Chỉ vậy thôi, chưa nói gì đến việc rào cản lớn nhất, đáng sợ nhất, là Khoa là con chị hiệu phó trong trường nơi tôi đang giảng dạy... Tôi càng nghiêm ngắn và giữ khoảng cách với Khoa. Tôi đã phải nói xa, nói gần, rồi nói thẳng với cậu ấy tất cả những suy nghĩ và quan điểm của tôi để cậu ấy hiểu. Nhưng Khoa không quan tâm, không một mảy may chùn bước.
Nhiều khi tôi đã tự hỏi vì sao Khoa lại điên rồ như thế bởi tuổi mơ mộng của em có thể bắt đầu mối tình đầu hay những rung động đầu đời với những cô bé dễ thương cùng tuổi. Sao lại bắt đầu từ tôi, cô giáo của em, người vợ góa chồng và mẹ của một đứa con? Tại sao Khoa lại điên rồ, vớ vẩn đến thế???
Tôi đã không thể lánh mặt em mãi được vì còn cái đuôi yếu mềm của tôi là bé Bống. Nhưng trước sau như một, tôi chỉ có thể cư xử và đối với em như tình cảm của cô giáo đối với một học trò nhiều gắn bó mà thôi, không hơn không kém.
Thế rồi mùa hè năm thứ 4 sau tang chồng, trái tim tôi đã bắt đầu tìm vui trở lại bên một người đàn ông cũng góa vợ và tìm đến tôi với ý định nghiêm túc sẽ gắn bó hai cuộc đời không may mắn lại với nhau cho một cuộc sống mới, hạnh phúc mới.
Mùa hè năm đó, cũng là năm cuối cùng của kỳ đại học. Khoa đã làm xong khóa luận tốt nghiệp. Em đến nhà tìm tôi và bé Bống thì vô tình bắt gặp người đàn ông đang giai đoạn tìm hiểu tôi cũng đang có mặt tại nhà tôi. Khoa đến và xin phép tôi đón bé Bống đi chơi, trong khi vừa nhìn thấy Khoa, con gái tôi đã rối rít đòi Khoa bế và đòi đi công viên...
Tôi đã đồng ý cho phép Khoa đưa bé Bống đi chơi để tôi và người đàn ông kia có giây phút riêng tư. Và cũng bởi lẽ tôi muốn Khoa hiểu tôi đã có sự lựa chọn của riêng mình, và Khoa hãy trở về thế giới của chính em.
Thế nhưng chiều ấy Khoa đã không đưa bé Bống trở về. Tôi gọi điện tìm Khoa khắp nơi vì quá muộn thì thấy điện thoại của mẹ Khoa, cô hiệu phó ở trường tôi dạy điện cho tôi báo, Khoa đưa bé Bống về nhà chơi, và con bé đã ngủ rồi.
Cháu ngủ ngon quá nên Khoa xin phép mẹ để cháu ở đây chơi một bữa không đưa về nhà cô nữa. Chị sợ em lo, nên gọi báo tin cho em. Tim tôi thắt lại bất an... Tôi nói với mẹ Khoa xin phép sẽ qua nhà đón cháu về. Mẹ Khoa ngăn, thôi em đã nói thế chị bảo Khoa bắt taxi đưa cháu về cho em ngay, không phải đi lại nữa mà mất công.
Ảnh minh họa
9 giờ tối, Khoa xuất hiện và bế bé Bống vào nhà. Tôi nghiêm mặt và cương quyết: "Lẽ ra em không bao giờ được phép đưa Bống về muộn. Việc để Bống ngủ ở nhà em lại càng không được phép. Em đã đánh mất niềm tin và sự tôn trọng của cô đối với em".
Không kịp nghe tôi nói đến câu cuối, Khoa lao vào ôm lấy tôi thổn thức: "Cô, em yêu cô, em không thể để mất cô vào tay ông ấy được. Em yêu cô lâu rồi, em yêu cô đã 4 năm nay rồi. Em đã tốt nghiệp đại học. Em thành người lớn rồi. Em sẽ thưa với mẹ xin mẹ cho em cưới cô làm vợ".
Khoa vừa nói vừa ghì chặt tôi vào ngực em, vừa thổn thức khóc. Cả người em run bắn lên như đang trong một cơn sốt cao. Tôi có thể nghe rõ tiếng đập gấp gáp điên loạn của trái tim em trong lồng ngực vạm vỡ. Tôi quên để ý là Khoa đã cao lớn nhường này rồi, tôi giờ bé nhỏ trong vòng tay em, đầu tôi chỉ chạm được đến ngực em.
Tôi quên là Khoa không còn là cậu bé 18 tuổi ngày nào từ bao giờ nữa. Em cao lớn, vững chãi... Cả cái cơ thể thanh tân của em đang run điên loạn bên tôi. Những giọt nước mắt của em chảy đầm đìa trên gương mặt...
Phút chốc trái tim tôi dịu lại, như có một dòng nước ấm lắm, dịu dàng lắm tưới lên đó và làm tách ra những màng băng giá lớp lớp bao phủ cứng đờ trong tôi. Có một lạch nhỏ nước ấm áp đang len lỏi khắp đầu óc, cơ thể tôi. Cả người tôi mềm dịu lại, không căng cứng, không tức giận được nữa. Tôi mềm lả trong tay Khoa đang run lên từng hồi bần bật... Tôi không biết vì sao nữa... Tôi không lí giải được tôi...
Trong một tích tắc, một phút giây ngắn ngủi, tôi như tan ra trăm ngàn mảnh... Tôi dìu Khoa ngồi xuống giường. Tôi rút tay ra khỏi vòng ôm ghì chặt của em và vuốt lên mái tóc dày cứng từng sợi mềm mượt giờ cũng nóng rực lên của em. Tôi vuốt lên hai má bầu bĩnh rám nắng của em ngăn những giọt nước mắt đang lăn xuống ướt đẫm. Tay tôi chầm chậm vuốt lên gương mặt em, cặp má rắn rỏi, cái cổ mạnh mẽ, vành tai thật đẹp. Tôi chợt nhận ra chàng trai đang run rẩy trong tay tôi đã trưởng thành từ lúc nào.
Tôi cũng chợt nhận ra, có gì đó như một cơn thủy triều dâng ngược lên trong tôi, rút hết sức lực của tôi... Có gì đó cuộn lên từ thẳm sâu một khao khát đến điên loạn. Người đàn bà ngủ quên trong tôi suốt 4 năm qua dường như giờ đây mới thực sự tỉnh giấc...
Không có một ngôn ngữ nào vang lên nữa... Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, tôi mỏng xác như một thân cây nhỏ đang bị hút chặt vào hố đen của vực xoáy. Tôi đã bay về vực xoáy em, tôi đã bị hút hết cả thân xác tôi, tinh thần tôi vào em.
Và tôi hoàn toàn bất lực. Tôi mở cúc áo ngực em ra, tôi muốn thò tay nhấc lấy trái tim đỏ ròng ròng đang đập từng nhịp hối hả áp vào ngực tôi, nơi có trái tim tôi như đang vỡ ra trăm ngàn mảnh. Tôi muốn đưa trái tim đó của em vào giấu trong ngực tôi, để không còn có nước mắt, đau khổ, ngậm ngùi...
Giờ thì đến lượt hai tay tôi run lên, cả người tôi run lên. Cả cơ thể em như ngậm một mùi sữa non của cái cây đang thì xanh tươi nhất. Hương cơ thể thanh tân của em mê dụ tôi, như một thứ bùa ngải tôi bỗng hít vào. Tôi vục mặt vào em và chậm rãi, uống mùi hương thanh khiết ấy. Và tôi đã khóc. Giờ thì đến lượt tôi khóc như mưa, như điên dại...
Tôi không nhớ tôi đã làm những gì nữa. Em xiết tôi nát bấy trong cánh tay em, vòm ngực em. Em xiết tôi tan biến dưới thân thể em. Cả hai thân thể đều run bấy trong cơn đau, trong hoan lạc, trong hạnh ngộ.
Đêm đó, thêm lần nữa tôi dường như vừa được trở thành đàn bà lần thứ nhất... Đêm đó, tôi giúp em trở thành đàn ông đúng nghĩa, dù ngày mai cả hai chúng tôi có chết...
Còn nữa...
Lời Ban Biên tập
Bạn đọc yêu quý! Như đã giới thiệu câu chuyện khó tin nhưng có thật này ở số đầu tiên, tình yêu là thứ vô cùng khó để giải thích. Cô Thoa trong một giây phút ngắn ngủi, một khoảnh khắc chớp nhoáng đã nhận ra mình đã yêu người học trò cũ năm xưa. Một tình cảm mà trước đó cô đã kiên quyết chối từ và không một mảy may rung động. Thế mới thấy cái sự lạ lùng của tình yêu. Nó như một tiếng sét mà chỉ đợi đến khi chạm vào một cơn giông, thì tiếng sét ấy mới bùng nổ. Cô Thoa đã rất mực thước, nghiêm ngắn trong những giới hạn nhất định với mối quan hệ với học trò cũ. Vậy mà chỉ trong một giây phút yếu lòng, mọi thứ đã tan tành, vỡ vụn.
Đúng vào lúc cô nhận ra trái tim mình đã như tìm vui trở lại với mối quan hệ mới, và cô đã đi đến quyết định nghiêm túc sẽ kết hôn với người đàn ông mà có số phận và hoàn cảnh giống với cô để bước sang một trang mới, một cuộc sống mới thì cô lại rơi vào vực xoáy mối quan hệ tình cảm với người học trò cũ.
Tình yêu rồi sẽ đi đến đâu? Hạnh phúc hay đau khổ? Cô Kim Thoa sẽ phải giải quyết tình huống chuyện trăm năm của mình như thế nào cho hợp lí đây, khi mà rào cản lớn nhất chính là dư luận xã hội, dư luận từ gia đình, đặc biệt là các đồng nghiệp trong môi trường giáo dục nơi cô Kim Thoa đang làm việc.
Đã đành xét về mặt luật pháp thì cô Thoa không hề vi phạm khi cô và Khoa đang là người tự do, cô Thoa góa chồng chưa tái giá, còn bản thân Khoa cũng chưa từng kết hôn. Cô Thoa yêu Khoa khi cậu ấy đã đủ tuổi trưởng thành, đã tốt nghiệp đại học. Nhưng có một tòa án khác, đó là tòa án lương tâm của mỗi người. Mẹ của Khoa, sếp trực tiếp của cô Thoa sẽ như thế nào khi biết được sự thật về mối tình éo le và trái ngang của con trai mình với cô giáo cũ? Đó liệu có phải là cú sốc lớn nhất có thể giết chết trái tim của một người mẹ?
Theo Cand
Hôn nhân đổ vỡ, tôi có nên tiến tới với chị dâu họ góa chồng? Trái tim tôi tưởng chừng như chai sạn với phụ nữ sau những đổ vỡ hôn nhân. Tuy nhiên, nó đã vui trở lại khi những ngày gắn bó với Phương, người chị dâu họ. Thế nhưng chúng tôi đang bị thử thách lớn... Tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cuộc đời Phương. Nhưng tôi đang quá hoang mang với...