Thuê ô sin về chăm chồng, tôi sốc nặng khi thấy cảnh ấy…
Gì thế kia, Thúy đang thay đồ cho chồng tôi trong nhà tắm mà 2 người họ quấn chặt với nhau như thế kia sao? Lẽ nào chồng đã…
Đợt vừa rồi chẳng may chồng tôi bị tai nạn khiến anh bị gãy chân phải nằm ở nhà dưỡng bệnh 1 thời gian. Việc của tôi khá bận lại thêm đưa đón bé con 3 tuổi đi học nên cũng vất. Không có nhiều thời gian chăm lo cho chồng, tôi liền bàn anh thuê ô sin về nhà đỡ 1 tay chứ 1 mình tôi chả kham nổi hết việc. Được chồng đồng ý tôi liền triển khai kế hoạch về nhờ mẹ tìm người ở dưới quê lên làm giúp việc.
Hôm mẹ đưa Thúy đến làm ô sin tôi ưng lắm. Thúy hiền lại khá nhanh nhẹn nên chỉ cần bảo qua cô ấy đã làm đâu ra đấy hết rồi. Từ ngày có Thúy về làm giúp mọi việc trong nhà ổn cả, chồng tôi vì thế mà cũng đã lên cân và tập đi lại được sau 1 thời gian nằm dưỡng bệnh.
Yên tâm nhờ Thúy chăm bố con anh, tôi cứ đi làm từ sáng cho đến tối mịt mới về. Mà độ này công ty nhiều việc, lắm hôm tôi phải ôm cả việc về nhà làm đến khuya muộn rồi ngủ quên từ lúc nào không hay.
Thế rồi 1 chiều tôi được về sớm hơn mọi ngày, hí hửng đi chợ mua ít đồ tươi về nhờ Thúy làm 1 bữa. Nhưng sự đời nào ai ngờ, vừa về đến nhà định cất giọng lên gọi Thúy xuống lấy đồ nấu cơm thì tôi quá choáng váng trước cảnh tượng trước mắt mình.
Thúy đến làm ô sin tôi ưng lắm (ảnh minh họa)
Gì thế kia, Thúy đang thay đồ cho chồng tôi trong nhà tắm hay là đang vui vẻ với chồng thế kia? Nhìn họ quấn lấy nhau mà tim tôi đau đớn vô cùng, túi thức ăn trên tay cứ thế mà rơi lả tả từ lúc nào không hay. Tôi cứ đứng, cứ nhìn như hóa đá ở đấy 1 lát thì bất ngờ Thúy quay mặt ra. Nhìn thấy tôi đứng chôn chân trước cửa nhà tắm, Thúy giật mình choàng khăn tắm cho chồng rồi vội vã quay ra ấp úng hỏi tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Video đang HOT
- Chị… chị sao vậy? Đồ ăn rơi hết ra sàn nhà rồi này. Chị đưa anh Thành (chồng tôi) lên nhà nghỉ đi, em vừa mới thay đồ cho anh ấy. Lát nấu cơm xong em mời anh chị xuống ăn ạ.
Không chấp nhận được sự trơ tráo của Thúy. Rõ ràng cô ta và chồng đã có những hành động thái quá, phản bội tôi vậy mà ả ta làm như chuyện đó là bình thường thế sao. Mất bình tĩnh bởi cơn ghen nổi lên trong người tôi thẳng tay tát Thúy một cái thật đau rồi nhìn thẳng vào mặt cô ta mắng té tát.
- Tôi thuê cô về đây làm ô sin chứ không phải làm bồ của chồng tôi. Cô… cô cút ngay khỏi đây cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô 1 lần nào nữa. Còn anh, tự chống nạng đi lên nhà tôi có chuyện muốn nói với anh. – Tôi quay sang lườm chồng.
- Thúy không cố ý làm thế mà. Chỉ là do anh thôi, em bình tĩnh xử lý mọi chuyện được không?
- Anh bênh cô ta à? Vậy anh cùng cô ta cuốn xéo khỏi ngôi nhà này ngay. Mẹ con tôi không cần người chồng, người cha tồi như anh. Đã bệnh tật mà dám giở chuyện bậy bạ trong nhà. Hóa ra bao lâu nay tôi nuôi người ở thế này sao?
Vậy anh cùng cô ta cuốn xéo khỏi ngôi nhà này ngay (ảnh minh họa)
- Thôi chị bớt giận. Nếu chị muốn em đi, em sẽ đi. Nhưng xin chị hãy dành chút thời gian cho chồng mình, lâu nay chị cứ dồn hết thời gian cho công việc nên anh Thành mới thiếu thốn tình cảm và tìm đến em. Chị trách em 1 thì chị cũng phải trách mình 10. Tất cả mọi việc xảy ra đều có nguyên do của nó thôi. Còn nếu chị không hiểu lời em nói thì vợ chồng chị có tan vỡ thì chị cũng đừng trách em hay 1 ai khác.
- Cô… cô dám lên tiếng dạy đời tôi ư? Thật không thể ngờ ô sin mà còn ghê gớm hơn cả chủ thế này. Cút… cút ngay khỏi nhà tôi.
Thúy cuốn gói đồ đặc đi ngay sau đó. Nhìn chồng chống nạng ra ngoài hiên ngồi mà tôi vừa giận vừa thương anh. Nghĩ lại những lời Thúy vừa nói cũng đúng. Từ ngày có Thúy về làm, tôi gần như giao phó lại tất cả cho cô ấy. Tôi cũng chả thèm quan tâm xem chồng mình chân tay thế nào mà vùi đầu vào công việc để lên được vị trí trưởng phòng.
Giờ cái chức ấy đã thuộc về tôi nhưng sao tôi chẳng vui chút nào. Chồng cặp với ô sin, con thì chả mấy khi chơi với mẹ. Liệu tôi có quá khờ khi đánh đổi hạnh phúc gia đình mình vào thứ vật chất phù phiếm kia không?
Có lẽ cả tôi, chồng và Thúy đều sai rồi. Chúng tôi nên dừng lại và cũng nhìn nhận lại mối quan hệ của mình. Hơn bao giờ hết tôi muốn chồng hiểu, dù thế nào tôi vẫn yêu và không bao giờ muốn mất anh vào tay người đàn bà nào khác.
Theo Phununews
Chẳng cần phải tỏ ra cứng cỏi, có khóc em vẫn sẽ là một cô gái mạnh mẽ...
Mùa "cô đơn" đến rồi, liệu em có đang cảm thấy lạc lõng hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình?
Bởi vì ngoài nước mắt, ngoài tiếng nấc nghẹn khi được trút toàn bộ bức bối ra ngoài, em sẽ chẳng thể làm gì hơn để có thể hóa giải những gánh nặng trong lòng. Thay vì cố gắng gồng gánh chịu đựng, thay vì tìm đến bất cứ ai để dựa dẫm hoặc chia sẻ, thì hãy tìm một góc nào đó thật yên tĩnh mà khóc đi em.
Chỉ một mình em, hãy khóc thật lớn. Khóc ra được rồi, em sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Cuộc đời vốn là một ván bài không công bằng, những chuyện tàn nhẫn thì vẫn diễn ra đầy rẫy, nhưng con người vẫn phải gánh chịu đến tận cùng. So với thế giới này, thì cá nhân chúng ta quá nhỏ bé, vậy nên dễ dàng sinh ra cảm giác cô đơn và mặc cảm, cũng có đôi lúc dùng thái độ đối kháng vô vọng và uất hận để sống. Nhưng luôn bế tắc.
Càng lớn, chúng ta càng hiểu, thế giới xung quanh tồn tại quá nhiều chuyện mà chỉ có thể tập cách chấp nhận, làm cách nào cũng không thể thay đổi. Chuyện buồn càng nhiều, nỗi thất vọng càng lớn, thế rồi thất vọng đến một lúc nào đó sẽ chuyển thành tuyệt vọng. Chúng ta rồi sẽ trơ lỳ với tất thảy những gì xảy ra, đối diện với đau thương một cách vô cảm.
Càng lớn, chúng ta càng hiểu, thế giới xung quanh tồn tại quá nhiều chuyện mà chỉ có thể tập cách chấp nhận...
Thế nên, trước khi em cảm thấy muốn bỏ cuộc với thế giới này, trước khi em thất vọng, rồi tuyệt vọng, để đánh rơi hoàn toàn niềm tin, vứt bỏ đi hết hy vọng, buông tay trơ khốc nhìn cảm xúc bị vắt kiệt. Trước khi em bị sự đè nén để cố tỏ ra cứng cỏi dồn thành những khủng hoảng không tên, em hãy cứ khóc đi, khi ấy, em được phép yếu mềm.
Con người ta có những lúc luôn phải cần đến sự mạnh mẽ để vượt qua mọi chướng ngại, nhưng cũng có lúc cần mềm yếu, để xoa dịu trái tim mệt mỏi. Cảm thấy ấm ức thì hãy khóc thật lớn, cảm thấy mệt mỏi thì hãy dừng chân. Đừng ép bản thân phải dồn nén để mạnh mẽ, và cũng đừng nghĩ rằng nước mắt không dành cho những người trưởng thành.
Càng trưởng thành, càng cô đơn, càng có những thứ muốn nắm giữ nhưng lại buộc phải buông tay, càng có những lần buộc phải thỏa hiệp, buộc phải chọn lựa. Tất nhiên, nỗi tuyệt vọng sẽ theo đó mà lớn dần, đến nỗi trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã thua cuộc từ bao giờ.
Mùa đông đến rồi, liệu em có đang cảm thấy cô đơn hay mệt mỏi? Liệu em có đang cảm thấy bất lực trước thế giới và tuyệt vọng với chính mình? Đừng sợ, hãy bộc lộ toàn bộ sự bế tắc và ấm ức ra bên ngoài, đừng khiến trái tim phải căng sức chịu đựng, đừng khiến tâm trạng mãi ủ ê. Khóc rồi sẽ không còn thấy đau, khóc rồi, sẽ thấy lòng vơi đi gánh nặng.
"Càng lớn, chúng ta càng hiểu, thế giới xung quanh tồn tại quá nhiều chuyện mà chỉ có thể tập cách chấp nhận, làm cách nào cũng không thể thay đổi. Chuyện buồn càng nhiều, nỗi thất vọng càng lớn, thế rồi thất vọng đến một lúc nào đó sẽ chuyển thành tuyệt vọng. Chúng ta rồi sẽ trơ lỳ với tất thảy những gì xảy ra, đối diện với đau thương một cách vô cảm."
Theo CaDe/Phununews
Chiếc áo lót dưới gầm giường và lời thú nhận của vợ sau 7 năm chung sống Trong lúc chờ chị đi tắm, anh ngồi đọc báo trên giường. Chợt thấy dưới gầm giường thò ra sợi dây áo lót, anh chép miệng, vợ anh từ bao giờ lại luộm thuộm thế này, áo rơi xuống gầm giường... Anh và chị lấy nhau đến nay đã được 7 năm, không dài đối với một cuộc hôn nhân nhưng là không...