Thư gửi cơ thể mẹ ngày con gái lên 2
Bức thư tưởng tượng nói hộ nhiều điều trong nỗi lòng người phụ nữ mới làm mẹ.
Ảnh minh họa
Eo thon thân yêu,
Mình biết cậu đang nghĩ gì, quả tình sẽ là nói dối nếu mình bảo không có chung nỗi lo như cậu. Mình vẫn nhớ những búi cơ săn chắc ngày nào trong lớp tập, khi cậu cùng mình thực hiện các động tác chống đẩy, gập bụng đến vài phút mỗi lần. Mình vẫn còn giữ bộ bikini hồng đấy, và mình hứa với cậu một ngày nào đó (rất gần thôi) sẽ lại mặc nó. Nhất định là như vậy.
Cậu hẳn là rối lắm khi nhìn vào cơ thể những người mẹ mới trên các tạp chí. Họ đều phẫu thuật thẩm mỹ đấy! Thực tế không long lanh được đến như vậy đâu, cậu biết rõ mà.
Cặp hông thương mến,
Cả chồng mình và mình đều tin rằng cậu rất phi thường.
Video đang HOT
“Núi đôi” của mình ạ,
Đã qua 2 năm rất, rất dài rồi. Mình sốc lắm khi đọc được những gì người ta viết về việc sữa công thức chẳng thể so được bằng sữa mẹ. Mình hứa với cậu, nếu con gái chúng ta vào được một trường đại học danh tiếng, tất cả thẻ tín dụng của mình sẽ được dồn cho cậu.
Cánh tay thân thương,
Trông cậu đúng là thảm. Mình tự hỏi gần như hàng ngày, có nên mua chiếc váy hàng hiệu đắt giá mà mình nhìn thấy trong cửa hiệu một ngày nọ để khoe cậu ra không. Mình rất xin lỗi vì đến giờ cậu không còn có thể chui vào ống tay bé xíu của những chiếc váy trước kia mình từng mặc. Song cái giá phải trả như vậy vẫn quá rẻ cho việc giờ cậu lúc nào cũng vui vì được cắp theo một đứa nhóc bế rất đằm đi theo đúng không nào?
Tấm lưng yêu dấu,
Kết quả chụp MRI cho thấy mọi thứ đã quay trở lại bình thường. Xin lỗi vì đã để cậu phải chịu đau quá nhiều, mọi thứ dần dần đều sẽ ổn.
Bàn tay của mình ơi,
Đừng để ý đến những đốm đồi mồi (mình đang dùng kem tốt rồi), cũng đừng lo nếu cậu có nhăn nheo. Chính những điều đó khiến cậu trở nên đặc biệt hơn – như một quý bà! Mình nói nghiêm túc đấy. Cảm ơn cậu trong suốt 2 năm qua đã thay hàng ngàn cái tã bỉm bốc mùi khủng khiếp chẳng bút nào tả xiết.
“Cô bé” thân thiết ạ,
Mình ghét cậu, ghét lắm, chân thành một câu đấy! Vì sao à? Bao nhiêu lâu nay, mình chẳng bao giờ quên áp dụng cái bài tập Kegel chết tiệt ấy cả, nhíu mọi lúc, mọi nơi, trên xe bus, trong ga tàu, dưới vòi tắm, ở cơ quan!
Thế rồi tuần trước mình phải đi khám tiết niệu, ngồi giữa toàn bệnh nhân là đàn ông lớn tuổi, chỉ để học từ bác sĩ một điều: Bị tiểu dắt một chút là điều hết sức bình thường thôi.
Theo VNE
Mọi thứ anh dành cho tôi đều thô ráp nhưng chân thật
Món quà đầu tiên anh tặng cũng xấu xí và nhàu nhĩ nhưng tôi cảm nhận được nó rất thật, quan trọng là nó được làm từ chính đôi tay của anh.
Ảnh minh họa
Anh là một kỹ sư điện, còn tôi lại là một biên tập viên, hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, truyền hình. Hai con người với hai tính cách đối lập nhau, tính chất công việc cũng khác nhau, tưởng rằng rất khó để hòa hợp nhưng không. Chúng tôi hoàn toàn quên mất điều đó và chỉ biết yêu thương nhau nhiều hơn mỗi ngày.
Trước khi yêu nhau chúng tôi đã may mắn được trải qua giai đoạn mang tên tình bạn đẹp đúng nghĩa. Anh quan tâm tôi từ những điều đơn giản nhất, không cần phải nói ra anh cũng biết tôi thích gì và không thích gì. Nhiều lần anh khiến tôi không khỏi bất ngờ bởi những hành động vô tình của mình dành cho tôi. Anh là người đầu tiên quan tâm đến bữa ăn, giấc ngủ và sức khỏe của tôi. Mặc trời mưa gió anh vẫn bất chấp chạy đến khi tôi giận dỗi và lúc ốm đau. Anh chịu đựng cái tính ngang bướng lúc như bà già lúc lại như đứa trẻ con của tôi. Anh luôn nhường nhịn, không bao giờ để tôi phải tức giận. Anh nói chỉ muốn nhìn thấy tôi cười.
Anh lắng nghe mọi tâm sự từ quá khứ đến hiện tại của tôi, lắng nghe những giọt nước mắt của tôi. Anh tự nhận lấy trách nhiệm sẽ nắm tay tôi đi đến cuối con đường và sẽ là người bảo vệ tôi trong cuộc sống này. Anh từ chối việc bố mẹ muốn anh về quê làm việc chỉ là để được ở gần tôi, nhìn thấy tôi sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi. Anh nói không muốn xa tôi và quan trọng là rất tin tưởng ở tôi.
Còn tôi, đôi khi vẫn cảm thấy chông chênh bởi thứ cảm xúc của mình. Tôi không muốn anh phải chịu thiệt thòi khi đến với tôi. Tôi hay nói rằng không tin anh nhưng thực chất người tôi không tin lại chính là bản thân mình. Tôi lo sợ không có nhiều thời gian dành cho anh. Lo sợ không thể làm một người vợ đảm trong khi công việc thường xuyên phải đi xa.
Chúng tôi đã lên kế hoạch hoàn hảo cho một chuyến đi chơi vào hai ngày cuối tuần, anh vô cùng hào hứng vì đây là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi cùng nhau. Anh đã từ bỏ tất cả những bộn bề của ngày hôm đó để dành thời gian cho chuyến đi của hai đứa. Vậy mà tôi lại có lịch đi công tác đột xuất, tôi không từ bỏ công việc được như anh. Tôi thà từ chối chuyến đi còn hơn là bỏ bê công việc.
Tôi nhận thấy có chút buồn bã trong đôi mắt anh, cũng thấy nhói đau khi anh nói "Rồi anh cũng phải tập quen dần với điều đó thôi mà". Có khi nào tôi đã quá ưu ái công việc mà quên mất anh cũng là người quan trọng đối với mình?
Tôi thường trách anh không biết lãng mạn nhưng tôi lại quên mất rằng anh là dân kỹ thuật chứ không phải dân làm nghệ thuật như mình. Mọi thứ anh dành cho tôi đều thô ráp như chính con người anh vậy. Ngay cả món quà đầu tiên anh tặng tôi cũng vô cùng xấu xí và nhàu nhĩ nhưng tôi lại cảm nhận được nó rất thật và quan trọng là nó được làm từ chính đôi tay của anh chứ không phải được mua bằng tiền.
Chúng tôi có thể bên nhau cả ngày không biết chán, ngay cả khi không có gì để nói chúng tôi lại gây chuyện để cãi nhau cho "vui". Tôi thích cái cách anh ngồi tập trung ánh mắt quan sát mọi hành động của tôi khi nấu ăn hoặc làm gì đó và quay lại hai đứa cùng mỉm cười với nhau.
Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều đơn giản nhất và những khoảnh khắc giản dị đến vô thường ấy. Nếu gặp đúng người, đúng thời điểm thì có nghĩa là chúng ta đã chạm tới hạnh phúc. Sự khác biệt sẽ giúp chúng ta hiểu và học cách biết yêu thương một người là như thế nào. Mỗi ngày hãy dành cho nhau một chút quan tâm, lo lắng, một chút hiểu nhau... như vậy cũng đủ làm cho đối phương ấm lòng.
Cảm ơn anh đã đến và ở lại bên em. Chúng ta sẽ cùng nắm chặt tay nhau đi về phía cuối con đường anh nhé.
Theo VNE
Nỗi vất vả không tưởng khi vợ làm trụ cột gia đình Tôi mang thai nhưng vẫn phải bươn trải kiếm tiền nuôi gia đình. Chồng tôi dù 38 tuổi, nhưng không có lập trường, bản lĩnh, và luôn nghe lời bố mẹ nên một mình tôi phải cáng đáng mọi thứ. Ảnh minh họa Mình 28 tuổi đã lập gia đình đươc ba năm và có một cô công chúa được hai tuổi. Mình...