Thư của em trai
Nghe mẹ điện lên kể tội em dạo này hay bỏ học, mê game, chị buồn lắm. Chiều thứ Bảy, vừa xong việc, chị vù ra bến xe. Chị về đến nhà đã muộn mà chẳng thấy em đâu. Nửa đêm em mới mò về. Vừa thấy mặt em, chị mắng té tát. Rằng em hư hỏng, làm khổ ba mẹ, tự hủy tương lai…
Em lầm lì im lặng, rồi bỗng dưng hét vào mặt chị: “Chị biết em ghét nhất là làm em của chị không? Ba mẹ lúc nào cũng mang em ra so sánh với chị. Em ngu thì em chịu. Nhà này có chị giỏi là đủ rồi”. Câu nói của em như tạt gáo nước lạnh vào chị.
Đêm, chị không ngủ. Trước giờ em học không giỏi nhưng cũng thuộc loại khá. Chị thì luôn đặt kỳ vọng vào em. Sách vở của chị lúc nào cũng giữ cẩn thận, ghi ra giấy nháp những mẹo vặt giải toán, kẹp vào sách để sau này em dùng. Hồi chị đi học, không có ai hướng dẫn, chị phải tự mày mò. Giờ em đã có chị, nhất định em phải giỏi hơn. Không ngờ em càng học càng nản, giờ thì buông xuôi. Có lẽ bấy lâu chị đã đặt mục tiêu cho em quá cao, không nghĩ đến khả năng, cảm xúc và nguyện vọng của em. Em ra nông nỗi này, chị cũng phải có một phần trách nhiệm. Phòng bên, có lẽ em cũng không ngủ được. Nghe tiếng em trở mình và thở dài trong đêm, nước mắt chị lặng lẽ rơi.
Chị bàn với ba mẹ, ba tháng hè cho em lên Sài Gòn với chị. Chị sẽ kèm em học, sẵn tiện cách ly em với đám bạn xấu. Em không nói gì, chỉ lẳng lặng xách túi theo chị. Lên tới phòng chị trọ, em ngạc nhiên: “Chị làm nhiều tiền lắm mà, sao mướn phòng nhỏ xíu vậy?”. Em không biết, lương chị tuy cũng khá nhưng hàng tháng ngoài tiền trọ, tiền ăn, gửi cho ba mẹ, chị còn phải tích góp để sau này cho em vào đại học.
Sáng, chị chiên cơm xong thấy em vẫn còn say ngủ nên không nỡ đánh thức. Chị để tô cơm trên bàn, bên cạnh là mấy bài toán, nhiệm vụ trong ngày của em. Tối, hai chị em ăn qua loa rồi chị bắt đầu dạy em học. Đêm, em đi ngủ thì chị bắt đầu lôi sổ sách ra làm. Nửa đêm, em tỉnh giấc hỏi chị sao chưa ngủ. Chị còn phải làm xong hồ sơ, kiếm thêm tiền…
Sáng, chị vừa tỉnh giấc đã nghe tiếng chiên cơm xèo xèo. Nhìn tấm lưng trần gầy gò đang lui cui của em, chị thương quá. Trưa, thấy gánh chè ngon, chị mua hai ly, tranh thủ mang về cho em. Nhìn qua cửa sổ, thấy em đang cặm cụi giải toán, chị mừng muốn rơi nước mắt. Đây mới đúng là em trai của chị.
Video đang HOT
Ở với chị ba tháng hè, em đã lấy lại căn bản mấy môn tự nhiên. Ngày ra xe về quê, em ngập ngừng bảo: “Em có bất ngờ dành cho chị ở dưới gối”. Chị hồi hộp trở về với lá thư xếp gọn. Em viết: “Chị à, em biết chị cực khổ rất nhiều. Em sẽ ráng học, không để ba mẹ và chị buồn. Còn nữa, sáng chị đừng ăn cơm chiên hoài, nóng lắm. Sau này lên đây học, em sẽ đi làm thêm phụ chị, chị đừng lo nhiều quá…”. Nước mắt chị lặng lẽ rơi trên trang thư.
Theo Dantri
Thất tình! Hãy cứ khóc! Khóc và đau!
Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc, và gom những mảnh niềm tin đã vỡ.
Tôi có thói quen bắt đầu ngày mới của mình bằng việc dạo qua Facebook bạn bè một lượt. Những bức ảnh tình cảm được chia sẻ, những trạng thái buồn hiu đầy tâm trạng rất nhiều lượt thích và bình luận... Rồi tay di chuột của tôi khựng lại, mắt tôi chăm chăm nhìn vào một đoạn ghi chú của một cô gái tôi từng quen. Tôi nghĩ em buồn. Vì câu chữ nào như cũng đang nói lên điều ấy. Và tôi biết em và người yêu đã chia tay...
Ảnh minh họa
Nếu tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế giới, chứa đựng trong nó nhiều trạng thái cảm xúc tuyệt vời nhất trên đời, thì chia tay, với những cặp đôi, hẳn là điều bất hạnh nhất. Buông tay, thế là xa. Là hai người đi về hai hướng. Có thể chẳng bao giờ có thể gặp lại. Là đau. Đau không khóc nổi. Mà khóc, không than nổi. Nước mắt cứ rơi, có lẽ là trong vô thức.
Nhiều khi người ta quan trọng hóa chuyện yêu nhau, chuyện chung đường mà không biết hạnh phúc là khi đi qua một chuyện tình, ta biết nắm giữ những gì còn lại.
Có thể là những mảnh vỡ. Mảnh vỡ của một chuyện tình. Tôi nghĩ mãi. Và vẫn thấy nó đẹp. Như một buổi sáng tinh sương, tôi nhớ về chuyện cũ và mỉm cười. Ra là cũng đã có lúc mình thương yêu một người nhiều đến như thế, ra là đã có lúc mình có thể yêu cuồng say và mê mệt đến thế. Ra là có một người khiến tôi đổi thay đến thế. Đã có một, tại sao không thể có hai? Tôi nghĩ thế và mỉm cười.
Không phải tôi không đau khi một chuyện tình đi qua. Đau, đau nhiều lắm chứ. Nụ cười, vòng tay, tiếng nói,... đã từng dành cho tôi, nay thuộc về một người nào đó khác. Nhưng có quan trọng nữa không khi ta hiểu rằng, có những người chỉ có thể đi bên ta trong một đoạn đường ngắn ngắn, nhưng có những người khác, chưa xuất hiện, chắc chắn sẽ đi bên ta cả đoạn đường dài.
Ảnh minh họa
Suy cho cùng, chẳng mối tình nào đã vỡ. Chỉ có niềm tin ta dành cho tình yêu, ta dành cho thứ tình cảm nhiệm màu ấy đã vỡ mà thôi.
Nghe chua xót làm sao?
Nhưng liệu ta có xứng đáng được thương yêu nữa không khi ta thậm chí còn không tin vào nó.
Tình cảm không vỡ. Chỉ có niềm tin trong ta vỡ tan. Thành trăm nghìn mảnh. Rồi ta tự nghĩ, tự ngẫm và tự làm đau chính mình. Không có ai khiến ta tổn thương cả. Không ai có đủ khả năng ấy. Trừ chính ta.
Tôi ngồi viết những dòng này. Khi kí ức về những mối tình đã cũ lùi xa. Khi nỗi đau của một cô gái xa lạ vừa thất tình ập đến. Hãy cứ đau. Nhưng là đau vì em đã để niềm tin của mình vụn vỡ. Đau để rồi sau đó mỉm cười. Đau để rồi hạnh phúc vì đã có thời ta biết thương yêu nhau như thế. Đau để rồi rạng rỡ, vì ít nhất ta đã một lần có nhau trong đời.
Thất tình. Hãy cứ khóc. Khóc và đau.
Nhưng rồi nhớ tỉnh giấc. Và gom những mảnh niềm tin đã vỡ.
Rồi trả lời cho chính mình câu hỏi: Giờ thì hạnh phúc được chưa?
Theo Tiin
Nếu như mình gặp lại Liệu rằng khoảnh khắc chúng ta bất ngờ gặp lại có khiến anh âu lo về sự bền vững của tình cảm hiện tại không anh?Rồi cuối cùng ngày cũng nối ngày đi qua, mùa cũng gối lên nhau mà thêu dệt ra cái gọi là nỗi nhớ. Em đứng chênh vênh ngay đoạn ngã tư ngập nắng cuối mùa, không dưng chợt...