Thư gửi ba mẹ chồng
Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao?
Kính gửi “Ba Mẹ” của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này.
Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào? Có quan hệ ra sao với gia đình và sao lại gởi lá thư này cho ba mẹ?
Con là T, là ngươi yêu của anh B, con trai ba mẹ, chúng con quen nhau từ khi con là sinh viên năm nhất của một trường cao đẳng và anh học năm hai trường đại học.
Chúng con đã yêu nhau kể từ cái ngày con bước chân vào Sài Gòn.
Con yêu anh không phải vì lý do gì cả, con yêu bởi vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói, nhưng ẩn sâu bên trong là sự ấm áp, xem trong tình cảm gia đình, quan tâm, chăm sóc, âm thầm lặng lẽ, không phô trương hay đua đòi. Con yêu anh từ cái ngày anh là một chàng sinh viên nghèo, đi từ chiếc xe đạp, đến chiếc xe cup 50, càng gần anh con càng hiểu được gia đình là quan trọng đến nhường nào.
Con là người con gái miền Nam, anh là người con trai miền Trung mà là con trưởng trong một gia đình, trưởng trong một dòng họ, lối sống khác nhau, phong tục từng vùng khác nhau. Anh sợ con không chịu được gian nan vất vả, anh sợ con không thể là một người con dâu tốt, không thể mang lại cho ba mẹ niềm vui lúc tuổi già khi có người con dâu là con.
Nhưng ba mẹ có biết không! Không ai chọn nơi để mà sinh ra, con sinh ra cũng xuất phát từ gia đình nông dân, con cũng đã sống trong cảnh nghèo khó của gia đình khi gia đình con khó khăn nhất. Mẹ con đã vay mượn cho hai chị em con từng đồng để hai chị em con có đủ tiền đóng học phí, tiếp tục đi học, hình ảnh đó theo con suốt chặng đường học tập. Con hiểu ba mẹ đã nuôi chúng con như thế nào để chúng con có được như ngày hôm nay, và con hiểu những kỳ vọng mà ba mẹ đã dành cho anh.
Con biết, miền Trung đã khó khăn lại càng khó khăn hơn nữa khi nhưng đợt mưa bão tràn về, mỗi mùa nắng đến như cháy da cháy thịt, vậy mà mẹ vẫn ra đồng kiếm chút tiền gởi vào cho anh.
Con thương anh, con càng thương ba mẹ, càng thương quê hương miền Trung của mình, con càng trân trọng và tin tưởng anh hơn.
Con tự hứa với lòng con đã sẵn sàng, không ngại gian khó để trở thành người vợ, người mẹ, người con của quê hương miền Trung.
Nhưng rồi đã 7 năm nay, con đã hồi hộp chờ đợi từng ngày để được anh dẫn về ra mắt gia đình, anh hứa với con chờ anh 2 năm, ra trường chúng con sẽ làm đám hỏi. 2 năm đã đến, con vui biết bao nhiêu nhưng anh nói với con chờ anh 2 năm nữa, để anh có công việc ổn định, thì lúc đó là thời điểm thích hợp. Con hiểu, bởi lúc đó chúng con còn quá trẻ để tạo dựng cuộc sống gia đình.
Trong 2 năm con đã có một công việc phù hợp với chuyên ngành của mình, còn anh cũng đã đi làm cho một công ty CP Viễn Thông lớn trong Sài Gòn này.
Video đang HOT
Rồi 2 năm nữa cũng đã đến, con háo hức chào đón thì một lần nữa, anh bảo rằng công việc không thuận lợi, nhàm chán, anh xin nghỉ việc và thất nghiệp khoảng 4 tháng sau đó. Anh buồn chán vì thời buổi kinh tế khó khăn tìm việc khó, lại chán cảnh phải thuê phòng trọ, ăn cơm bụi, sống cô đơn trong Sài Gòn này. Con hiểu cảm giác của anh, con đã khuyên anh rất nhiều, con luôn ở bên cạnh anh và ủng hộ anh trong lúc anh khó khăn nhất. Con không đành lòng nhắc đến dự định tương lai của hai đứa.
Sau đó anh đã tìm việc tại một công ty nước ngoài như anh mong muốn, cũng khá ổn định, anh nói hãy chờ anh thêm 2 năm nữa, để anh thăng tiến trong công việc, con thật sự rất buồn nhưng biết làm sao được, dù sao những gì anh nói cũng tốt cho tương lai của chúng con sau này.
Con chấp nhận dù biết mình đã 24 tuổi nhưng con quyết tâm làm việc thật tốt, để dành tiền, ổn định cuộc sống và phấn đấu học liên thông để có tấm bằng đại học để có thể xứng đáng với anh hơn cũng như chờ đến lúc anh học xong văn bằng 2.
6 năm đã trôi qua, con vẫn hồi hộp như ngày nào chờ anh lúc 6 năm về trước.
Con cố gắng níu kéo bao nhiêu thì anh càng trốn tránh, im lặng với con bấy nhiêu (Ảnh minh họa)
Anh hứa với con là lễ 30/4 sẽ dẫn con về ra mắt gia đình, cuối năm sẽ cưới anh chắc chắn như thế vì anh nói con đã 27 tuổi còn anh đã 29 tuổi, Con đã rơi nước mắt vì quá đỗi hạnh phúc dù sao thì mình cũng có một kết cuộc có hậu cho mối tình đầu của mình.
Con đã có nhà, có hộ khẩu thành phố, và con còn chờ đến ngày lấy bằng đại học nữa là xong, công việc cũng đã ổn định, thu nhập cũng khá. Và niềm vui nữa đến với con là con đã mang trong mình giọt máu của anh, con những tưởng hạnh phúc thật sự mà ông trời đã mang đến cho con, con tưởng anh sẽ vui khi biết được tin này vậy mà anh đã bảo con bỏ cái thai đi. Con như muốn ngất lịm trước lời nói của anh, con đã làm gì sai, con của con có tội tình gì mà sao anh nỡ…con uất nghẹn đến đắng lòng, nhưng anh nói, anh không hề muốn bỏ con chỉ vì anh muốn giữ thể diện cho gia đình hai bên, anh muốn đám cưới của anh sẽ làm ba mẹ hài lòng, không thể để ba mẹ mất mặt trước bà con lối xóm. Ba mẹ anh đã khổ nhiều vì anh, anh chưa kịp đền đáp mà lại còn mang đến tai tiếng cho ba mẹ, con đã giận anh rất nhiều, con không muốn giết con mình, càng không muốn mất anh.
Sau một tuần nằm ở nhà, con đã suy nghĩ rất nhiều anh đã nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm con cũng nhiều, động viên, hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho con, sẽ cưới con, không lấy ai khác ngoài con, anh bảo hãy nghĩ cho chúng ta và nghĩ cho gia đình nữa. Và rồi chỉ vì tin anh, tin vào tình cảm anh dành cho con là chân thành và cũng chính vì sự ích kỷ của bản thân mà con đã hy sinh đứa con của mình, con tưởng mọi điều con làm, con hy sinh tất cả vì anh vì tình cảm này con sẽ có được hạnh phúc. Nhưng ai biết đâu chữ ngờ, tết anh về quê, khi vào anh nói với con, anh không muốn ở trong này nữa, anh mệt mỏi với cuộc sống trong này với công việc, học hành và tình cảm nhạt dần đối với con. Anh nói không muốn lấy vợ trong này vì phải đi đi lại lại, anh ngán cảnh phải mua vé tàu tết, anh bảo nếu không vì con thì anh đã không vào sài Gòn nữa. Con đau lắm, nhưng con cố gắng khuyên anh, nếu anh muốn chúng ta sẽ cùng nhau về quê lập nghiệp, em cũng sẽ bỏ tất cả để cùng anh về quê hương sinh sống, con không sợ khổ, sợ cực gì hết, chỉ cần chúng con yêu nhau, biết sống, biết nghĩ cho nhau, có tình có nghĩa, có trách nhiệm và chịu khó một chút thì ông trời sẽ không phụ mình. Có lẽ, mọi điều con nói giờ đã trở nên vô nghĩa với anh, bởi con phát hiện ra anh đã thích một chị học cấp hai và chị ấy đã đáp lại tình cảm của anh, chị ấy xinh đẹp, thông minh, con nhà khá giả lại gần nhà anh, nghe xong tim con như tan nát, con chết lặng người vì anh đã thú nhận tất cả.
Ba mẹ ơi, sao lòng người dễ thay đổi đến mức vậy? Anh là mối tình đầu của con, con đã yêu anh chân thành, tin tưởng anh hết lòng, chờ đợi anh hết lần này đến lần khác, sao anh có thể đối xử với con như vậy hả ba mẹ. Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Con cố gắng níu kéo bao nhiêu thì anh càng trốn tránh, im lặng với con bấy nhiêu, gần 9 tháng nay con sống mà gần như không phải sống, mà con chết đi thì cũng không được vì con còn đấng sinh thành, con chưa kịp báo đáp thì làm sao con lại để ba mẹ phải khóc, phải đau lòng vì con.
Ngày 20/10 tới là chúng con vừa tròn 7 năm yêu nhau. Điều con cần lúc này là tình yêu của anh, con hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại những gì con đã làm cho anh, tình yêu của con mà quay về bên con, thật sự lòng con chưa bao giờ quên anh. Trong lòng con, con vẫn luôn xem anh là người chồng và trong lòng con từ lâu đã xem ba mẹ là ba mẹ chồng của con. Dù chưa lần nào con được anh dẫn về ra mắt gia đình thăm quê hương, được gặp mặt ba mẹ, để ba mẹ có cách nhìn nhận khác hơn về con, về đứa con gái miền Nam như con.
Nếu như cuộc đời không cho con có duyên làm con dâu của ba mẹ, thì con cũng phải cố gắng chấp nhận sự thật mà sống tiếp quãng đời còn lại. Con viết lá thư này không phải con có ý muốn anh sẽ có trách nhiệm với con vì con biết yêu nhau là cả hai cùng tự nguyện, mà tự nguyện thì làm sao ép anh có trách nhiệm với con được. Con nói ra chỉ muốn ba mẹ hiểu cho lòng con và tâm trạng của con, hãy nhìn nhận con như một người con dâu của quá khứ dù trong lòng anh đã không còn hình bóng của con nữa. Con yêu anh nhiều lắm, con thương ba mẹ và con yêu quê hương miền Trung như chính quê hương của mình dù ước mơ của con đã không còn là sự thật.
Cuối thư con chúc ba mẹ mạnh khỏe và xin ba mẹ hãy tha thứ cho con.
Theo VNE
Chồng, vợ, cô bồ nhí và chiếc giường đơn
Anh chông bước vào nhà, mặt mày sưng sỉa không thèm liêc nhìn chị vợ lây môt cái... Thả phịch lưng xuông chiêc giường đơn, sau cái tin nhắn gửi đi, anh nhắm nghiên mắt, ngủ, mơ vê cô bô.
Trưa vắng lặng, tiêng máy điêu hòa ro ro, trên chiêc giường đơn, anh chông thở đêu đêu, tay vân nắm chặt điên thoại mới mua...
Trong căn phòng rông rãi, lãng mạn thê này sao vợ chông họ lại chỉ kê môt chiêc giường đơn như anh nhỉ? Hình như họ thích dính rịt lây nhau ngay cả lúc ngủ à? Anh quá hạnh phúc rôi đây!
Câu nhâm rôi! Cái thân tôi mà được hâu hạ và chứng kiên cảnh họ hạnh phúc, âu yêm nhau như thê thì giờ đây, có bị đôt cháy tôi cũng cam lòng! Đằng này... Nản lắm câu ạ (Thở dài)! Câu cứ ở đây khoảng vài ngày là câu ngâm hêt sự đời. Ngày nào tôi cũng nghe cô giường đôi nói vọng ra từ phòng ngủ là chị vợ đang khóc. Đau lòng vô cùng!
Hôn nhân bât hạnh ư? Sao mà tin được?
Câu không tin cũng đúng thôi. Có ai bước vào ngôi nhà này mà không khen vợ chông họ hạnh phúc mỹ mãn, xứng lứa, vừa đôi, vợ chông khéo nuông chiêu nhau đâu. Câu cứ nhìn vào viêc sắp xêp đô đạc và nghe vài lời tung hô vê nhau của vợ chông họ thì hẳn nhiên câu tin rôi! Câu mới được đón vê nhà này, cặp kè bên cạnh anh chông rôi dân dân câu sẽ thây.
Nhưng với những kẻ như tôi thì khác, sông trong nhà họ gân 10 năm rôi, chúng tôi có thê đọc trước cho câu nghe những gì anh chông hay cô vợ nói vê người kia khi nhà có khách! Đơn giản vì, nó chỉ có môt bài thôi.
Tức là thê nào? Là học thuôc lòng và "diên tuông" à?
Nói ra thì bảo tôi thóc mách, vạch chuyên nhà cho người dưng biêt nhưng đúng là thê đây. Cũng may trong sô khách mà họ tiêp ở nhà chưa có ai đê ý rằng họ đã được nghe cùng môt đoạn diên xướng, không sai, không thiêu môt từ nào mà thôi. Nêu không, chiêu trò ứng phó của họ sẽ bị người ta "nắm thóp" rôi.
Thê người thân của họ, môt - hai lân thì khó phát hiên chứ làm sao tránh được những 10 năm trời?
Bởi vây tôi mới còn có cái đê "phục lăn" họ, bằng không tôi đã tự nguyên dâng mình mời các anh mọt đên xơi tái cho đỡ khô rôi! Che giâu, "bọc" cuôc hôn nhân của mình kỹ càng là biêt tài của họ.
Vê cơ bản, họ hêt yêu nhau nhưng đê giữ cái gọi là thê diên, với những vị khách là lạ, họ dùng những lời tâng nhau đê người ta thây gia đình đâm âm, hạnh phúc. Với những người thân, thì cũng thê thôi. Cả năm lây lý do bân rôn, họ gặp nhau được mây lân! Ai cũng nghĩ con/cháu/anh/em của họ là hình mâu vợ chông lý tưởng...
Thê hóa ra anh được đặt ngay ngắn ở đây, lúc nào cũng phảng phât mùi thơm là đê chị vợ ngả lưng môi khi râu chông?
Câu lại nhâm rôi. Căn phòng này, chiêc giường này là... của riêng anh chông thôi. Cả tháng có 30 ngày thì 29 ngày rưỡi anh chông ôm gôi, sang phòng này, mở khóa rôi ngủ lì trong đó, bỏ mặc vợ bên kia môt mình với chiêc giường đôi, trằn trọc trở mình, có khi lại thút thít khóc cả đêm.
Chị vợ cũng có vẻ chán nản lắm rôi, có hôm chơi bời thâu đêm. Những lúc đó, anh chông lại a lô, gọi cô bô nhí và họ thì thà thì thụt trong căn phòng này, trên chiêc giường đơn chât hẹp là tôi.
Chông ngoại tình ngay trong nhà mà vợ không biêt ư, anh nói nghe hoang đường quá!
Biêt thì biêt rôi, nhưng vì sĩ diên, và vì môt sô vân đê khác nữa nên họ cứ đôi phó với nhau thê thôi. Với vợ chông họ, sông vât vờ bên nhau mà không bị tôn hại đên danh tiêng và công viêc, tiên tài, địa vị hiên tại còn quan trọng hơn viêc mình cảm thây thê nào! Đó mới chính là bi kịch!
Anh chông thâm chí có những lúc phũ phàng nắm tay nhân tình, lôi tuôt vào căn phòng này ngay trước mặt chị vợ. Rôi cũng có gì xảy ra đâu, họ vân tung hô, vân cười và rạng ngời vẻ mặt hạnh phúc khi có ai đó đên chơi. Họ "diên" quen rôi!
Nhưng dù sao anh cũng là nơi âp ủ hạnh phúc cho anh chông mặc dù không phải với vợ của anh ta. Anh vân có thê hy vọng tương lai khác chứ?
Chả thê hy vọng gì! Càng nói thì càng đau lòng và lắm rắc rôi. Cái nọ chông chéo lên cái kia. Thà rằng họ không thê sông được với nhau họ ly hôn, tôi mừng cho họ khi tìm được người mới. Nhưng đằng này, cái thân khôn khô là tôi cứ phải chứng kiên cảnh vợ chông họ lạnh như tiên với nhau.
Sung sướng gì khi bô nhí của anh chông đâu chỉ có môt người. Mới vừa 2 tuân trước, anh ta lôi môt cô chừng 28 tuôi vê hôn hít dúi dụi trên chiêc giường này nhưng thứ Bảy vừa rôi, anh ta lại hú hí với cô kê toán cũng tại nơi đây... Không biêt đên bao giờ tôi mới thoát khỏi cái kiêp "chiêc giường bô nhí" mà anh chông đặt cho... Giờ thì cam phân ngủ môt mình thê thôi, chôc nữa anh ta sẽ lại bât dây, mở cửa cho cô nhân tình...
Thê này thì đúng là thât bât hạnh! Tôi chỉ còn biêt chúc anh mau... thoát kiêp vây!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh cần thành công nên chia tay tôi Gia đình và họ hàng nhà anh đều muốn chúng tôi đến với nhau nhưng anh vẫn nói chia tay vào đúng sinh nhật tôi. Gia đình tôi và anh có họ hàng xa. Anh hơn tôi hai tuổi, cái tuổi khá gần nhau, học đại học cùng trang lứa nên suy nghĩ của tôi và anh cũng khá tương đồng. Anh xuất...