Thu Sài Gòn… Mạnh mẽ và vô tâm
Lòng tự hỏi , do tôi mạnh mẽ để xem nó vẫn còn sắc , còn nét hay là nó vô tâm quá để tôi vẫn vấn vương những kí ức dài năm ấy…
Hè đi , thu đến mang cho người ta nhiều cảm giác , nhất là cảm giác nuối tiếc. Nuối tiếc ở chỗ hè mang đến sự bình yên , cắt nghĩa khác là nó có thể làm con người ta vui vẻ mặc dù nó nóng gay gắt . Còn thu , tuy dịu nhẹ và tiết trời se lạnh đặc trưng của riêng nó nhưng cũng mang đến bao hoài niệm , bao suy nghĩ mông lung. Thậm chí có đôi lúc vừa vui đấy phút chốc lại quên ngay cảm giác ấy đi vì những đoạn nhạc hoài cổ vang lên trên phố , giữa nhưng dòng người xô bồ , tấp nập.
Thu đã về , thu Sài Gòn dịu dàng lắm chỉ đơn giản thi thoảng có vài tán lá rơi xuống đường qua những đợt gió tươi trẻ , se lạnh. Không phải ai cũng yêu mùa thu , yêu cái nhẹ nhàng của nó, nó chỉ đơn giản rất phiền phức với nhiều người , lại nhớ đến những mùa thu cũ và se sắt cả lòng . Còn có những người yêu nó lắm , yêu những người họ đã gặp trong mùa thu dai dẳng này , nhưng đó chỉ là những người cũ , những người họ đã lặng lẽ bước qua nhau mặc cho những ngày tháng vui tươi và nó đã vĩnh viễn chôn chặt .
Quá khứ gắn liền với mùa thu này . Nó nhạt nhẽo , vô dụng lắm vì yêu một người thậm chí bây giờ có thể lặng lẽ bước qua nhau mà không một lời chào hỏi thậm chí có những cái cười nhạt mà trao nhau cũng không dễ thì mùa thu này còn lại được gì ?
Rồi ta cứ yêu một người như vậy , như những đám mây trắng nhẹ trôi giữa bầu trời quang đãng , như những chiếc lá khô vàng rơi nhẹ xuống mặt phố . Ta yêu người một cách day dứt , cuồng say nhưng không ồn ào , không quyết liệt , nó cứ nhẹ nhàng như mùa thu của Sài Gòn này vậy.
Ngoài kia , những hàng cây thẳng tít đang chờ đợi để thay lá , vẫn ngả bóng bên những tòa nhà cao tầng , thậm chí còn reo rắt thêm vài cơn mua phùn hối hả , mặt phố lúc nào cũng trơn ướt đầy ắp những lá vàng khô. Mùa thu này không đầy ắp nắng vàng , nó chỉ đơn giản là những vệt nắng nhẹ của màu lá , sắc trời u uất. Người đi đạp trên những vệt nước mà mưa còn đọng lại , còn kèm sau đấy là tiếng lác đác của lá.Mùa thu , mùa của hoài niệm .
Phải chăng tôi vẫn còn nhớ người của năm ấy , giữa cái tiết trời se lạnh này tôi đã yêu một người . Rồi người ấy rời bỏ tôi mà tôi thậm chí bây giờ vẫn còn ngơ ngác vì sao mình lại khó quên đến vậy , vì sao mình lại yếu đuối đến vậy , vì sao tôi lại không thể quên mùa thu năm ấy …
Video đang HOT
Mùa thu như mất trong tôi một nửa cái đẹp của nó , bây giờ chỉ mình tôi bước trên con đường ấy , nhớ lại những kí ức thầm lặng và chỉ mình tôi cảm nhận được thu Sài Gòn bây giờ đã khác như thế nào . Là vì thu hững hờ , hay người đã quên lãng ?
Tôi vẫn còn nhớ sắc thu năm ấy , dòng người vẫn đi hối hả trên phố dài , ô che nghiêng và chợt thấy mình đơn độc đến lạ lùng .
Bây giờ chỉ còn mình ta đứng riêng một góc phố , trơ trọi những mong ước của ngày cũ , những tiếng cười của ngày cũ và những kỉ niệm , yêu thương từng trao của ngày cũ . Sắc thu này như đã bỏ quên ta rồi .
Đường Sài Gòn như rộng thêm ra , những lời hứa năm ấy bây giờ cũng đã trôi theo gió bay đi mất
Lòng tự hỏi , do tôi mạnh mẽ để xem nó vẫn còn sắc , còn nét hay là nó vô tâm quá để tôi vẫn vấn vương những kí ức dài năm ấy…
Theo Guu
Gió mùa về...
Thu ngắn như tuổi xuân của đời người, rực rỡ và chóng tàn, chỉ có những dư âm của nó là mãi bay xa. Nhưng dù biết mọi thứ có tàn đi, hãy cứ sống hết mình trong từng khoảnh khắc, đời người đẹp nhất cũng vì những khoảnh khắc lắng đọng ấy.
Mùa về rồi.
Gió trở lạnh, gió hát qua tai, gió luồn qua kẽ tay như người nghệ sĩ gảy lên khúc đàn mơ ảo. Ngồi trong phòng nghe những ca khúc về mùa thu Hà Nội, mà thấy lòng mình như lang thang trên những con phố Nguyễn Du thấm ướt sương đêm, nồng nàn hoa sữa.
Có nhiều thứ khiến người ta yêu Hà Nội, và mùa thu tất nhiên là 1 trong những lý do đó. Và người ta thưởng thức vị thu ấy theo nhiều cách, như những đôi tình nhân nắm chặt nhau hít hà hương hoa sữa trên những con đường Hà Nội vào thu, như cách người Hà Nội thưởng thức vị cốm vòng, chế biến cốm thành món ăn hàng ngày 1 cách tinh tế... chỉ để ăn cho "đã" bởi mùa cốm ngắn ngủi rồi sẽ qua mau, như cách những người cao tuổi, chiều thu bắc ghế đẩu, lặng lẽ bên hiên nhà nhâm nhi tách trà sen hồ Tây cuối hạ, nghe những bài hát Phú Quang nồng nàn trong chiếc radio cũ, như cách những cô gái nhẹ nhàng quàng 1 chiếc khăn mỏng ra phố, chỉ vậy thôi mà phố phường sáng bừng sức sống.
Con người có trăm nghìn cách ứng xử với tự nhiên thì tự nhiên cũng có trăm nghìn cách ứng xử với con người. Chỉ riêng thời tiết mùa thu, thiên nhiên đã có bao vẻ mặt, và chẳng cớ gì người ta không yêu nó.
Có người nói, đối với một số người, điều làm họ nhớ lại quá khứ là mùi - về quê hương nhìn lại nhà cũ thấy bình thường, nhưng vào nhà cũ ngửi lại mùi cũ là các kỷ niệm ngày xưa tràn vào đầu óc rồi lại tràn ra theo hình thức là nước mắt. Bởi vậy mà, đi xa, người ta nhớ Hà Nội là nhớ mùi. Mỗi con đường Hà Nội, mỗi nếp nhà, cỏ cây, hoa trái đều có mùi có vị thật riêng.
Mùa thu ngắn ngủi, mùa thu chóng tàn, khoảnh khắc khẽ khàng khi mùa sang chỉ bằng một cơn gió se se cuối đêm khi đi trên đường, và nồng nàn trong gió là mùi hoa sữa chớm nở. Thu đẹp, có lẽ vì nó ngắn ngủi và thầm lặng như vậy. Thật ra, mùa thu Hà Nội đối với tôi không phải mùa đặc biệt nhất. Nhưng là mùa gợi cho lòng tôi những cảm xúc thật nhẹ nhàng. Mà khoảnh khắc đẹp nhất của mùa thu, với tôi có lẽ là thu cuối, đầu đông.
Những thứ cuối bao giờ cũng mang nhiều dư vị.
Có lẽ, người ta thưởng hương thưởng hoa, tôi thì thích trải nghiệm thu theo cách đơn giản nhất của riêng mình, ngồi trong phòng nghe những ca khúc về mùa thu, nhâm nhi mấy quả sấu chín vàng, thơm ngọt, thoang thoảng vị chua dịu nhẹ đầu lưỡi, thấy mùa thu thấm sâu vào máu... Sấu chín là một món quà đặc biệt của Hà Nội, bởi nó chắt lọc tất cả những tinh hoa của đất trời, ngay khi khoảnh khắc giao ban ấy vụt tắt là vị sấu cũng theo gió rét tàn đi.
Người ta nói, thu đến nhanh là vì thế, bởi những thứ gắn theo nó đều chắt lọc hết những tinh hoa mà tỏa sáng để rồi mau chóng lụi tàn.
Đêm nay, nghe "Im lặng đêm Hà Nội", chưa cuối thu mà lòng như thu cuối...
"... Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn, trong căn phòng nhỏ
Đêm cuối thu, trăng lạnh mờ sương
Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya
Không gian dạ hương sâu thẳm..."
Thu ngắn như tuổi xuân của đời người, rực rỡ và chóng tàn, chỉ có những dư âm của nó là mãi bay xa. Nhưng dù biết mọi thứ có tàn đi, hãy cứ sống hết mình trong từng khoảnh khắc, đời người đẹp nhất cũng vì những khoảnh khắc lắng đọng ấy.
Theo Guu
Mùa thu cho anh yêu Ví như nếu có thể thương nhau sao chẳng thương thật nhiều, đắn đo gì bởi năm tháng thênh thang sẽ làm lạt phai tất thảy. Với anh, em hiếm khi giấu được lòng mình. Như thể trước chàng trai mùa thu ấy, chút lạnh giá trong em đã tan rã bởi những ấm áp từ nghĩ suy. Một ngày mưa bay, ta...