Thuốc lá
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút “hôn môi” với những chiếc đầu lọc thuốc lá.
Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá ngon không? – Cô nhíu mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.
Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.
Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.
Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi… im bặt.
Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao em tự dưng im ắng thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh… à ừ… – Anh ấp úng.
Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thôi mà… anh không nói dối em! – Anh khổ sở cầu hoà.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? – Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?
Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Video đang HOT
Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.
- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!
Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.
Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.
Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá… cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.
- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? – Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!
Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!
Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!
Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm.
Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.
Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.
Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.
Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.
Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.
Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc? – Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng. Anh hút không? – Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? – Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nửa năm trước, vì một người anh yêu.
Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.
Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.
Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.
- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước, vì một người em yêu.
- Vậy… có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? – Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.
Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.
- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!
Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.
- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?
Theo Guu
Tâm sự của người đàn ông phá sản hàng chục triệu đô
Chia sẻ của một người từng là triệu phú và đánh mất tất cả chỉ trong một thời gian ngắn sẽ khiến nhiều người suy ngẫm.
"Khi đánh mất rất nhiều tiền một cách nhanh chóng, cảm giác như thế nào?"
Câu chuyện cuộc đời của James Altucher kể về những cảm giác sau khi đánh mất tiền một cách nhanh chóng, chứng kiến tài sản hàng chục triệu đô bay mất chỉ còn số 0 tròn trĩnh.
"Thập kỷ 90, khi tôi thành lập công ty đầu tiên, tôi đã làm tất cả mọi thứ đúng đắn cho đến khi biến tất cả chúng thành ngu ngốc.
Chúng tôi xây dựng website cho các công ty giải trí. Bad Boy Records, Miramax, Time Warner, HBO, Disney,... Cho đến khi tôi nhận ra rằng ngay cả bọn trẻ con ở trường trung học cũng đang học lập trình. Thế là tôi quyết định thoái vốn một năm sau đó. Bán tất cả cổ phần của mình. Tương đương với khoảng 15 triệu USD ngày nay.
Tôi mua một căn hộ trị giá vài triệu. Tôi nâng cấp nó. Phong Thủy! Tôi mua cả các tác phẩm nghệ thuật. Tôi chơi xì tố rất nhiều. Tôi bắt đầu đầu tư vào các công ty. Một vài chục ngàn đô vào đấy. Một vài trăm ngàn vào kia. Có lần phát hành cổ phiếu đại chúng tôi đã ném tới 2 triệu vào một loại cổ giá 20 đô để rồi chứng kiến chúng ra đi với giá 0 đô. Công ty ấy sản xuất thiết bị di động cho người điếc. Thật là thị trường khổng lồ làm sao.
Tôi lại thành lập một công ty khác. CMGI, Allen&Co, Investcorp, Henry Karvis và cả tỷ nhà đầu tư khác ném tiền vào. Tôi thành lập một quỹ đầu tư mạo hiểm. Tôi lại đầu tư thêm cho nhiều công ty khác nữa.
Các cổ phiếu Internet bắt đầu đi xuống. Thật là quái đản, tôi nghĩ. Internet vẫn ở đây chứ nó đi đâu được? Tôi chẳng biết quái gì về cổ phiếu cả. Tôi chơi gấp đôi. Tôi chơi gấp tư. Rồi tôi chơi gấp 8.
Từ tháng 7/2000 đến tháng 9/2001, tôi mất trung bình khoảng 1 triệu USD mỗi tháng. Nhưng tôi không thể dừng lại được. Tôi đã trở thành một con nghiện. Tôi muốn quay trở lại đỉnh cao.
Tôi muốn được yêu quý. Tôi muốn có 100 triệu đô và mọi người sẽ yêu quý tôi.
Tôi cảm thấy mình như sắp chết... (Ảnh: Get out of Debt)
Tôi là một thằng đại ngu. Viết lại những dòng này bây giờ vẫn khiến tôi đau quặn ruột gan. Tôi là người có 2 con.
Tôi cảm thấy mình như sắp chết. Cái mốc số không đồng nghĩa với cái chết. Tôi không thể tin được mình đã ngu ngốc tới mức độ nào. Tôi đã mất tất cả bạn bè. Không ai trả lời điện thoại. Tôi đi đến máy ATM và cảm nhận được cả máu trong cơ thể mình khi tôi nhìn thấy mình còn lại bao nhiêu tiền. Tôi xuống đến đáy và không ai có thể ngăn cản điều đó. Không còn việc làm, không còn gì hết.
Tôi mất ngôi nhà của mình. Một ngày khi tôi còn 0 đô la trong tài khoản, tôi gọi cho cha mẹ mình để nghe họ nói "Không". "Mất tiền cho con học đại học đã là quá nhiều rồi" - cha mẹ tôi nói.
Tôi cố nghĩ chậm lại để kiềm chế, nhưng không thể. Tôi không ngủ chút nào. Tôi mất cả chục ký. Tôi cao 1m73 nhưng chỉ nặng chưa đầy 60 ký. Tôi không thể nói chuyện với ai. Tôi ngừng sản sinh ra các ý tưởng. Tôi nhìn các con gái mình và nghĩ rằng tôi đã hủy hoại cuộc đời chúng. Tôi từ chỗ cảm thấy bất tử đến cảm thấy mình đang chết đi mỗi ngày. Không có lúc nào tôi không cảm thấy mình đang ốm. Tôi khiến mọi người suy sụp.
Chúng tôi di chuyển hơn 80 dặm ra ngoài New York với một món tiền nhỏ xíu còn lại sau khi bán căn hộ lỗ vài triệu. Tôi không rời nhà trong vòng 3 tháng.
Cuối cùng, tôi phải hoặc là chết hoặc là kiếm tiền nuôi sống gia đình.
- Tôi bắt đầu tập thể dục trở lại.
- Tôi bắt đầu lại với những người tôi cảm thấy yêu quý mình. Tôi không dính dáng đến những người mình không thích như trước kia nữa.
- Tôi lại viết phần mềm.
- Tôi viết lại các ý tưởng của mình, tôi đọc rất nhiều, và lại xây dựng lại một cơ ngơi trị giá hàng triệu đô la từ đống đổ nát.
Rồi tôi từ bỏ tất cả những điều tôi nói ở trên đây. Tôi thật là tệ. Tôi lại mất sạch sành sanh.
Mỗi lần tôi trắng tay, điều đó đều là bởi vì tôi đã phung phí thể chất, cảm xúc, tâm lý và sức khỏe tinh thần của mình. Giờ thì tôi đang phải làm lại, và không còn được phép lãng quên điều đó nữa.
Theo Phunutoday
Phản bội chồng, tôi lao vào người tình cũ như con nghiện Hậu quả ngoại tình tôi đã thấy trước mắt rất nhiều nhưng tôi không còn đủ tỉnh táo nữa rồi. Tôi đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó chồng ngoại tình tôi sẽ ly hôn ngay và không bao giờ tha thứ bởi tôi sẽ không rộng lượng chung sống cùng hình bóng một người đàn bà khác trong trái tim chồng....