Thực ra phụ nữ không sợ lấy chồng nghèo, chỉ sợ rước nhầm phải chồng hèn mà thôi
Sau hơn 2 năm yêu đương mặn nồng, chị Loan quyết định lên xe hoa về nhà chồng trong niềm hạnh phúc ngập tràn. Đối với chị, anh là người hiền lành và hiểu chuyện, anh chưa bao giờ khiến chị phật ý, cũng chưa bao giờ gàn chị bất cứ điều gì. Chị tin anh là người hiền lành và thương vợ, tuy không quá giỏi giang nhưng chị chỉ cần được yêu thương là đủ.
ảnh minh họa
Tuy nhiên, khi về sống với nhau chị mới phát hiện ra anh hiền đến nhu nhược, hiền đến mức để cả người nhà lẫn người ngoài “ngồi lên đầu, lên cổ”. Chị vừa mới về làm dâu, mẹ chồng đã vội cắt thuốc cho vợ chồng chị uống để mau sinh cháu. Vì không muốn mâu thuẫn với mẹ, chị bấm bụng uống nhưng bị dị ứng nên người mẩn đỏ hết cả. Chị bảo anh, anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện: “Mẹ mất công mua rồi, em uống cho mẹ vui”.
“Mẹ mất công mua rồi, em uống cho mẹ vui”, anh nói. (Ảnh minh họa)
Chưa dừng lại ở đấy, mẹ chồng còn đặt ra lịch sinh hoạt chăn gối cho vợ chồng chị. Những ngày không đúng lịch thì mẹ sang ngủ với chị, anh sang phòng riêng. Ngày “chuẩn” thì anh chị được… thả. Bị kiểm soát đến cả chuyện riêng tư như thế nhưng anh chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ sẽ nói chuyện lại với mẹ. Anh bắt chị nhịn, bắt chị mua quà về để dỗ dành mẹ. Anh bảo: “Mẹ thì chỉ có 1 thôi, sau này mẹ còn là bà của con mình, mình chiều mẹ một chút có sao đâu em”.
Anh hiền, hiền như cục bột. Tính cách đó của anh giúp anh không bao giờ dính phải mâu thuẫn, nhưng cũng chưa bao giờ đứng ra hòa giải mâu thuẫn giữa mẹ chồng với nàng dâu. Có lúc chị Loan thầm nghĩ: “Đàn bà con gái lấy chồng chỉ mong một chữ an. Chữ an đấy nói thì to tát chứ chính là chồng mình, là cha của con mình. Anh k.iếm t.iền thì chẳng giỏi, cáng đáng việc nhà cũng không, anh chỉ hiền lành, thế thôi. Chị đã từng nghĩ không biết mình còn phải làm chồng đến bao giờ nữa?”
Mẹ chồng tính khí thất thường, lúc thì ngọt nhạt, lúc lại khó chiều. Thực tâm bà là một người mẹ tốt, nhưng bà cưng con trai như trứng mỏng nên ai bà cũng ngứa mắt. Cực chẳng đã, chị yêu cầu chồng xin mẹ cho ra ở riêng. Chị thà ở nhà thuê cực một chút còn hơn ngột ngạt trong căn nhà 5 tầng giữa thành phố như thế này.
Video đang HOT
“Để anh nói với mẹ, nhưng em cố chịu thêm một thời gian nữa. Mẹ nhiều t.uổi rồi nên nhạy cảm, hay suy nghĩ lắm.” – anh lại điều đình với chị. Nếu là trước kia, chị sẽ nghĩ anh là người chín chắn, hiểu chuyện. Nhưng không, giờ đây chị nhận ra rằng anh là một người chồng hèn, bởi trong mắt chị, không dám lên tiếng bảo vệ người mình thương yêu, không gọi là hèn thì gọi là gì?
Tôi quyết định buông tay người chồng không thể cải tạo nổi này. (Ảnh minh họa)
Từ tài chính, họ hàng, cưới xin đến nhà cửa anh đều không dám quyết thì chị vẫn nhịn được, nhưng đến cả con cái, chăn gối vợ chồng mà anh cũng để người khác can thiệp thì chị không chịu được nữa. Cực chẳng đã, chị muốn rời xa anh và giải thoát cho mình. Đối mặt với lá đơn ly hôn, anh tần ngần: “Em làm thế này mẹ buồn lắm đấy.” Tới lúc này, chị chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Chị thực sự tin rằng mình đã làm đúng khi lựa chọn ra đi.
Liệu có bao nhiêu người đàn ông hiểu được rằng, đàn bà không hề sợ lấy chồng nghèo, chỉ sợ lấy chồng hèn mà thôi?
Theo Ngoisao
Cuộc sống như địa ngục bên người chồng keo kiệt “đo lọ mắm, đếm củ hành”
Ngay hôm cưới xong, chồng tôi đã đề nghị: "Anh sẽ là người nắm kinh tế trong nhà". Hồi đấy đang yêu đương mặn nồng nên tôi hồn nhiên đồng ý. Để rồi giờ đây, cuộc sống của tôi khổ sở trăm bề vì ông chồng keo kiệt, bủn xỉn, "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành".
Tôi đã tự đẩy mình vào thế khó, phải ngửa tay xin chồng từng đồng. Đã thế, cuộc đời lại ngang trái khi để tôi lấy phải ông chồng keo kiệt, bủn xỉn. (Ảnh minh họa)
Hơn 1 tháng nay tôi ôm con về nhà ngoại sống. Ai hỏi gì tôi cũng đều im lặng, chỉ bảo về nhà chơi cho đỡ nhớ bố mẹ. Nhưng thực ra là tôi đang trốn chạy, muốn thoát ra khỏi ông chồng keo kiệt, bủn xỉn, hà tiện.
Tôi đang muốn cho chồng một cơ hội, để anh ta thay đổi, còn không, tôi buộc lòng phải ly hôn. Sự im lặng hiện tại của tôi là vì muốn giữ thể diện cho chồng mà thôi.
Sai lầm của tôi là ngay từ đầu đã đồng ý để cho chồng nắm kinh tế và đồng ý ở nhà dưỡng thai không đi làm. Tôi đã tự đẩy mình vào thế khó, phải ngửa tay xin chồng từng đồng. Đã thế, cuộc đời lại ngang trái khi để tôi lấy phải ông chồng keo kiệt, bủn xỉn.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài không ai nghĩ chồng tôi lại là loại người như vậy. Trông chồng tôi cũng lịch lãm, đàn ông lắm. Ấy vậy mà ai biết được rằng anh ta lại ki bo từng xu từng hào như vậy.
Nói về độ tính toán, bất chấp việc tôi có bầu, vừa cưới nhau xong không được bao lâu, anh ta ngồi vẽ ra giấy một ngày cần chi bao nhiêu, tôi được ăn bao nhiêu t.iền, đi chợ hết bao nhiêu... Sau đó anh ta đưa cho tôi đủ từng đó, không thừa không thiếu một xu.
Hôm nào có việc phát sinh là ở nhà tôi méo mặt vì không biết lấy đâu ra t.iền. Tôi cáu thì anh ta bảo làm thế mới tiết kiệm được chứ lúc nào cũng thấy rủng rỉnh t.iền trong túi thì lại tiêu hoang.
Tôi cố nhịn cho xong vì nghĩ vợ chồng vừa mới cưới. Về khoản đối nội, đối ngoại hai bên gia đình, anh ta cũng ki bo. Anh ta tính toán với cả bố mẹ đẻ của mình luôn chứ đừng nói bố mẹ vợ.
Mua cái gì biếu anh ta cũng chỉ cốt sao cho rẻ, cho ít t.iền chứ chẳng màng chất lượng có dùng được không. Cầm món quà đi biếu mà tôi cứ ngượng cả mặt.
Tôi cố nhịn cho xong vì nghĩ vợ chồng vừa mới cưới. Về khoản đối nội, đối ngoại hai bên gia đình, anh ta cũng ki bo. (Ảnh minh họa)
Với hàng xóm láng giềng, anh ta không giao du, không tiếp xúc với ai. Nếu có khoản gì cần phải đóng góp chung thì anh ta ngồi kiểm tra từng đồng một, thắc mắc rồi mặc cả t.iền phải đóng... Ai cũng nhìn chồng tôi ngán ngẩm.
Nhưng điều tôi cảm thấy chán nhất là anh ta tính toán và keo kiệt với chính vợ con mình. Tôi đi đẻ, cái gì anh ta cũng không cho mua, bệnh viện cũng chọn nơi ít t.iền nhất dù xa nhà...
Con đẻ ra, tôi cứ mua cái gì cho con là anh ta lại chẹp miệng khó chịu nói: "Bé tí đã biết gì mà phải mua"; "Nó nhanh lớn lắm, không phải sắm làm gì cho tốn t.iền...".
Chỉ có hai vợ chồng sống với nhau nhưng tôi thiếu thốn đủ đường, còn khổ hơn ở với mẹ chồng như nhiều bạn ca thán. Ăn uống đạm bạc, muốn đổi món thì anh ta kêu là ăn hoang. Cứ thế, dù phải nuôi con nhỏ nhưng tôi chẳng được tẩm bổ là mấy...
Chỉ có hai vợ chồng sống với nhau nhưng tôi thiếu thốn đủ đường, còn khổ hơn ở với mẹ chồng như nhiều bạn ca thán. (Ảnh minh họa)
Hơn 2 năm chung sống, tôi cảm thấy không thể chịu đựng thêm được người chồng như thế nữa nên quyết định phải làm cho ra lẽ. Tôi nói rõ ràng với anh ta và yêu cầu anh ta phải thay đổi. Vậy mà anh ta vẫn khăng khăng là vì cái gia đình này chứ vì ai...
Tôi chán, quyết định ôm con về nhà ngoại. Nếu chồng tôi không thay đổi, tôi sẽ ly hôn và tự mình nuôi con.
Theo Eva
Tơ tưởng tình cũ khi chồng đang công tác nước ngoài Tôi và anh có hai năm yêu đương mặn nồng thời sinh viên. Chúng tôi từng có khoảng thời gian tưởng đã chia tay, mất 1 tuần, rồi quay lại. Tình yêu gắn bó tới nỗi đã có lúc hai người tính chuyện làm đám cưới. (Ảnh minh hoạ). Thế nhưng tôi bắt đầu nhận ra nhiều bạn bè của mình không thích...