Thư Paris: Ai cũng nghĩ virus chừa mình ra, dịch lan tới mất kiểm soát
Mỗi tối đến 20h là lại lần lượt ra ban công vỗ tay cổ vũ cho y bác sĩ đang chiến đấu ngày đêm trong bệnh viện, hàng xóm cuối cùng cũng biết mặt nhau và bắt chuyện vui vẻ.
P. là cựu sinh viên của Học viện Ngoại giao ở Hà Nội đang sinh sống và làm việc tại Paris, Pháp trong lĩnh vực nghệ thuật. P. chia sẻ với Zingnews.vn lá thư đầy cảm xúc lắng đọng của một cô gái Hà Nội trong lòng thủ đô Paris vừa tròn một tháng phong tỏa:
“Bạn thân yêu,
Mình vừa tỉnh dậy. Đêm qua chỉ ngủ có ba tiếng mà thôi. Mình đã lại đọc “Thiếu nữ đánh cờ vây” của Sơn Táp đến tận bốn rưỡi sáng. Thế nhưng mình không thấy mệt gì cả ngoài chuyện mắt sưng lên và đỏ ngầu. Ngoài kia nắng vàng rải nhẹ trên những nóc nhà lợp tôn màu xanh xám, sáng bóng lên dưới nền trời xanh nhạt của tháng tư. Gió dịu mát, làm đung đưa chiếc chuông gió nhỏ treo trên cửa sổ. Không khí dễ chịu như Hà Nội vào thu khiến mình muốn viết thư cho bạn để kể về những niềm vui nhỏ bé vốn dễ bị lãng quên.
Bạn vẫn khỏe chứ? Những ngày này có còn bình yên? Công việc và cuộc sống có giữ được nếp cũ? Thi thoảng có nhớ tới mình? Có còn nhớ đêm cuối mình ở nhà, chúng mình đã đi ăn cháo Ngõ Huyện và ghé vào cửa hàng nhỏ bán đồ flea market trên phố Chân Cầm? Mình đã rất vui, vì chúng mình lại như trẻ con, cười vô tư lự, giành nhau miếng quẩy giòn tan hoặc chụm đầu xuýt xoa trước chiếc tủ mà mỗi ngăn kéo mở ra là rương châu báu đầy bất ngờ. Mỗi lần đeo đôi bông tai hình hoa trà mua hôm ấy mình đều nhớ bạn, nhớ rằng mình đã hạnh phúc vì có bạn ở trong cuộc đời mình.
“Trong cái nắng trong vắt của mùa xuân, từng giọt đàn thánh thót vang lên làm rung động cả không khí tĩnh mịch của con phố vắng tanh”. Ảnh: do tác giả vẽ minh họa.
Hôm nay, Paris chính thức một tháng trời cách ly, và sẽ tiếp tục thêm một tháng nữa. Tình hình căng thẳng, số người mắc mới, số người nhập viện, số người hôn mê, số người chết cứ tăng liên tục ngày này qua ngày khác. Những con số nhảy nhót trong đầu khiến mình choáng váng. Trước sự vô lo cộng thêm bản tính hướng ngoại của người Pháp, ai cũng nghĩ con virus nó chừa mình ra, dịch bùng phát rất nhanh cho đến khi không kiểm soát được nữa.
Nhưng dần dà, mọi người cũng quen với nhịp sống mới. Mỗi tối đến 20h là lại lần lượt ra ban công vỗ tay cổ vũ cho y bác sĩ đang chiến đấu ngày đêm trong bệnh viện, hàng xóm cuối cùng cũng biết mặt nhau và bắt chuyện vui vẻ. Họ đọc sách, sưởi nắng, ăn tối trên ban công. Họ hát và nhảy và chơi đàn, để động viên tinh thần lẫn nhau. Buổi chiều, thi thoảng ai đó ở tầng dưới đánh một vài bản piano mình không biết tên.
Trong cái nắng trong vắt của mùa xuân, từng giọt đàn thánh thót vang lên làm rung động cả không khí tĩnh mịch của con phố vắng tanh. Và kỳ diệu là lẫn vào trong giai điệu ngọt ngào người ta có thể nghe thấy tiếng chim hót, nhỏ, thanh, nhưng rõ ràng và tươi mới. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Trong lành hơn, chừng mực hơn, nhân văn hơn.
Nghệ sĩ Camilo Peralta chơi đàn trên ban công ở Paris. Ảnh: AFP.
Mình đi qua những ngày này với sự bình thản kỳ lạ. Có lẽ vì những năm tháng xáo trộn trước đây đã rèn luyện cho mình một cái nhìn khách quan và điềm tĩnh hơn trước những bất ổn không ngừng của cả diễn biến bên ngoài lẫn thế giới nội tâm. Chuyện gì phải đến sẽ đến.
Mình chỉ có một mình ở một đất nước xa lạ, lại là người có quỹ quan hệ nhỏ nên có lẽ việc “cách ly xã hội” đối với mình ít nhiều đã trở thành chuyện thường ngày từ lâu. Nhưng mình cũng rất nhớ mỗi tối thứ sáu đi hiệu sách như một nghi thức nhỏ đáng yêu cho một kỳ nghỉ cuối tuần thảnh thơi. Nhớ mùi sách và tiếng giấy mới cọ vào nhau sột soạt.
Video đang HOT
Mình nhớ tiếng nhạc cổ điển cô giáo bật trong lớp học cắm hoa và nhớ câu lạc bộ cờ vây mà khó khăn lắm mình mới chiến thắng được bệnh trì hoãn để bắt đầu. Mình cũng nhớ bạn bè và đồng nghiệp, nhớ công viên và quảng trường, nhà hát và những con phố nhỏ xinh đẹp vẫn thích lang thang hàng ngày, như mình nhớ bạn và gia đình, nhớ phố cổ Hồ Gươm, nhớ kem dừa và cà phê trứng vậy. Nhưng mình vẫn ổn, và vui.
Một ngày của mình dài hơn một chút vì có thời gian để thở, và suy ngẫm, và mơ mộng vẩn vơ. Mình vẽ mỗi sáng và làm việc ở nhà buổi chiều, tối tối vẫn uống trà và thiền. Mình đọc sách nhiều hơn và tập thể dục đều đặn. Cuối tuần vẫn làm những việc không tên, khâu vá, đánh bóng đồ da, dọn dẹp mùa xuân. Nấu nướng trở thành niềm vui giản dị. Mọi thứ chậm lại, ít hơn nhưng chất hơn. Và mình cảm thấy, có lẽ đây là nhịp sống lý tưởng cho những ngày sau nữa.
Tự nấu ăn trở thành nhịp sống quen thuộc của cô gái Hà Nội ở Paris giữa phong tỏa. Ảnh: do tác giả vẽ minh họa.
Thắp một vài ngọn nến lung linh trong bóng tối, quanh mình ngập mùi thanh mát của tinh dầu quýt yuzu, mình ngồi lặng yên. Mắt rất mỏi vì phải làm việc quá nhiều với những tiểu tiết trên màn hình máy tính và cả trên toan, lưng đau và trái tim sứt mẻ. Nhưng mình hạnh phúc. Niềm hạnh phúc giản dị vì có thể làm chủ cuộc sống của mình, cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa. Và mình từng bước, từng bước đi tới những mục tiêu lớn nhỏ trong đời. Có lẽ tâm thế này giúp mình vượt qua những lo lắng bất an.
Mình đi qua những đại lộ không bóng người, những vườn hoa cổng khóa. Cây cối vẫn đâm chồi nảy lộc. Hoa mận nở, rồi anh đào, và mộc lan rực rỡ trong thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc của mùa xuân. Rồi sẽ ổn cả thôi, phải không? Những lời hẹn hò, những kế hoạch đây đó đều tạm gác lại. Nhưng sau những ngày này, chúng mình sẽ sống tốt hơn, nhiệt thành hơn, có trách nhiệm hơn, cả với bản thân và thế giới.
Giữ sức khỏe nhé. Và viết lại cho mình.
Yêu thương vô cùng,
P.”
Phải ở mãi trong nhà thật bức bối nhưng đâu phải ai cũng được ở nhà
Thủ đô Rome vốn là điểm đến mơ ước của dân du lịch nay hóa 'thành phố ma'. Trên các con đường vốn tấp nập giờ chỉ còn lại những người vô gia cư không có nơi để về.
Làm thế nào để rửa tay mà không có bồn rửa? Tích trữ thực phẩm mà không có tiền? Hoặc ở tại chỗ khi không có nhà? Tổ chức từ thiện ở thủ đô của Italy đang đấu tranh đòi quyền lợi cho người vô gia cư.
Không thể cách ly
Truyền thông Italy nhiều tuần qua truyền đi thông điệp tới người dân: hãy ngồi trong nhà. Đó cũng là khoảng thời gian đầy khó khăn với hàng nghìn người vô gia cư ở Rome. Việc tránh xa đường phố với họ dường như là không thể.
"Thông điệp này ở trong nhà đối với người vô gia cư là điều không thể. Họ không thể tuân thủ vì không có nơi nào để đi", bà Francesca Zuccari, điều phối viên phụ trách các dịch vụ cho những người cực kỳ nghèo khổ của tổ chức từ thiện Community of St. Egidio, nói về 8.000 người đang bơ vơ trước đại dịch trên những con đường vắng tanh của Rome.
"Vấn đề là họ là những người dễ bị tổn thương nhất và cũng là những người tiếp xúc với nhiều người nhất", bà Zuccari nói, theo New York Times.
Người ăn xin ngồi một mình giữa quảng trường Piazza dei Crociferi ở Rome hôm 21/3. Ảnh: New York Times.
Đến nay, Italy đã ghi nhận hơn 156.000 ca nhiễm Covid-19, gần 20.000 ca tử vong, cao thứ hai thế giới. Chính phủ Italy đã đưa ra một loạt biện pháp hà khắc nhằm hạn chế người dân ra đường và tham gia hoạt động công cộng trong nỗ lực chặn đứng sự lây lan của virus corona.
Đối với người dân Italy bình thường, những hạn chế này là rất khó khăn kể từ thời Thế chiến II. Tuy nhiên, hơn cả thế, nó là điều xa xỉ đối với những người dân nghèo nhất đất nước.
Làm thế nào để rửa tay mà không có bồn rửa? Tích trữ thực phẩm mà không có tiền? Hoặc ở tại chỗ khi không có nhà? Một loạt câu hỏi mà người vô gia cư chưa thể trả lời.
Không thể xin tiền
Mặc dù nhà ăn và những nơi trú ẩn cho người vô gia cư ở Rome vẫn mở, nhưng các "nguồn thu nhập không chính thức khác" như tiền ăn xin đã bị ngắt. Việc đóng cửa các quán bar, nhà hàng vô tình khép lại cánh cửa nhà vệ sinh của họ.
"Công dân liên tục được nhắc nhở rửa tay", bà Zuccari nói. "Còn người vô gia không có nơi nào để rửa".
"Cơn địa chấn" dịch bệnh đã càn quét những dịch vụ cơ bản trong cuộc sống của những ai sinh sống trên đường phố. Hơn cả là họ đang bị đói.
Người ăn xin trú ẩn dưới đường ray tàu ở Rome. Ảnh: New York Times.
Ba ngày một tuần, người nghèo có thể thưởng thức bữa ăn nóng ở nhà ăn từ thiện do tổ chức St. Egidio chuẩn bị ở cung điện trung tâm thủ đô. Những ngày khác, các tình nguyện viên cung cấp suất cơm tối tại các khu vực tập trung người vô gia cư. Ví dụ, các nhà ga chính ở Rome. Trung bình mỗi tuần, tổ chức này phát khoảng 2.500 hộp cơm.
"Các suất ăn đang tăng lên do nhu cầu tăng lên. Nhưng đó cũng là một cách để mọi người biết rằng họ không bị bỏ rơi", bà Zuccari cho biết.
Vào một buổi chiều gần đây, con phố Trastevere vốn tấp nập người qua kẻ lại với các nhà hàng nổi tiếng của Italy, im ắng lạ thường. Chỉ có vài người lang thang trên đường. Điểm đến của họ là nhà ăn từ thiện.
"Vì phải giữ khoảng cách với nhau, nên số người có thể ăn trong nhà ăn bị giảm. Vì vậy, tổ chức từ thiện mở cửa lâu hơn để mọi người đều có thể ăn", bà Zuccari từ tổ chức Community of St. Egidio cho biết.
Tổ chức từ thiện St. Egidio
St. Egidio thành lập năm 1968 là một hiệp hội Công giáo ra đời để trợ giúp các dịch vụ xã hội. Ban đầu, nó xuất thân từ một nhóm sinh viên quyết định đứng lên giúp đỡ người nghèo. Bà Zuccari đã tham gia hơn 40 năm trước.
"Lúc đó tôi còn rất trẻ", bà Zuccari nhớ lại khi đó khoảng 70.000 người sống trong các khu ổ chuột ở Rome.
Bà cho biết mặc dù cuộc sống khó khăn hơn nhưng số suất ăn đã giảm trong vài tuần qua. "Việc di chuyển trong thành phốbị ảnh hưởng. Những người vô gia cư thậm chí đang bị cảnh sát chặn lại. Vì vậy, họ rất sợ".
Những người vi phạm luật kiểm dịch của Rome đối mặt với mức phạt khoảng 220 USD và tối đa 3 tháng tù giam.
Người vô gia cư sống nương nhờ các tổ chức từ thiện. Ảnh: Wanted in Rome.
Nhiều người vô gia cư đã đi đến gần Vatican. Ở đó, các tổ chức từ thiện của Giáo hoàng sẽ phân phát đồ ăn và bố trí vòi hoa sen gần Vương cung thánh đường Thánh Phêrô.
Các tổ chức từ thiện đã kêu gọi quyên tiền. St. Egidio cần thêm tiền để mua khẩu trang, đồ ăn và nước rửa tay khô.
Nhiều tình nguyện viên của St. Egidio đã lớn tuổi. Họ làm việc trong các nhà bếp hoặc phân phát đồ ăn.
Vào một buổi tối gần đây, một vị khách 34 tuổi xưng là Arturo đã đến nhà ăn của St. Egidio. Anh nói: "Đây là một thảm họa. Có rất nhiều người đau khổ vì nó".
Hạnh Vũ
24h qua ảnh: Người dân Ấn Độ đặt gạch để giữ chỗ xếp hàng Người dân Ấn Độ đặt gạch để giữ chỗ xếp hàng, nam thanh niên chụp ảnh hoa anh đào trên đường phố,... là những hình ảnh ấn tượng nhất thế giới 24 giờ qua. Bộ trưởng Tài chính Nhật Bản Taro Aso chỉnh khẩu trang trong một phiên họp quốc hội ở thành phố Tokyo. Ảnh: Reuters Nam thanh niên chụp ảnh hoa...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Cơ quan Thời tiết Quốc gia Mỹ sáp nhập khi đối mặt với vấn đề về nhân sự

Tổng thống Nga: Cạnh tranh địa chính trị đang gia tăng ở Bắc Cực

Hội nghị Paris về Ukraine nhất trí tiếp tục siết chặt trừng phạt Nga

Vua Charles III nhập viện vì tác dụng phụ khi điều trị ung thư

Hội nghị về AI, An ninh và Đạo đức của Liên hợp quốc

Khảo sát: 69% người dân Ukraine tín nhiệm ông Zelensky

Ukraine không chấp nhận tối hậu thư đầu hàng, giao tranh dữ dội ở Kursk

Đắm tàu lặn du lịch chở 45 khách ở Ai Cập, ít nhất 7 người thiệt mạng

Ông Zelensky: Ukraine đang kiểm soát tình hình Biển Đen, hạm đội Nga ẩn náu

Tàu ngầm Nga thử tên lửa ở vùng biển giữa bán đảo Triều Tiên và Nhật Bản

Hai máy bay quân sự Pháp đâm nhau trên không

Thêm nhiều diễn biến mới ở Trung Đông
Có thể bạn quan tâm

Cảnh báo: 9 món đồ này là "sát thủ vô hình" trong nhà, tiềm ẩn nguy cơ gây ung thư
Sáng tạo
3 phút trước
"Em bé thiên niên kỷ" của Trung Quốc đột tử ở tuổi 25
Netizen
6 phút trước
Đổi vị ẩm thực hàng ngày với 3 món ngon khó cưỡng từ loại quả chua chua ngọt ngọt giá rẻ bèo đang vào mùa
Ẩm thực
39 phút trước
Phương án không tổ chức cấp huyện, sáp nhập cấp xã của TPHCM có gì đặc biệt?
Tin nổi bật
46 phút trước
Áo sơ mi cách điệu, làn gió mới thổi bay mọi giới hạn cũ kỹ
Thời trang
1 giờ trước
Onana chọn bến đỗ mới nếu bị MU thanh lý
Sao thể thao
1 giờ trước
Hôn nhân hạnh phúc của siêu mẫu Minh Tú và chồng Tây
Sao việt
1 giờ trước
Sự kỳ lạ về loài linh dương cổ dài không cần uống nước
Lạ vui
1 giờ trước
Biên phòng Quảng Ngãi tạm giữ 1.000 lít dầu vận chuyển trái phép
Pháp luật
1 giờ trước