Thứ 7 nào vợ cũng giận dỗi xách vali về nhà mẹ đẻ và trong một lần ‘muối mặt’ đến đón, tôi đã phát hiện con người thực của vợ
Hai vợ chồng lấy nhau đã 2 năm rồi chưa có con, suốt ngày ăn rồi đi làm, tối về nào có được nghỉ ngơi cứ nói câu trước câu sau là cãi nhau ỏm tỏi.
Ai cũng bảo lấy vợ gần là sướng còn tôi chẳng thấy sướng một chút nào, nhà tôi và nhà mẹ vợ cách nhau có 3km, ở quê thì còn thấy xa xôi chứ đường thành phố thì chỉ trong tích tắc đã tới nơi. Trong cuộc sống vợ chồng ai mà chẳng có đôi lần xích mích, to nhỏ và gia đình tôi cũng vậy.
Hai vợ chồng lấy nhau đã 2 năm rồi chưa có con, suốt ngày ăn rồi đi làm, tối về nào có được nghỉ ngơi cứ nói câu trước câu sau là cãi nhau ỏm tỏi. Hai vợ chồng chưa có điều kiện ra ở riêng nên sống cùng với bố mẹ, tôi thấy bố mẹ rất hiền lành tử tế, chẳng bao giờ ca thán hay chửi mắng con dâu bao giờ vậy mà lúc nào vợ tôi cũng tỏ ra hằn học, khó chịu với ông bà khiến nhiều lần bức xúc quá phải nói:
- Mỗi lần đi làm về anh không cần em phải làm gì chỉ cần em mở miệng vui vẻ chào bố mẹ một câu, đằng này cứ đi làm về mặt vênh lên rồi để bố mẹ phải chào.
- Đi làm mệt bỏ xừ rồi làm sao mà tươi tỉnh được chứ, với lại ngày nào cũng gặp nhau thì cần gì phải chào.
- Nói như em thì người ta cần gì ăn uống, thôi nghỉ cho xong.
- Anh đừng kiểu muốn ức hiếp em thế nào cũng được nhé, em không dễ chơi đâu.
Tối về nào có được nghỉ ngơi cứ nói câu trước câu sau là hai vợ chồng
cãi nhau ỏm tỏi (Ảnh minh họa)
Vừa dứt lời xong vợ đùng đùng xách vali ra rồi vơ vội mấy bộ quần áo ném vào mặt tôi một câu:
- Anh lúc nào cũng đội bố mẹ lên đầu mà sống, em ngột ngạt không chịu nổi nữa rồi.
Nói rồi cô ấy giận dỗi bỏ đi để lại cho tôi sự hụt hẫng và câu trách mắng của bố mẹ là không biết giữ chân vợ. Tưởng cô ấy giận dỗi về mẹ đẻ đến khi nào chồng đón thì mới chịu về, ai ngờ mới sáng tờ mờ đã thấy em tươi tỉnh mò về nhà coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy vợ về tôi mừng quá, bao sự giận dỗi, bực tức trong đêm tan biến hết và vợ chồng tôi lại yêu nhau như mọi ngày.
Những ngày hạnh phúc chẳng được bền lâu, hai vợ chồng đang ngồi nói chuyện vui vẻ, chỉ một câu đùa giỡn của tôi khiến cho vợ nổi cáu lên, tôi nói:
- Dạo này nhìn em hốc hác quá, thế này sinh con làm sao được?
- Anh chê em gầy xấu xí chứ gì, đã vậy em về nhà ngoại để cho anh đi kiếm vợ khác.
Video đang HOT
Tưởng vợ chỉ nói đùa, ai ngờ cô ấy lại cái điệp khúc xách vali bỏ về nhà mẹ đẻ khiến tôi thấy ân hận về sự đùa giỡn thái quá của mình. Cả đêm trằn trọc một mình không thể ngủ nổi nên đang đêm, tôi thức dậy mặc quần áo lấy xe đi đến nhà bà ngoại để tìm vợ. Tôi thật bàng hoàng khi bố mẹ vợ khẳng định là nó không hề đến đây từ tối đến giờ, không tin lời ông bà nói tôi đến từng phòng để tìm vợ. Đúng là cô ấy không ở đây, rốt cuộc thì vợ tôi đi đâu trong đêm tối thế này. Đang ngồi ngẩn ra lo lắng cho vợ, tôi tự xâu chuỗi những ngày vợ giận hờn vô cớ nằng nặc bỏ về nhà ngoại thì mới thấy tất cả những ngày đó đều rơi vào thứ 7, có một cái gì đó đang mập mờ ở đây khiến tôi nghi ngờ quá. Không biết vợ đang ở đâu và làm gì vào giờ này, hỏi bố mẹ vợ các mối quan hệ của vợ gần đây thì bà vô tình nói:
- Chủ nhật tuần trước thấy nó dẫn thằng Hùng về đây ăn cơm như bạn bè thôi chứ có ai đâu.
- Có phải Hùng là mối tình đầu của vợ con không mẹ?
- Ừ đúng rồi đấy, sao con biết vậy?
N hững ngày vợ giận hờn vô cớ, nằng nặc bỏ về nhà ngoại đều rơi vào thứ 7
(Ảnh minh họa)
Không trả lời câu hỏi của bố mẹ vợ, tôi lặng lẽ chào ông bà rồi ra về trong đêm tối, không về nhà mà tôi rẽ vào nhà của Hùng, hắn chưa vợ con sống độc thân trong ngôi nhà cũng to đẹp. Sau một hồi chuông dài hắn cũng ra mở cửa, nhìn mặt hắn như chưa ngủ vẫn còn tỉnh táo lắm:
- Anh đến đây làm gì giữa đêm khuya thế này?
- Lâu không gặp nhau chẳng nhẽ không mời bạn vào nhà uống nước được sao?
Vậy là hắn miễn cưỡng mời tôi vào uống nước, nhìn quanh quẩn tôi phát hiện ra cái túi xách của vợ đang nằm trên kệ nhà hắn, nắm được đuôi cáo tôi liền tấn công:
- Nhà anh đẹp quá, cho tôi đi quan sát để học hỏi được không?
- Mày có bị thần kinh không, đã quá 12h đêm rồi còn đến nhà tao để xem nhà à?
Mặc cho hắn chửi tôi vẫn đứng dậy đi vào các phòng, rồi hắn ngăn cản tôi tiến đến một cái phòng đang đóng kín cửa. Nghi ngờ vợ ở trong đó tôi liền đẩy cửa ra nhưng đã bị chốt trong, tôi cười khẩy:
- Tưởng nhà này có mỗi mình chú em hóa ra vẫn còn có bạn nữa à? Em nào đấy có thể tiết lộ được không?
- Người ngủ trong đó là người bà con của tôi, không liên quan gì đến anh, hãy về đi không tôi gọi an ninh đến tóm cổ giờ.
- Cứ gọi đi, tôi đang ngồi đây chờ anh gọi họ đến để tóm gọn kẻ cướp vợ hộ tôi đấy.
Câu nói của tôi bắn trúng tim đen khiến hắn không nói gì, tôi tức giận đập cửa phòng bắt vợ phải mở ra:
- Anh đã biết hết chuyện của em rồi, hãy ra mau anh còn tha thứ cho nếu không đừng có vác mặt về nhà nữa.
Ngay lập tức vợ mở toang cửa ra, mặt vênh váo chửi vào mặt tôi:
- Anh hãy về viết đơn li hôn đi em sẽ ký ngay lập tức, em không còn yêu anh nữa, chúng ta chia tay thôi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hùng đã cắt ngang:
- Thôi anh đưa vợ về đi, không tôi lại mang tiếng là cướp vợ người khác.
- Sao anh bảo là sẽ cưới em làm vợ ngay nếu em chia tay với chồng.
- Em nghĩ thế nào trai tân như anh mà lại đi lấy một cô gái đã có chồng, lại còn bỏ chồng đi ngủ với trai về làm vợ, biết đâu có ngày em cũng làm chuyện đó với anh thì sao. Em đừng có mơ mộng nữa, hãy trở về với hiện tại đi.
Thấy Hùng không chứa chấp nên vợ tôi lại quay sang tôi để nói xin lỗi, ngon ngọt vuốt ve chồng mong tôi bỏ qua cho. Những lời nói của vợ đã xúc phạm đến sự sĩ diện của người đàn ông trong tôi, chẳng nhẽ tôi lại chịu chấp nhận đồ thừa thãi người ta không dùng sao. Mặc cho vợ níu kéo tôi gỡ tay vợ ra, đẩy con người dơ bẩn ra khỏi cơ thể của tôi. Tôi rời khỏi ngôi nhà trong bóng đêm phủ kín mặt mà cay cú, nhưng lòng tôi đã quyết thà đau một lần còn hơn chịu đau khổ, dằn vặt nhau cả đời.
Theo VA/Ngoisao
'Ngã ngửa' khi nín thở chờ quà cưới của mẹ chồng
Nín thở chờ đợi món quà của mẹ chồng, nhìn mẹ chồng cười tươi tôi đoán chắc sẽ có một bất ngờ lớn dành cho tôi vậy mà kết cục hai vợ chồng tôi chỉ được trao một đôi nhẫn.
Ảnh minh họa
Lần đầu tiên đến nhà anh chơi tôi đã bị choáng ngợp bởi căn biệt thự xa hoa và tráng lệ, thật không ngờ bố mẹ anh lại giàu có đến vậy. Từ tình bạn bình thường tôi nhanh chóng tiếp cận thân mật hơn để chiếm được tình yêu của anh.
Sự nỗ lực không mệt mỏi của tôi cũng nhanh chóng chiếm được trái tim của anh. Rồi anh cầu hôn tôi và ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ. Và chắc chắn tôi không thể từ chối một công tử con nhà giàu như anh được. Trước ngày cưới anh còn báo cho tôi một tin vui:
- Ngày anh cả cưới bố mẹ tặng cả một căn biệt thự sang trọng. Mẹ yêu quý anh hơn anh cả nên chắc chắn sẽ có món quà giá trị hơn nữa.
- Có phải căn biệt thự mà hôm bữa chúng ta đến chơi đúng không? Nó hoành tráng chẳng kém gì nơi bố mẹ đang ở anh nhỉ.
- Ừ đúng đấy, bố mẹ nhiều tiền lắm sau này chúng mình lấy nhau chẳng phải lo nhà cửa mà chỉ cần vun đắp hạnh phúc gia đình là đủ rồi
Sau nhiều ngày mong chờ ngày cưới của chúng tôi cũng đến, giây phút hồi hộp nhất cũng đã tới đó là cảnh mẹ chồng lên trao hiện vật cho con dâu. Tôi nín thở chờ đợi món quà của mẹ chồng, nhìn mẹ chồng cười tươi tôi đoán chắc sẽ có một bất ngờ lớn dành cho tôi vậy mà kết cục hai vợ chồng tôi chỉ được trao một đôi nhẫn cưới trị giá 3 triệu đồng. Trong lòng rất ấm ức nhưng vẫn phải cố toét miệng cười che mắt thiên hạ đang phóng những tia mắt chĩa thẳng vào mấy mẹ con tôi.
Hậm hực vào phòng tôi trách chồng:
- Bố mẹ anh thật thiên vị quá cùng là con mà bên trọng bên khinh, bà đối xử tốt với chị dâu vậy mà lại coi em chẳng ra gì chắc em không bằng móng chân của chị dâu rồi.
- Thôi em đừng buồn nữa để xong việc mấy hôm nữa anh sẽ hỏi bố mẹ xem thế nào đã.
Hai vợ chồng đang cãi nhau thì tiếng quát tháo ầm ầm dưới nhà khiến chúng tôi hốt hoảng chạy xuống xem có chuyện gì xảy ra. Tôi sợ xanh mắt lại khi nhìn thấy một lũ côn đồ người đầy hình săm hùng hổ cầm mấy cây gậy đến quát nạt bố mẹ chồng tôi:
- Hôm nay con trai ông bà cưới chắc thu được nhiều tiền lắm nên hãy trả hết cho chủ nhân của tôi không hãy để tính mạng lại.
Mẹ chồng tôi giọng run run:
- Anh biết rồi đấy hôm nay mang tiếng cưới con mà tôi đâu có thu được đồng nào lại còn phải bù lỗ mấy chục mâm cỗ không có khách ngồi kia kìa. Hãy nương nhẹ cho vợ chồng chúng tôi, đợi mấy ngày nữa chúng tôi sẽ bán căn biệt thự này đi để có tiền trả nợ cho các anh, xin mọi người hãy về đi rồi tôi sẽ lo thu xếp ổn thỏa.
Bố mẹ chồng tôi phải quỳ lạy van xin lúc đó bọn chúng mới chịu buông tay và ra về. Chúng đi rồi vợ chồng tôi vội chạy xuống đỡ hai người dậy, chồng tôi hỏi rối rít:
- Bố mẹ nợ tiền gì bọn chúng vậy?
- Vì kiếm được đồng tiền quá dễ dàng nên bố con đã đổ đốn xa đọa ham mê cờ bạc từ lúc nào cũng không biết để rồi bị bọn chúng câu kết với nhau lấy hết sạch tiền. Đến khi mẹ phát hiện ra thì đã quá muộn toàn bộ tài sản trong nhà đội nón ra đi đến cả căn biệt thự này cũng sắp sửa phải mang đi gán nợ để cứu lấy tính mạng của bố con không bọn chúng sẽ không để cho nhà mình được yên đâu. Mẹ hi vọng đám cưới của các con sẽ giúp mẹ trả nợ nào ngờ lại đeo thêm nợ vào người. Mẹ thấy thật xấu hổ khi chỉ trao cho 2 con có một đôi nhẫn rẻ tiền, hi vọng các con hiểu và thông cảm cho bố mẹ.
Nhìn thấy chồng ôm bố mẹ khóc khiến tôi cũng không cầm được nước mắt, tôi cảm thông cho hoàn cảnh hiện tại của gia đình chồng mà không còn ý nghĩ so bì với chị dâu nữa bởi có đòi hỏi cũng chẳng giải quyết được gì chỉ khiến cho gia đình thêm căng thẳng bất hòa thôi. Để chung tay chia sẻ khó khăn với bố mẹ vợ chồng tôi lấy toàn bộ số tiền cưới đưa cho bố mẹ chồng hi vọng đỡ đần họ lúc khó khăn.
Sau khi bán ngôi biệt thự đó và trả nợ hết bố mẹ chồng tôi vẫn còn lại một ít tiền để mua một căn hộ nhỏ. Vợ chồng tôi cũng về đấy để sống cùng với bố mẹ. Cuộc sống tuy có khó khăn về vật chất nhưng trong ngôi nhà chúng tôi luôn tràn ngập hạnh phúc tiếng cười. Đúng là trong lúc túng thiếu mọi người mới hiểu được lòng tốt của nhau và tình yêu chân thành của chồng đã khiến tôi mở rộng lòng nhân ái hơn không còn ham muốn vật chất nữa. Tôi hiểu cái giá trị nhất của người phụ nữ là gia đình yên hạnh phúc, bởi dù tiền nhiều bao nhiêu đi nữa mà gia đình bất hòa thì cũng khiến cho cuộc sống căng thẳng chia lìa.
Theo Phununews
Chúng ta sinh ra một mình, tại sao chỉ kết hôn mới có thể trở nên hạnh phúc? "Chúng ta sinh ra vốn chỉ có một mình..." - Đó là câu nói mở đầu cho đoạn video đầy cảm xúc của Thái Lan kể về một người phụ nữ với suy nghĩ đầy đặc biệt. Đối với cô, cuộc sống một mình thật sự rất thoải mái. Cô có thể ăn những gì mình thích mà chẳng hề phải e ngại...