Thổn thức, chồng đi làm xa
Yêu nhau 3 năm trời mà anh chị gặp nhau được rất ít, chị Hồng nhiều lần tủi thân quá muốn “dừng” tình yêu của chị lại nhưng cứ nghĩ đến những tình cảm chân thành của anh, chị lại thôi. Chị cố gắng kìm nén những cảm xúc khó chịu lại để cho tình yêu được đơm hoa kết trái.
Mới cưới mà đã phải xa nhau là một thiệt thòi với người phụ nữ (ảnh minh họa)
Anh Tiến, chồng chị Hồng nét mặt buồn rười rượi lao xe để vào trong cổng nhà. Anh lẩm bẩm không thành tiếng. Khuôn mặt càu cạu khác hẳn với ngày thường. Mắt anh có cái gì đó rất u ám nhìn vào trong đó người ta cảm giác anh đang rất tức tối tối một điều gì đó rất nghiêm trọng. Anh bực dọc bước vào nhà, ngồi phịch xuống ghế sofa, mặt sầm xuống, anh nhắm nghiền mắt lại như để hạ cái khí huyết đang nóng hừng hực trong người anh.
Chị Hồng đang nấu nướng trong nhà nghe thấy tiếng động vội chạy ra. Chị thấy mệt mỏi thẫn thờ như bị trúng gió. Chị dịu dàng hỏi nhưng anh Tiến cũng không trả lời, anh cứ nhắm nghiền mắt lại không nói câu nào làm chị Hồng càng cảm thấy sợ hãi, chị cảm giác mình đang có một lỗi gì đó nghiêm trọng lắm. Cuối cùng nhìn thấy thái độ sợ hãi của chị, anh Tiến mới nói: anh sắp phải đi làm xa.
Những ngày đầu nhung nhớ
Anh Tiến mới cưới chị Hồng được có hơn 1 tuần, vậy mà công ty anh Tiến đã có quyết định cho anh đi làm công trình một năm ở một huyện đảo xa xôi trong miền Trung bảo sao anh Tiến không ấm ức.
Yêu nhau 3 năm trời mà anh chị gặp nhau được rất ít, chị Hồng nhiều lần tủi thân quá muốn “dừng” tình yêu của chị lại nhưng cứ nghĩ đến những tình cảm chân thành của anh, chị lại thôi. Chị cố gắng kìm nén những cảm xúc khó chịu lại để cho tình yêu được đơm hoa kết trái.
Video đang HOT
Anh Tiến là dân công trình, là một kỹ sư giỏi nên anh thường phải đi rất nhiều nơi gặp rất nhiều người nhưng tình cảm anh dành cho chị Hồng thì chưa bao giờ phai nhạt. Anh luôn thầm trách mình đã không làm tròn bổn phận người thương của chị Hồng.
Cũng có đôi lúc anh muốn “buông tha” cho chị để chị được yêu một người có nhiều thời gian chăm sóc chị hơn. Nhưng cứ nghĩ đến đó thôi trái tim anh Tiến lại cảm thấy rất đau, anh không đành lòng nhìn người yêu mình ra đi bên cạnh một người khác.
Anh hận là mình đã quá ích kỉ nhưng anh biết làm sao được khi anh yêu chị Hồng rất nhiều. Anh chỉ muốn được ở bên chị, có được chị và chỉ cần chị Hồng yêu anh là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Và cứ như thế anh cho tình yêu kết trái và nảy nở.
Một đám cưới giản dị của chị và anh cũng được diễn ra sau 3 năm yêu thương nhau, chị Hồng hạnh phúc xúng xính trong chiếc áo cưới xanh nhè nhẹ. Anh Tiến mặc bộ comple rất đẹp. Nhìn hai người thật đẹp đôi, ai cũng phải tấm tắc khen.
Chỉ được một tuần bên nhau sau ngày cưới làm anh Tiến buồn lắm. Cuối cùng anh Tiến cũng phải lên đường nhưng một năm hai vợ chồng mới được gặp nhau vì cả hai cùng bận rộn. Chị Hồng khóc to lắm khi anh Tiến lên tàu, nước mắt, sự buồn bã và cô đơn đang bủa vây lấy chị, đôi vai gầy của chị càng trở lên mong manh hơn.
Những ngày tháng tiếp theo chị lại sống không có anh, chị lại thui thủi một mình trong căn nhà mà cả hai đã cùng với nhau mua được. Nó không quá to nhưng nó thật trống trải và lạnh lẽo. Chị cảm thấy nhớ anh Tiến vô cùng, nhớ hơi ấm nồng nàn của anh, nhớ những đêm ân ái của hai vợ chồng, nhớ bờ môi, vòm ngực của anh đến da diết. Chị thẩn thờ nhớ, mỗi nỗi nhớ làm tim chị da diết.
Vượt qua nỗi nhớ
Chị Hồng là một mẫu người phụ nữ tuyệt vời mới có một tình yêu son sắt đến như thế. Thử hỏi rằng có chị em nào chịu đựng được quá nhiều như chị, chắc là có nhưng ai cũng cảm thấy khổ sở mệt mỏi và vô cùng cô đơn.
Những ngày tháng này quả thật là quá vất vả với chị Hồng. Nhà chị gần nhà bố mẹ chồng nên mọi việc trong nhà chị đều phải quán xuyến. Công việc ở tòa soạn đã làm cho chị cảm thấy quá áp lực, cộng thêm với việc nhớ thương anh Tiến làm chị càng cảm thấy tủi thân. Chị cảm giác chỉ cần có ai búng vào người chị thì nước mắt chị đã dâng lên thành sống mất. Chị phải cố mà kìm nén, để rồi đêm về chị khóc một mình.
Cách tốt nhất để quên đi nỗi nhớ chồng là tập trung vào công việc (ảnh minh họa)
Mẹ chồng ốm, một tay chị lo lắng hết cơm nước thuốc men lại trực trông mẹ vào ban đêm. Nhà neo người nên chị càng vất vả hơn nữa. Bố chồng ốm lại đến tay chị vì nhà anh Tiến còn một em trai đang học cấp 3, chị cũng lo toan chu toàn. Cả xóm ai cũng thương chị nhưng đối với chị lúc này nỗi buồn lớn nhất là không có chồng bên cạnh.
Đến mùa thi đại học, chị Hồng lại chạy ngược chạy xuôi đưa em trai đi thi, đi làm rồi về ăn cơm cùng với gia đình. Chị bảo ban em cố gắng và động viên em trai nên hết sức thi cử. Năm đó, em trai anh Tiến đỗ đại học Bách Khoa, cả nhà ai cũng mừng và thầm cảm ơn chị.
Để khỏa lấp nỗi nhớ chồng, chị lao vào công việc chịu khó viết nhiều hơn, hay hơn. Thời gian rảnh chị đi chơi với mẹ chồng, chăm sóc gia đình mình và đi chơi với bạn bè. Chị thích viết thư cho chồng hơn vì chị cảm giác như thế thật gần gụi và thân thiết.
Thắm thoắt một năm đã đi qua, chị và anh gặp nhau trong niềm vui lớn. Chị đã thành công để vượt qua niềm khao khát bản năng và nỗi nhớ thương chồng. Chị đã trọn đạo vợ chồng với anh và làm trọn đạo dâu con với gia đình và cũng hoàn thành tốt công việc.
Khi nói về những điều đã đi qua, chị Hồng chỉ chia sẻ: “Hãy biết yêu thương thật nhiều, sẻ chia thật nhiều và chấp nhận thật nhiều thì mới dễ dàng để đi qua”. Phải chăng, đây cũng là bí quyết và lời khuyên dành cho các chị em mới cưới chồng mà chồng họ đã phải đi làm xa.
Theo Eva
Tôi sắp mất 'chồng' lúc anh đi làm xa
Thấy anh được việc, bạn anh muốn anh làm con rể, kết hôn với cô gái kém anh 18 tuổi.
Những lúc tôi buồn và thất vọng nhất, tôi muốn tìm đến Ngôi Sao để tâm sự cùng bạn đọc. Tôi là người từng dang dở cách đây 14 năm, anh cũng vậy. Anh và vợ chia tay khi đã có hai con. Tình yêu của tôi và anh vượt qua bao nhiêu sóng gió. Anh người Bắc, tôi người Nam, điều kiện kinh tế thiếu thốn, gia đình khó khăn. Chúng tôi sống xa nhau, biết bao nhiêu sự hiểu lầm, cám dỗ... Nhưng cuối cùng anh cũng vượt qua tất cả, khăn gói vào Nam sống với tôi như vợ chồng. Và khi anh vào, tôi cũng vui mừng dang tay chờ đón.
Cuộc sống mới bắt đầu thật nhiều khó khăn. Hàng ngày, tôi nhờ một số bạn bè quen biết tìm việc làm cho anh, mong anh có công việc để anh không cảm thấy nhàm chán. Được 2 tuần thì anh bạn Việt kiều mở văn phòng tại Trung Quốc nhờ anh sang giúp. Anh vVệt kiều ấy là bạn của cả hai chúng tôi nên có hỏi ý kiến tôi về việc này. Tôi vui vẻ chấp nhận để anh đi vì cuộc sống mưu sinh và tôi cũng tin anh bạn này. Lúc ấy, cuộc sống dù khó khăn nhưng tôi vẫn tìm cách mua vé bay để anh đi cho kịp công việc.
Hai tuần đầu tôi không mấy lo lắng, thỉnh thoảng anh gọi điện về nói nhớ tôi. Tôi vui mừng lắm khi thấy số máy anh hiện lên và buồn so những lúc chiếc điện thoại nằm ìm lìm. Linh cảm của tôi không yên và bắt đầu lo lắng. Không ngờ sau hai tuần anh gọi về báo tin, nửa thật nửa đùa: "Anh bạn ấy thấy anh làm được việc, muốn anh làm con rể anh ấy (con gái anh bạn kém anh 18 tuổi, còn rất trẻ). Bọn anh sẽ thuê nhà có 2 phòng cho ba người cùng ở chung".
Từ ngày ấy trở đi, tôi đứng ngồi không yên bởi vì khi đi anh nói một tuần sẽ về và thêm vào cái thông tin ấy, tôi thật sự sợ mất chồng. Hàng ngày, tôi nhắn tin trách anh, trách cả anh bạn kia vì muốn chia rẽ chúng tôi. Cũng từ ngày ấy, anh không thèm liên lạc với tôi, dù là một tin nhắn. Sau hai tuần, anh gọi cho tôi vào đêm khuya và mắng tôi. Anh nói tôi sống không có niềm tin và tiếp tục im lặng. Đến nay đã 4 tuần trôi qua, tôi cố gọi nhưng anh không nghe máy. Tôi nhắn tin, anh cũng không trả lời.
Tôi buồn, thất thiểu hằng ngày. Sau giờ làm, tôi vào chùa đọc kinh niệm Phật, mong cho lòng thanh thản, mong cho anh ấy quay về với tôi. Khi anh vào, gia đình tôi, bạn bè tôi, hàng xóm tôi điều biết. Bây giờ, tôi không dám ngước nhìn mọi người khi họ hỏi thông tin về anh. Tôi không biết phải trả lời ra sao?
Những tin nhắn của tôi có phải là thủ phạm khiến anh rời xa tôi mà không lời từ biệt? Tôi thương anh thật lòng, không nghĩ anh vì danh lợi mà bỏ tôi. Tôi không dám nghĩ như thế. Hiện tại, tôi không biết phải làm sao cho phải? Tôi hy vọng mọi người đọc được tâm sự của tôi sẽ cho tôi lời khuyên bổ ích. Tôi rối trí quá...
Theo VNE
Không muốn gửi con ở quê để đi làm xa Tôi không biết phải nói sao với mẹ chồng để bà không buồn và giận. Vì tôi cũng không thể xa con trai mình. Tôi thật sự đang gặp một chuyện rất khó xử. Hai vợ chồng kết hôn được ba năm nhưng làm ăn thua lỗ. Vợ chồng tôi tay trắng làm lại. Bố mẹ chồng không hề trách gì vợ chồng...