Thư cuối cho em
Lại một ngày nữa trôi qua, thời gian trôi nhanh thật! Giờ này hôm qua anh em mình đang đi dạo chơi trên biển, ai nhìn vào chắc đều nghĩ là một đôi uyên ương đang yêu nhau say đắm. Nhưng có ai biết rằng sau giờ phút đó hai ta sẽ xa nhau mãi mãi.
Ngồi viết cho em mà mắt anh đang nhòe lệ. Thấy buồn, thấy trống trải nhiều lắm. Có lẽ anh quen với việc được em quan tâm, được em giận hờn rồi nên giờ cảm giác sẽ bị mất đi một thứ gì đó quý giá.
Em sẽ hỏi tại sao? Tại sao anh đã bỏ rơi em, tại sao những lúc em cần anh thì anh lại không ở bên mà giờ đây khi em có tình yêu mới thì anh lại vậy. Anh là người quyết định cơ mà. Còn nhiều nữa, anh biết em sẽ thắc mắc nhiều câu hỏi tại sao nữa vì em hiểu anh mà. Khi anh quyết định như vậy em thấy anh đã khóc. Vậy chắc không chỉ 1 lý do không còn tình cảm với em nữa mà anh chia tay đâu???
Mối tình của mình buồn phải không em? Nước mắt nhiều hơn tiếng cười, anh biết em khóc vì anh, vì tình yêu của chúng ta nhiều lắm. Có những lúc em khóc thầm, có những lúc em khóc thật to như một đứa trẻ nhưng em cũng có biết rằng anh cũng khóc nhiều lắm. Như giờ đây, anh phải đóng hết cửa để ngồi viết cho em vì anh sợ người ta nhìn thấy anh khóc. Vì sao khóc thì anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng cứ nghĩ đến em là anh không thể ngăn được nước mắt.
Ngày hôm qua, cách đây đúng 5 năm ta trao cho nhau nụ hôn đầu tiên rồi cũng là ngày chúng ta trao nhau nụ hôn cuối cùng. Nằm bên em, ôm em mà anh thấy thương em nhiều lắm. Em có thấy anh ôm em chặt lắm không? 5 năm qua anh chưa bao giờ ôm em chặt đến thế, vì biết rằng khi anh buông tay ra, anh sẽ không bao giờ còn được ôm em lần nữa. Anh khóc – em khóc….
Năm năm qua, biết bao kỷ niệm giữa chúng ta. Anh nhớ nhiều lắm, kể cả những chuyện nhỏ nhặt. Em hay bảo anh là nhớ lâu. Nhưng tính anh thế rồi, nhiều khi nói chuyện với em nhắc lại để thấy tình cảm hơn. Nhưng lần này, anh nói ra đây để lần cuối cùng nói chuyện cùng em. Rồi mai này, em có gia đình riêng của em, anh cũng có gia đình riêng của anh. Rồi những lo toan hằng ngày sẽ làm chúng ta không có thời gian để nhớ về quá khứ nhưng anh tin rằng cả anh, cả em sẽ không bao giờ quên mối tình này.
Năm năm rồi em à! Nhanh như vậy đó. Mới ngày nào anh chuyển vào dãy trọ của em, chẳng ai ưa anh vì “ham học quá”. Nhưng rồi anh cũng chiếm được tình cảm của em. Rồi những lần tâm sự, những lần trêu đùa đã đưa chúng ta gần nhau hơn. Rồi cái đêm mà cách đây đúng 5 năm đó cũng đến. Anh ngỏ lời và được đón nhận tình yêu của em. Chúng ta trao nhau nụ hôn đầu đời. Ngọt ngào phải không em. Hai đứa lần đầu tiên vụng về. Hôn nhau mà làm đau cả nhau nữa chứ. Ai biết chắc là buồn cười lắm. Rồi thời gian cứ trôi đi, những lần âu yếm của chúng ta nhiều lên nhưng cũng giận nhau nhiều hơn. Có lần em giận đòi chia tay anh nữa. Nhưng chỉ là những phút giận hờn rồi như thế chứ anh biết rằng em yêu anh nhiều hơn ai hết.
Em còn nhớ không, lúc em ở Buôn Mê Thuột anh vào chơi, đi cả nghìn cây số mà anh chỉ ngủ có một chút thôi, anh mong vào gặp em lắm, rồi anh cũng gặp được em. Sau cả nửa năm trời mới gặp, xuống xe về nhà là anh ôm hôn em liền, hạnh phúc lắm, vui lắm! Mấy ngày ở Buôn Mê Thuột chắc là những ngày đẹp nhất trong quãng thời gian ta yêu nhau. Chúng ta sống cùng nhau, đi ăn, đi chơi cùng nhau, anh chở em đi làm nữa chứ. Nhưng lại là thời gian, nó trôi quá nhanh để chỉ 1 tuần sau đó cả anh và em đều phải khóc. Chúng ta lại phải xa nhau. Ngồi trên xe trở về nhà mà anh chỉ dám khóc thầm nhưng cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Chắc họ nghĩ anh đang về vì nhà có chuyện buồn. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại tin nhắn mà em gửi cho anh. Anh lại khóc. Anh thương em quá. “Em đi làm về, mở cửa rồi gọi anh thật to như những ngày trước, nhưng khi vào chẳng thấy anh đâu, chạy lên tầng cũng không thấy. Em gọi anh mà không thấy anh trả lời. Em biết anh xa em thật rồi”. Viết đến đây anh lại khóc. Khóc vì thương em. Giờ đây anh – em mình đã xa thật rồi em à!
Video đang HOT
Anh biết anh tệ lắm, anh không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh… (Ảnh minh họa)
Rồi em cũng trở về, áp lực từ gia đình, việc làm lại làm em gầy đi nhiều. Anh thì đi công trường ở xa. Không có nhiều thời gian bên nhau. Em còn nhớ? Em về được mấy hôm thì đến sinh nhật anh. Ngày đầu tiên đi công trường, trời mưa to lắm, lại mất điện nữa. Một mình nơi đất khách, sinh nhật thì người yêu đang giận, buồn lắm, cô đơn lắm. Anh định giữa đêm khuya sẽ về để được gần em nhưng không ra được. Rồi sáng mai anh cũng về, trời mùa lũ đi đường ai cũng phải sợ nhưng anh vẫn về. Cũng chỉ để được ôm người yêu trong tay trong ngày sinh nhật mình.
Thời gian cứ thế trôi, ngày em lên công trường thăm anh. Đêm đến chúng ta ở cùng nhau. Em có nhớ em đã nói với anh những gì không. Nói chuyện bằng ngón tay. Em đưa năm ngón tay lên rồi sau đó chỉ đưa lên có nửa ngón. Em bảo “Ngày xưa anh yêu em 5 thì giờ không được một nửa”. Đúng là thời gian đi làm khác đi học nhiều quá. Áp lực, môi trường sống nó dễ làm con người ta đổi thay nhiều thứ. Để rồi, ngày 17/11/2009. Ngày mà anh nói lời chia tay em. Hơn ba năm chúng ta yêu nhau. Vui buồn cùng nhau nhưng anh đã để em lại một mình. Anh biết anh tệ lắm, anh không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh. Thời gian sau đó, anh biết em đã khóc nhiều lắm, rất nhiều. anh cũng đã khóc rất nhiều. Nhưng anh không thể ở bên em được. Khi đó anh vẫn còn yêu em mà. Không phải như anh đã từng nói rằng hết tình cảm với em đâu. Em có biết không?
Nhưng dù sao anh cũng quá nhẫn tâm, đã phụ bạc người thương yêu mình nhất. Anh biết sau này, khó có thể có ai lại yêu anh nhiều như em. Dù làm gì thì cũng không thể xóa đi tội lỗi anh đã gây ra cho em. B ơi! Đời này, kiếp này anh là người có lỗi với em! Anh không dám xin em tha thứ chỉ mong em một điều. Bằng nghị lực của em, em hãy sống thật tốt, anh chỉ là quá khứ khổ đau, không đáng để được em yêu thương. Có rất nhiều người thương yêu em, quan tâm em!
Cũng đã hơn một năm kể từ ngày đó, giờ em đã có người yêu mới. Anh không biết nhiều về người ta nhưng cảm thấy người ta đến với em chân thành chứ không phải như anh đâu. Mai này hai người có thành đôi anh tin họ sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Khi đó, nghĩ về anh em sẽ chỉ xem như là một kỷ niệm, sẽ không còn tồn tại một “9h” trong lòng của em nữa.
Đúng ra, nhìn thấy em khi có người yêu mới thì anh phải vui mới phải. Nhưng anh vẫn thấy man mác buồn, thấy em nói chuyện với người ta lâu quá anh cũng thấy buồn. Vì sao thì anh không biết nữa? Nhưng đó chắc chỉ là cảm giác như anh đã nói. Không được em quan tâm nữa nên anh thấy thế thôi. Có lần em bảo “Sao anh chưa có tình yêu mới”. Anh cũng đã có tìm hiểu một vài người, nhưng có lẽ anh đã quá quen thuộc với tình cảm của em nên giờ đây với ai anh cũng không tìm được tình cảm tương tự cả. Hôm qua anh nói với em, có lẽ lâu nữa anh mới lấy vợ, cũng có thể lắm đó. Còn em, anh chỉ mong em hạnh phúc. Thế thôi. Có lẽ là lần cuối cùng anh viết thư cho em rồi. Chắc cũng ít có dịp nói chuyện với nhau nữa. Lần đầu tiên anh viết thư cho em cũng kết thúc bằng bốn câu thơ, lần cuối cùng này cũng vậy. Buồn lắm em à!
Vĩnh biệt mối tình sầu
Vĩnh biệt một mối tình dang dở
Như đôi nửa vầng trăng khi vỡ
Khó gắn liền dù là nửa của nhau!
Tạm biệt em!
Hôn em lần cuối!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cám ơn những gì anh dành cho em
Giấc mơ của em! Anh bước vào cuộc đời em, theo cách đơn giản mà chẳng hề dễ dàng, để rồi một ngày, em bỗng nhận ra rằng, em bắt đầu biết nhớ đến anh. Để rồi mỗi tối khi trở về nhà, lúc nào em cũng nhớ đến ánh mắt và nụ cười ấy...
Em đã hy vọng, và em đã im lặng chờ đợi bí ẩn của số phận. Em đã từng nghĩ, nếu chỉ vì mình sẽ thiệt thòi một chút nhưng người mình yêu thương sẽ mãi mãi là của mình thì em cũng sẵn lòng... Hy vọng nhiều rồi triền miên thất vọng... Em bắt đầu nhận ra anh chẳng như em tưởng... Em sợ lời nói đôi lúc trống không, chẳng có một chút tình cảm nào trong đấy, lạnh lùng và vô tâm, chẳng cần nghĩ người khác sẽ thấy thế nào... Và rồi em quyết định, có lẽ chúng ta chỉ nên là bạn, như thế sẽ đỡ làm mệt mỏi nhau hơn.
Bởi em là đứa cầu toàn, cái gì không được như em mong muốn, thì em sẽ dễ thất vọng, mà em đã thất vọng là em im lặng... Như thế thì sẽ đáng sợ lắm anh à!
Ngay cả bây giờ, khi nỗi buồn của em nhiều đến nỗi em không biết giải quyết nó lần lượt như thế nào, tương lai của em sẽ ra sao, cuộc đời em vấp ngã không ít nhưng chọn đường bằng phẳng để đi thì hình như em không thể. Thử thách, khiến người ta chai lì cảm xúc... Nhưng em chấp nhận... Khó khăn sẽ còn nhiều, đớn đau và nước mắt sẽ còn chảy, nhưng em không nản lòng, bởi em tin em không phải là kẻ đớn hèn!
Em nghĩ đến sự sắp đặt! Em ghét nhất sự sắp đặt trong cuộc đời. Vì thế em luôn tự muốn tìm những gì phù hợp, tự đứng trên đôi chân mình, chẳng cần đến những cầu xin, những sắp đặt tay bắt mặt mừng. Em không thích cuộc đời của em là những lối đã được vạch kế hoạch, em sẽ là đứa thụ động nhìn vào sự sắp đặt ấy, mỉm cười, và làm theo đúng như những gì người sắp đặt bày ra...
Em đã tìm cách trốn tránh tất cả các "anh tài" mà gia đình và bạn bè mang đến. Họ là những người lớn, thành đạt, giỏi giang và đáng mến. Em quý họ, nhưng yêu thì không thể, bởi em biết em không thích những thứ phải gượng ép. Vì thế, cứ hết năm tháng, người này đến, người khác lại ra đi, em thì vẫn cứ một mình đi về, nhưng lại cảm thấy thoải mái.
Để một vài tháng sau gặp lại, người ta chìa ra trước mặt em một tấm thiệp hồng, em lại cảm thấy trong lòng có điều gì đó mang mác. Buồn cười thật, em sợ cái cảm giác ấy... Lúc nào cũng tươi cười nói vui: "Từng người bỏ ta đi, như những dòng sông nhỏ...".
Em thích đi một mình lúc đêm khuya, đường phố bây giờ thừa an toàn nếu chẳng may em có về muộn. Đi một mình là em thoả sức nghĩ ngợi, thoả sức lẩm nhẩm hát những bài em thích, thoả sức hít hà không khí tươi mát đêm đêm... Có một người đi bên cạnh, với em hình như cũng chẳng nghĩa lý gì...
Em kỳ lạ, đã bao lần anh nói thế rồi, em khác hẳn với những cô gái khác? Em cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng có thể cái bản tính nó lớn hơn nhiều những cái yếu mềm... Bởi thế, em sẽ chưa đầu hàng một ai đấy, nếu họ không biết cách làm em im lặng đúng lúc!
Anh thành đạt, anh giỏi giang và anh có ý chí. Điều ấy thì em hiểu và em cũng chỉ vì những điều ấy mà em muốn có một mối quan hệ tốt đẹp hơn. Và căn bản, em muốn mọi người biết, chẳng cần phải sắp đặt gì, em cũng sẽ có được một người mà chính em "kiếm" được nơi cuộc sống này! Nhưng rồi cũng có khác gì đâu... Ngày nào cũng từng ấy câu... Nhiều đến nỗi chính em đã tự cho mình cái quyền không trả lời tin nhắn nữa... Anh sẽ nghĩ thế nào về em, em không biết, em chỉ biết rằng, có lẽ, anh sẽ lại là một dòng sông nhỏ, lững thững trôi đi...
Em vẫn nghĩ đến anh, đến giọng nói, ánh mắt, điệu cười, tác phong và thầm so sánh với những người mà em đã gặp... Đôi lúc suy nghĩ nổi loạn, em thấy em có thể chấp nhận và bỏ mặc tất cả... Em biết em sẽ phải em sẽ phải chắc chắn là thế...
Công việc, cuộc sống, sách vở, bạn bè, gia đình... Mọi thứ cứ cuốn lấy em, đẩy em từ khía cạnh này, phạm trù khác... Với em, được sống tự do, được đi khắp nơi trên trái đất này, được phấn đấu, được làm việc, được yêu thương chăm sóc gia đình... thế là chẳng có gì hạnh phúc hơn!
Tình yêu ư? Bây giờ em chưa nghĩ đến... Bởi em biết, em vẫn còn có một trái tim, một tâm hồn đầy thương yêu...
Nước sông sẽ trôi qua, làn nước mới sẽ trong lành và tinh khiết hơn, hoặc giả có vẩn đục hơn thì em cũng chẳng nghĩ đến nữa! Lúc này, em chỉ nghĩ đến cuộc sống của chính mình. Làm thế nào để thật tốt.
Ôi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mê... Đêm qua, đứa bạn thân em gọi điện, mọi hiểu lầm và tức tối xoá tan trong lòng. Lại được quan tâm và hỏi han, thích gì, mua gì, mua thế nào, kiểu dáng, kích cỡ... Cái đứa trẻ con trong mình lại hồi hộp lớn, ờ, tao thích và tao thích... Hí hửng đón chào món quà mà nó mang đến nhiều hơn là đón năm mới... Tuổi ngày càng một nhiều, cái cảm giác hồi hộp, mong chờ cái ngày chàng hoàng tử sẽ gọi điện nói lời chúc mừng năm mới đúng vào cái thời khắc giao thừa, và có thể sẽ hát tặng mình một bài hát mà mình yêu thích "khi chiếc lá xa cành, lá không còn màu xanh... Có gì đâu em ơi, tình yêu là sự sống... "ngày càng mờ dần...
Đôi lúc em lại tự cười mình, hoang tưởng! Thở dài một cái nào. Nắng bắt đầu lên sau những ngày u ám, hưu quạnh, nụ cười bắt đầu thắm hơn... Dịu dàng và đằm thắm... Có phải là em không nhỉ?
Đêm qua, em đi ngủ thật muộn... Trong giấc mơ, em gặp lại hình ảnh anh, từ bao giờ bắt đầu cảm giác thân quen đến lạ lùng... Đi bên nhau trong buổi chiều, phố vắng, đến bên em lúc nỗi buồn vây kín, khẽ khàng đặt lên trên má một nụ hôn rất vội mà nồng ấm...
Tạm biệt tình yêu của em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thế là hết anh ạ! Thế là hết rồi anh ạ, tình cảm của em dành cho anh mà anh không biết và không cảm nhận thấy, em đã không còn kiên nhẫn nữa. Em đã ứa lệ khi viết những dòng này cho anh. Những lúc em cần anh nhất lại không thể gặp anh, em buồn nhiều lắm và cảm thấy bị tổn thương. Anh còn...