Thông gia khẩu chiến tại bệnh viện vì muốn đón cháu về nhà chăm
Tôi mới sinh con, ngày xuất viện, bố mẹ hai bên tranh cãi nảy lửa vì ai cũng muốn đón cháu về nhà chăm.
Tôi năm nay 30 tuổi, mới sinh con đầu lòng. Quãng thời gian tôi tổ chức cưới, tình cảm hai bên thông gia khá tốt đẹp.
Tính cách bố mẹ chồng tôi có phần khó tính, khắt khe hơn. Ông bà hay để ý tiểu tiết nhưng bố mẹ tôi lại xởi lởi.
Khi tôi có bầu, bố mẹ tôi tháng nào cũng ở Hà Nội về thăm thông gia, mang hoa quả, đồ ăn tẩm bổ cho con gái.
Ảnh: BN
Nhiều lần, ông bà còn ở lại nhà thông gia chơi 2 ngày thứ Bảy, Chủ Nhật. Mối quan hệ giữa nội ngoại như vậy, chúng tôi là phận con cũng vui lây.
Nhà chồng tôi neo người, bố mẹ chồng đều trên 70 tuổi, đi đứng khó khăn, hay ốm đau.
Tháng cuối thai kỳ, bố mẹ tôi gọi điện cho con rể, bảo khi nào tôi sinh xong, ông bà sẽ đón về nhà chăm hết cữ. Như vậy, bố mẹ chồng tôi đỡ vất vả. Hơn nữa, tôi về ngoại, ông bà còn khỏe, có thể đỡ đần lúc đêm hôm.
Video đang HOT
Chồng tôi thấy hợp lý, cũng đồng tình, anh định hôm nào tôi sinh, sẽ trao đổi với ông bà nội.
Đêm hôm đó tôi chuyển dạ, sinh được con trai 3,5kg, trộm vía thằng bé ngoan, háu ăn. Bố mẹ tôi gọi taxi, đến bệnh viện ngay trong đêm.
Suốt 3 ngày trong viện, chị gái chồng nấu cơm mang lên, còn mọi việc chăm hai mẹ con tôi, bà ngoại làm. Ông bà nội yếu, mỗi ngày vào thăm cháu 1 lần rồi về.
Hôm tôi ra viện, bố mẹ tôi xin phép thông gia, cho đón con gái và cháu ngoại về nhà ở cữ. Khi nào hết cữ 3 tháng, sẽ đưa cháu về nhà nội.
Mẹ tôi phân tích, ông bà nội già yếu, không thể tắm rửa, giặt giũ hàng ngày cho em bé. Tôi lại mới sinh, sức khỏe còn yếu, cần có người bế con cho buổi đêm, để nghỉ ngơi.
Bố chồng lên tiếng phản đối. Ông bày tỏ quan điểm, thằng bé là cháu đích tôn, ông muốn đưa cháu về chăm sóc, không hàng xóm lại xì xào.
“Nhàn sinh cháu, việc chăm sóc lúc sinh nở là nghĩa vụ và trách nhiệm của vợ chồng tôi. Chúng tôi không làm được mới phải cậy nhờ ông bà nhưng tôi đảm bảo, mình vẫn đủ sức khỏe lo cho 2 mẹ con. Đợi cháu 6 tháng tuổi, cứng cáp, tôi cho cháu về chơi với ông bà”, bố chồng tôi nói.
Bố chồng tôi tuyên bố, sẽ thuê người về tắm rửa cho cháu nội 20 ngày, chuyện giặt giũ, cơm nước nhờ con gái cả sang phụ giúp 1 tuần đầu.
Ông bảo tôi sinh thường, sức khỏe nhanh hồi phục hơn sinh mổ nên chỉ cần nửa tháng là có thể xuống bếp nấu ăn, làm việc nhà được. Vì ngày xưa, mẹ chồng tôi sinh con 2 tuần là đi chợ bán hàng rồi.
Mẹ tôi nghe thông gia nói, tức tím mặt. Bà vốn biết điều, sống tình cảm nhưng thấy thông gia không coi trọng sức khỏe của con gái mình, liền lớn tiếng đốp chát lại.
“Con dâu ông nhưng là con gái tôi đẻ ra, tôi xót. Phụ nữ sinh đẻ yếu ớt, ông định bắt nó xuống bếp nấu nướng, phục vụ ông bà chắc? Ngày ông hỏi cưới Nhàn cho con trai ông, hai ông bà nói sẽ yêu thương nó như con ruột. Giờ ông bà làm thế, khác gì đày đọa nó”.
Lời qua, tiếng lại một hồi, bố mẹ đẻ và bố mẹ chồng tôi cãi vã nảy lửa ngay hành lang bệnh viện, bảo vệ phải mời ra ngoài.
Chồng động viên tôi về nhà, vài hôm nguôi nguôi, anh sẽ lựa lời khuyên nhủ bố, cho tôi về ngoại cũng chưa muộn.
Thấy con gái ôm cháu về nhà nội, mẹ tôi chảy nước mắt, than thở tôi tự chui đầu vào chỗ khổ. Tôi ra viện 5 ngày, là 5 ngày mẹ gọi điện cho tôi khóc lóc.
Hai bên thông gia quay ra ghét nhau, chẳng biết có thể làm lành, vui vẻ như trước nữa không? Xin hãy cho tôi lời khuyên, giải quyết khúc mắc này!
Mẹ con em sẽ bình yên nếu anh không về thăm
Anh, một người đàn ông em từng yêu đến quên lối về, nhưng đó là chuyện của quá khứ, còn giờ em thấy anh là sợ hãi, đau đớn.
Em thậm chí còn không muốn anh chạm vào con. Con nghịch bẩn thì em tắm cho con là sạch, còn những thứ bẩn vô hình ở anh, em làm sao cho sạch được đây.
Có thể những suy nghĩ của em là ích kỷ nhiều hơn là em đang bảo vệ con. Anh sống cách 2 mẹ con em chưa tới 3 km, hàng ngày đi làm đều chạy ngang qua khu nhà trọ mẹ con em sống. 2 tháng anh về thăm con, dẫn con đi chơi một hai lần. Anh cứ lựa vào giờ trưa nắng đón con từ nhà giữ trẻ rồi dẫn con đi.
Chiều lại vội vàng gọi điện hối thúc em về sớm đón con để anh còn về "nhà". Nắng buổi trưa của Sài Gòn làm con bị cảm, sau mỗi buỗi đi chơi với anh là em lại một mình ôm con vào bệnh viện. Công việc của em bận rộn, áp lực, mỗi lần về sớm là ảnh hưởng rất nhiều. Những lúc anh vội quay đầu xe đi về, anh có bao giờ ngoảnh mặt lại nhìn con không? Con chạy ra nhìn theo anh rồi vẫy tay chào ba mà chưa bao giờ anh hồi đáp lại.
Con cứ đứng đó nhìn, mặc cho em nói "ba đi rồi con vào nhà đi". Đồ chơi anh mua cho, con khoe với anh chị hàng xóm. Em không muốn con mến anh, rồi trông ngóng ba về thăm, như thế con sẽ buồn và tổn thương khi anh rất khó có thể giành thời gian cho con.
Một tuần anh được nghỉ làm 2 ngày, thời gian ấy để chăm lo cho gia đình mới. Anh muốn thăm con lại phải lén lút, giấu giếm, sợ bị phát hiện. Sao phải làm vậy anh? Riêng em thấy mệt mỏi lắm. Em còn nhớ rất rõ lời cảnh báo của em gái cô ta. Em từng thấy buồn cười trước lời cảnh báo đó nhưng giờ lo lắng cho sự an toàn của con. Cô ta cố tình kết bạn trên trang mạng xã hội với em để em nhìn thấy những hình ảnh gia đình hạnh phúc. Em nói với anh điều này, anh bảo cô ta làm gì, nói gì sao anh kiểm soát được. Em muốn hai mẹ con sống bình yên nên anh đừng về thăm con nữa.
Em vẫn luôn dành thời gian cho con. Không có sự xuất hiện của anh, mẹ con em vẫn sống rất vui vẻ. Anh hãy để yên mọi việc giống như ngày bỏ rơi mẹ con em để theo người đàn bà đó. Em gào khóc rồi cũng tự lau nước mắt, con có đói thì cuối cùng chỉ có em đi làm kiếm tiền, khi con bệnh cũng mình em lo. Giờ anh xuất hiện trước mặt con có nghĩa lý gì không hay chỉ đem lại phiền phức cho mẹ con em.
Anh luôn nói sợ em sẽ "đầu độc" suy nghĩ của con. Em từng tổn thương rất nhiều vì sự phản bội của anh, mất cả năm trời gặp bác sĩ tâm thần mới cân bằng lại được cảm xúc. Liệu em có để con phải chịu tổn thương không anh? Nếu được, em còn muốn xóa mọi chuyện không vui đó, không còn ai nhớ đến hay nhắc đến nữa. Em không muốn con biết mọi chuyện đã xảy ra.
Em sẽ không kể xấu cũng như nói tốt về anh với con. Em tự có cách để con cảm thấy bình yên nhất, để con hiểu sống với mẹ cũng hạnh phúc rồi, có ba bên cạnh hay không cũng không sao. Mai mốt con lớn, vô tình gặp anh thì chào một tiếng ba thôi rồi nhà ai nấy về.
Là anh lựa chọn vứt bỏ mẹ con em, em đã làm mọi thứ để níu kéo mà không giữ chân anh được. Lớn rồi, ai cũng phải chịu trách nhiệm và trả giá cho việc làm của mình. Cái giá em phải trả khi yêu anh là giờ một mình nuôi con.
Em nhận vô số lời chê bai, trách móc khi trở thành mẹ đơn thân ở tuổi 28. Đến giờ em gần như chai sạn, chẳng muốn nghe bất cứ lời khuyên nào. Rồi đêm nằm nhìn con ngủ say, trong lòng tự hỏi: "Mẹ ích kỷ lắm đúng không con? Con muốn gặp ba đến thế sao? Đi chơi với ba con thấy vui hơn khi chơi với mẹ s? Là mẹ đang lo nghĩ cho con hay chỉ nghĩ đến cảm xúc của mẹ thôi". Rất mong nhận được góp ý của mọi người.
Vợ lâm bệnh nặng, tha thiết tìm gặp "người bí ẩn" khiến tôi sửng sốt Nhiều người trong chúng ta đã trải qua ly hôn. Sau khi ly hôn, mối quan hệ của bạn và người cũ thế nào? Quỳnh - vợ cũ là bạn học cấp ba của tôi. Tôi đã phải lòng cô ấy từ khi tôi còn học cấp 2 nhưng hồi ấy Quỳnh là hot girl, được quá nhiều chàng trai theo đuổi và...