Thức trắng đêm nghe mẹ chồng ‘chỉ giáo’
Vì chưa chính thức làm lễ bái gia tiên nên đêm trước ngày cưới, tôi phải ngủ riêng với ‘bà mẹ chồng khó tính’.
Ảnh cưới giản dị của bạn Minh Thuyết.
Trong vô vàn tình huống của đêm trước ngày cưới, có không biết bao nhiêu là cảm xúc, từ vui sướng, hồi hộp, đến lo lắng, bồn chồn…. Riêng tôi có một đêm dài đầy căng thẳng.
Chúng tôi yêu nhau từ năm thứ 3 của trường đại học. Anh là một chàng trai tỉnh lẻ thông minh và hài hước. Rất may là sau khi ra trường, anh xin được việc làm tại Hà Nội. Tình yêu ngày càng nồng thắm và chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Do điều kiện quê nhà xa xôi nên chúng tôi làm đám cưới ở hai nơi: Chủ nhật tuần trước tổ chức đám cưới ở Hà Nội để mời cơ quan, bạn bè và chủ nhật ngay sau đó làm đám cưới tại quê.
Nói thật là sau ngày cưới ở Hà Nội, chúng tôi đã là vợ chồng và sống chung một nhà rồi nên tôi nghĩ đám cưới dưới quê chỉ là thủ tục để ra mắt họ hàng, làng xóm. Tuy nhiên, khi về nhà chồng, tôi vẫn không khỏi hồi hộp và lo âu. Tối thứ Bảy, sau khi chuẩn bị đồ cho cỗ cưới, dọn dẹp xong cũng đã hơn 23h. Mẹ tôi chủ động lên tiếng:
- Các con tuy đã đăng ký kết hôn và làm đám cưới trên Hà Nội nhưng ở quê vẫn chưa chính thức bái gia tiên làm lễ cưới nên tối nay Thuyết ngủ với mẹ, còn anh Tú ngủ với em.
Video đang HOT
Tôi nghe xong mà choáng váng. Một phần vì tôi là con dâu mới về nhà chồng nhưng sợ nhất là tính nghiêm khắc đến khó tính của mẹ chồng tôi – cái tính mà trước khi cưới, mặc dù đã nghe chồng tôi kể nhiều nhưng tôi vẫn thấy sờ sợ. Tối hôm đó lại phải ngủ chung với bà, có lẽ bà sẽ “ăn thịt” tôi mất!
Lên giường, mẹ nằm im như tính cách nghiêm nghị thường nhật của bà, còn tôi không dám thở mạnh vì sợ “bà mẹ chồng khó tính”. Khổ thay, càng nín lặng thì con tim tôi hình như lại đập to hơn tiếng thở. “Bong, bong, bong” cái đồng hồ quả lắc đánh 12 tiếng, đồng lõa cho việc tôi chưa ngủ được. Tôi trở mình… và vẫn là mẹ chủ động trước:
- Khó ngủ à con ?
- Dạ, có lẽ do lạ nhà ạ – Tôi nói dối như thế.
Và mẹ bắt đầu kể: “Ngày xưa, khi mẹ mới lấy bố, mẹ cũng vậy…”. Mẹ kể từ cách mẹ làm dâu rồi nuôi ba con khôn lớn. Khi đứa em thứ 3 mới ra đời thì được tin bố hy sinh, mẹ vẫn ở vậy nuôi con và giữ trọn đạo hiếu, chăm sóc ông bà nội.
Đồng hồ điểm chuông giữa giờ, tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Trời ơi, sao cái đồng hồ quả lắc lại chạy chậm đến vậy. Nó chậm hơn đồng hồ của tôi đến 5 phút. Thời gian như là một cực hình đối với tôi lúc này, mong sao cho trời mau sáng. Mẹ lại nói đến những phong tục, tập quán ở quê, các mối quan hệ trong gia đình, họ hàng và cách đối nhân, xử thế… Lại “bong” một tiếng nữa, cái đồng hồ như trêu ngươi tôi.
Giọng mẹ thì thầm nhưng nghe rất rõ. Mẹ nhắc đến những thành viên trong gia đình và tính tình từng người, ai cũng có cá tính và nhiều điều tốt qua giọng kể của mẹ. Rồi tôi thật sự bị cuốn hút khi mẹ kể về thời “để chỏm” của chồng tôi: “Gầy, đen và nghịch ngợm nhưng biết thương yêu, chăm lo ông bà, mẹ, các em”. Tôi còn “phát hiện” ra chồng tôi có sở thích ăn canh dắt nấu với rau dền và mấy cọng thì là…
Tôi vừa thiếp đi thì “bong, bong, bong”, ba tiếng chuông đồng hồ lại vang lên. Tôi giật mình choàng dậy khi mẹ cũng đã vừa ngồi dậy để cùng xuống bếp chuẩn bị cho buổi lễ cưới của chúng tôi. Sáng hôm đó, tôi không cần kẻ mắt đen nhưng cô dâu vẫn xinh đẹp một cách tự nhiên do hậu quả của một đêm thức trắng trước đó.
Quả thật, đó là một đêm đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi. Ở thời điểm đó, phải ngủ với “bà mẹ chồng khó tính” là điều tôi không hề muốn nhưng cũng chính từ cái đêm đó, tôi đã được mẹ dạy rất nhiều điều để có thể làm dâu tốt. Thì ra mẹ không hề khó tính, bà chỉ là người sống có quy tắc. Trong cuộc sống sau này, với những gì mẹ thì thầm đêm đó, tôi vẫn luôn ghi nhớ để “giữ lửa” trong nhà.
Theo VNE
Bạn thân có con với chồng
Tôi trân trọng chồng và bạn, vậy mà sau lưng tôi, họ hú hí, quan hệ bất chính với nhau.
Tôi đã đọc câu chuyện của chị Căm hận vì chồng ngủ với bạn thân và cảm thấy xót xa vô cùng. Tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như chị. Tôi cũng bị chồng phản bội nhưng cái lí lẽ mà họ bao biện cho hành động đó khiến tôi khổ tâm vô cùng. Bây giờ chính tôi cũng không biết mình muốn gì nữa, tôi không biết phải quyết định thế nào giữa một bên là nỗi đau khổ bị phản bội, một bên là tình nghĩa bao năm qua.
Bạn thân của tôi là một người kém may mắn. Cô ấy không có ngoại hình đẹp nên mặc dù chúng tôi đã có gia đình đề huề, con cái đầy đủ nhưng cô ấy vẫn chưa tìm được một người để cùng chung lưng đấu cật. Tôi thương cô ấy vì cô ấy tốt tính, hiền lành, chỉ có điều duyên phận hẩm hiu nên đến giờ vẫn đơn độc. Cũng chính vì tình cảm gắn bó bao năm nên tôi coi cô ấy chẳng khác nào người nhà. Mỗi khi gia đình có công, có việc tôi đều gọi cô ấy đến cùng tham dự. Vậy mà có ngày tôi lại bị phản bội trắng trợn như vậy.
Thú thật là tôi không bao giờ nghĩ ngợi, nghi ngờ chuyện chồng và bạn mình. Chồng tôi và cô ấy đều là người tử tế, tình cảm của cả ba người đều rất tốt nên tôi nào dám nghi ngờ chuyện tầm bậy đó. Thế mà tôi đã lầm, sau lưng tôi, họ hú hí, họ quan hệ bất chính với nhau mà tôi không hề hay biết. Tôi vẫn trọng vọng, vẫn nâng niu họ như thể họ là những người chồng, người bạn tốt mà tôi may mắn có được.
Tôi đâu có biết chồng mình và bạn thân gian díu, cặp bồ với nhau (Ảnh minh họa)
Ngay cả khi cô bạn tôi nói đang có bầu tôi cũng không hề nghĩ "tác giả" của bào thai đó lại là chồng tôi. Nghe bạn tâm sự, tôi còn động viên cô ấy: "Thời buổi này đâu cần phải có chồng mới có con. Phụ nữ đơn thân rất nhiều, miễn sao cậu cảm thấy hạnh phúc là được". Suốt thời gian cô ấy mang bầu, tôi còn giúp đỡ, chăm sóc cho cô ấy tận tình. Nhiều hôm không qua thăm được, tôi còn bảo chồng và con út của mình mang cháo sang cho cô ấy. Tôi thương bạn mình cảnh không chồng, giờ lại đang bầu bí không có người chăm sóc nên sẽ rất cực thân. Tôi không hề hỏi bạn mình về cha đứa bé vì tôi nghĩ rằng tôi và cô ấy thân thiết với nhau, khi nào muốn cô ấy sẽ hỏi, còn nếu không nó sẽ là bí mật của riêng cô ấy.
Tất cả mọi chuyện chỉ được phơi bày khi mà cô ấy sinh con và khai sinh là họ của chồng tôi. Tôi đã giật bắn mình khi nhìn vào tờ giấy khai sinh đó. Có một cảm giác rất lạ khiến tôi linh tính có sự chẳng lành. Và cũng chính vào lúc đó, chồng tôi và "người bạn thân" bao năm đã tự thú với tôi mọi chuyện. Thì ra hơn 3 năm qua họ gian díu với nhau mà tôi không hề hay biết. Và đứa bé là "sản phẩm" của mối tình vụng trộm đó. Tôi còn chưa hết bàng hoàng, đau đớn thì chồng tôi lại tiếp lời: "Thôi thì mọi chuyện cũng đã rồi, dù sao cô ấy cũng là người thiếu may mắn trong chuyện tình duyên. Tình bạn của em và cô ấy cũng đã bao năm rồi, hãy coi như em san sẻ một phần hạnh phúc của mình cho cô ấy. Anh tin cô ấy cũng sẽ biết điều để đối xử lại với em".
Tôi phải làm gì? Ly hôn hay chấp nhận cảnh chung chồng với bạn thân? (Ảnh minh họa)
Chồng tôi nói rằng đứa bé không có tội nên giờ hãy để anh ấy có trách nhiệm với mẹ con cô ấy coi như một sự bù đắp còn anh sẽ không bao giờ bỏ tôi. Tôi mãi mãi là vợ của anh ấy. Nếu tôi không chịu mà ly hôn thì người thiệt cũng chỉ là tôi và các con tôi mà thôi. Vậy thì chi bằng tôi đồng ý để anh ấy "có trách nhiệm" với mẹ con của "bạn thân mình" còn hơn là tự mất đi tất cả.
Tôi cảm thấy ghê tởm. Dường như họ đã có một sự sắp đặt hết cả rồi và cái việc cuối cùng mà họ phải làm là: thông báo cho tôi biết. Tôi đau đớn vô cùng. Tôi muốn ly hôn, muốn bỏ chồng ngay lập tức vì không thể nào chịu đựng nổi sự phản bội trắng trợn này nhưng nghĩ lại lời phân tích của anh ta tôi cũng thấy xót xa. Cái mà tôi nghĩ tới là các con tôi. Nếu tôi ly hôn thì đúng là tôi đã tự cướp đi quyền có cha của các con mình trong khi đó cô ta lại nghiễm nhiên có chồng, có cha cho con. Nhưng nếu cứ sống trong cảnh "chung chồng" đó thử hỏi tôi chịu đựng được đến bao giờ? Tôi phải làm gì lúc này đây?
Theo VNE
Gặp mẹ trong mơ Con sẽ dành thời gian còn lại của cuộc đời mình để tìm mẹ. Mẹ chờ con nhé! Mẹ yêu dấu! Con không còn nhớ đây là thư thứ bao nhiêu con viết gửi cho mẹ. 55 năm đã trôi qua kể từ ngày mẹ bỏ con lại nhà thương tỉnh Thanh Hóa, khi trên người con là bệnh tật đau đớn đến...