Thu nhập giảm, vợ so sánh tôi với những đàn ông khác
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 4 năm, trong khoảng thời gian đó chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc, không có điều gì to tiếng.
ảnh minh họa
Cô ấy làm việc trong một cơ quan nhà nước thu nhập cũng được 6-7 triệu/ tháng. Chúng tôi đã có với nhau một con gái 3 tuổi và đang chuẩn bị lên kế hoạch sinh đứa thứ hai.
Trước đây tôi làm trưởng phòng kinh doanh cho một công ty làm ăn khá phát đạt vì thế thời gian lúc nào cũng bận rộn, nhưng bù lại thu nhập cũng phải hơn 10 triệu/tháng, thình thoảng còn có khoản hoa hồng…
Mấy tháng gần đây do ảnh hưởng của suy thoái kinh tế nên doanh thu công ty tụt xuống, vì thế mà lương, các khoảng thu nhập khác của tôi cũng giảm đáng kể. Gìơ thu nhập hàng tháng chỉ còn 7 triệu, đã thế áp lực tăng doanh số, nguy cơ mất việc ngày một cao.
Video đang HOT
Phán đoán trước tình hình nên tôi đã chủ động xin nghỉ việc và chuyển sang một công ty khác với cấp độ nhân viên và chấp nhận mức lương 6 triệu một tháng. Bù lại công việc nhàn hạ và ít áp lực hơn nhiều. Nhờ vậy mà tôi có nhiều thời gian dành cho gia đình như chăm sóc vợ con, cho con ăn, tắm giặt và vui chơi với con nữa.
Nhưng cũng kể từ đây tính khí vợ tôi ngày một đổi khác, cô ấy hay cằn nhằn về các khoản chi tiêu như tiền điện, nước, tiền chi tiêu ăn uống và đồ dùng thiết yếu khác. Rồi đến việc đối nội, đối ngoại nữa…vợ tôi cho rằng đã là đàn ông, trụ cột của gia đình thì tối thiểu kiếm tiền cũng phải gấp rưỡi, gấp đôi vợ còn lại kiến ít hơn hoặc bằng vợ thì coi như người đàn ông đó vứt đi.
Cô ấy bắt đầu kể lể chi tiêu nuôi con như thế nào, đằng này lại còn chuẩn bị sinh đứa nữa thì không biết cân đối, lấy tiền đâu ra để tiêu đây? Thế là vợ tôi đem tôi so sánh với chồng của đứa bạn này, bạn kia mỗi tháng đưa cho vợ cả 1000 đô chi tiêu, đã thế nhà lại vừa mới sắm ô tô nữa, và kêu ca số kiếm hẩm hưu khi là vợ tôi.
Chính vì chuyện này mà vợ chồng tôi bắt đầu có những trận tranh luận, cãi vã lẫn nhau. Thế là vợ tôi đem chuyện đó kêu ca với bố mẹ và anh chị em ruột của cô ấy. Đến nỗi bố mẹ vợ tôi đã gọi hẳn tôi đến để nói chuyện, cho rằng tôi đã hèn, kiếm được ít tiền lại còn làm cho vợ phải phiền lòng, khiến gia đình lục đục.
Thực sự thì kiếm được nhiều tiền ai chẳng muốn, có điều “sông có khúc, người có lúc” ai chẳng có lúc này, lúc kia vậy mà vợ tôi và gia đình cô ấy vẫn không chịu hiểu cứ dồn ép, coi thường ra mặt khiến tôi mệt mỏi, bực bội. Tại sao cô ấy không so sánh với những người công nhân lương tháng 3-4 triệu mà lại đem tôi so sánh với những người đưa cho vợ ngàn đô một tháng?.
Theo VNE
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...