Thói xấu đàn bà…
Thân làm đàn bà, luôn miệng kêu khổ, nhưng có đứa nào trông có vẻ sướng hơn mình một tý, là lại nhảy dựng lên “A, mày lại dám sướng hơn tao à?”
Cùng ngẫm chuyện đàn bà, vô vàn cái khổ: Nào thì từ khi sinh ra là đã bị thiệt thòi rồi, ở cái thời mà trọng nam khinh nữ hủ Nho vẫn còn đầy tàn dư này, có những ông bố vẫn phải vụng trộm kiếm thằng cu ở bên ngoài vì vợ ở nhà đẻ toàn cái hĩm. Lớn lên tý nữa thì đến t.uổi đến tháng k.inh n.guyệt đau đớn, rồi thì đủ thứ lo lắng của gia đình vì lo có con gái trong nhà như “b.om n.ổ chậm”. Tưởng lấy chồng là hết khổ, ai ngờ đâu vẫn chẳng sướng “đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm”, xây nhà đã khó nhưng xây tổ ấm còn khó hơn, vì nhà là cái hữu hình, là cái đàn ông quần quật lao động bên ngoài là có thể ra sản phẩm. Còn “tổ ấm” một khái niệm vô hình không thể cầm nắm, không thể chỉ bỏ sức lao động ra là có được mà phải đối nội đối ngoại dựa trên công dung ngôn hạnh của đàn bà, đủ thứ không thể nắm bắt nhưng buộc phải làm, nếu không làm tốt thì lại bị tiếng đời đày đọa đến là khổ…
Nào đã hết, làm vợ xong thì lại làm mẹ. Sinh con là thiên chức của đàn bà, dù rằng vẫn biết đau đớn thế nào thì hạnh phúc thế ấy, nhưng đàn ông cứ thử ôm cái bụng bầu 9 tháng rồi vẫn phải công dung ngôn hạnh, đối nội đối ngoại để xây tổ ấm, thậm chí rất nhiều chị em mang bầu vẫn đi làm đến khi sắp sinh mới nghỉ thì các ông có kêu gào toang toác lên như gà mái không?
Chưa xong, sinh con xong sức khỏe giảm sút, chăm một đ.ứa t.rẻ con lần đầu không bao giờ là dễ dàng. Đầu bù tóc rối, ngoại hình xuống cấp, gối chăn nhạt nhẽo do ảnh hưởng sau sinh…thế là chồng lại có cớ ngoại tình nếu như chồng không yêu vợ, hoặc kể cả là có yêu thì nhiều khi đàn ông vẫn thích hoa lá bên ngoài…Khổ! Đàn bà khổ từ trong trứng khổ ra rồi…
Thế nhưng, thân làm đàn bà đều biết là mình khổ và cái phận đàn bà khổ, nhưng rất nhiều người đàn bà lại chẳng biết thông cảm, thương xót lấy nhau. Thấy đàn bà khác sướng hơn mình một tý là nhảy dựng lên, dìm cho bằng được!
Hôm rồi có cô bạn đời cũng éo le lắm! Lấy chồng khi mới học đại học vì lỡ có thai, lấy xong thì đành bảo lưu kết quả học tập để sinh và ở nhà chăm con. Rồi ly hôn, rồi than thở rằng cô ấy muốn có một người đàn ông để cô ấy dựa dẫm, gánh vác kinh tế, dựa vào nhau lúc ốm đau, xây dựng gia đình mới…nhìn chung là cô ấy muốn nhiều thứ mà cô ấy chưa đạt được thứ gì cả.
Than vãn chán chê rồi cô ấy chuyển chủ đề “Hôm nọ tớ thấy có con X cặp bồ với 1 lão ngoại quốc ôm ấp nhau trong cửa hàng café, trông kinh thật!”. Tôi hỏi sao mà “kinh”? vì tôi biết cái cô X ấy đã ly hôn từ lâu và hiện tại cũng là single mom, thì cô bạn tôi bảo “Gớm, tưởng giỏi giang thế nào hóa ra cũng chỉ cặp bồ mà sống!”. Tôi cực kì ngạc nhiên “Sao biết cô ấy cặp bồ? Anh chàng kia bạn biết à?” thì bạn tôi bĩu môi “Xí, cái kiểu ỡm ờ đấy thì chả cặp bồ là gì???”.
Tôi quay sang nhìn cô bạn xã giao của mình, buổi café trở nên nhạt nhẽo và tầm thường đến lạ, tôi bảo “Bạn X là người tự do, bạn ý hoàn toàn có quyền đến với bất kì người đàn ông nào mà bạn ý yêu thương. Chắc gì người đàn ông kia có gia đình mà bạn bảo là cặp bồ? Mà, cặp bồ hay không cặp bồ thì cũng là chuyện người ta, phán xét làm gì? Có chắc sau này mình không như thế không? Bạn cũng vừa nói là bạn muốn có một người đàn ông như thế còn gì?”.
Bạn xã giao của tôi im lặng và tán đồng, gật gù một cách vờ vịt cho qua chuyện. Tôi biết bạn không thích nghe tôi phản bác, bạn muốn tôi hùa vào với bạn kéo người đàn bà đang có vẻ hạnh phúc hơn chúng tôi xuống dưới đất để cùng hả hê “à, hóa ra mày cũng chỉ là loại đàn bà tầm thường thế thôi?”. Đấy, thói xấu của đàn bà đấy, tính đố kị luôn làm cho con người ta mờ trí và không thể xuất hiện sự cảm thông cho nhau nữa…
Video đang HOT
Lại có chuyện này cũng buồn không kém. Có một người đàn bà trẻ lấy chồng chưa lâu thì chồng mất, cô ấy đã sống trọn nghĩa vẹn tình với chồng mình cho đến khi anh qua đời, đúng nghĩa người vợ tào khang. Người mất thì đã mất, người còn sống thì phải cố gắng vượt qua nỗi đau, vượt qua cái bi kịch mà viết tiếp cho mình những trang đời thanh thản.
Đám đông đàn bà hôm trước còn ca ngợi cô ấy tuyệt vời, nhân hậu…hôm nay thấy cô ấy mặc cái váy cưới (mà cái váy ấy là cô ấy chụp ảnh mẫu, một công việc cô ấy làm) thế là mấy người đàn bà hôm trước vừa tung hô cô ấy, hôm nay lại “Chồng vừa qua đời mà đã mặc váy cưới, đúng thật là…” những lời vô tâm xuất phát từ một cách nhìn thiển cận, luôn thích phán xét người khác mà không bao giờ đặt bản thân mình vào vị trí ấy để suy nghĩ, để vị tha…chỉ thích làm kẻ “bề trên” buộc tội người khác, mục đích là gì? Vẫn chỉ là “à, hóa ra tưởng cô này thế mà lại không phải thế!” và tập cho mình cái cách nghĩ tầm thường về người khác, trong khi cô ấy chẳng biết bạn là ai, cô ấy cũng chẳng có nhu cầu phán xét bạn hay nghĩ gì về bạn, thì bạn lại cho mình cái quyền mang danh “dư luận” thật thiển cận và nông nhạt! Thói thích phán xét luôn làm cho đàn bà trở nên xấu xí và bớt đi sự đáng yêu vốn có của mình…
Tôi vẫn nói, đời đàn bà nhiều cái khổ rồi! Nếu như cùng phận đàn bà giống nhau, nếu chẳng thể học cho mình được cái cảm thông, cái vị tha, cái đặt mình vào người khác thì hãy cố gắng khiến mình trở nên toàn vẹn, hoàn hảo! Chỉ có người đàn bà hoàn hảo mới đủ tư cách để phán xét người khác, nhưng đàn bà ơi! Trên đời có người hoàn hảo hay sao?
Chúa phán rằng “Đừng phán xét ai nếu như ngươi không muốn bị phán xét!”, nếu như bạn chẳng tin vào Chúa thì hãy tin rằng trên đời luôn có luật nhân quả, bạn trao đi cái gì thì bạn sẽ nhận lại cái đó! Một lần nữa, tôi nhấn mạnh: Đời đàn bà khổ lắm rồi, đừng viết thêm cho cuộc đời mình nhiều cái xấu xí nữa, vì đàn bà tuy khổ nhưng đáng yêu lắm, đáng được trân trọng lắm, đừng làm yêu thương nhạt bớt vì thói xấu của mình, đàn bà nhé!
Theo Emdep
Mỗi khi giận chồng, tôi tưởng tượng cảnh mình qua đêm với người khác...
Trong tâm trí tôi lúc đó chỉ còn sự thù hận gã chồng tệ bạc của mình. Tôi muốn ngoại tình, muốn cắm cho chồng hàng ngàn cái sừng to cho hả dạ.
Khi viết ra những dòng này, tôi nghĩ mình sẽ bị mọi người ném đá tả tơi, thậm chí, số gạch đó đủ để xây một khu biệt thự hạng sang cũng nên. Nhưng không viết ra đây, không nhận được lời khuyên của mọi người, tôi e có ngày, mình làm như trong suy nghĩ thật. Khi đó, mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn nữa.
Đọc những dòng tâm sự đầy thương cảm và hốt hoảng "Tôi hoảng hồn khi nhận được hóa đơn mua quan tài lúc nửa đêm từ chồng" mà tôi thấy tội cho nhân vật chính quá. Phụ nữ chúng ta, sướng khổ đều nhờ vào người đàn ông chúng ta chọn. May mắn thì tìm được người tốt, biết quan tâm, chia sẻ, động viện vợ. Xui xẻo thì gặp đúng kẻ chẳng ra gì, xem chúng ta chẳng được kí lô nào, mà thoát ra chúng ta cũng hết sức khó khăn.
Như tôi đây, cũng lấy phải ông chồng chẳng ra sao. Không phải tôi kêu ca, vạch áo cho người xem lưng, nói xấu chồng nhưng tôi ức chế quá nhiều.
Anh ga lăng với tất cả mọi phụ nữ bên ngoài, ngoại trừ vợ mình (Ảnh minh họa)
Chồng hơn tôi 10 t.uổi, năm nay anh 35 t.uổi. Khi yêu, anh ăn nói nhẹ nhàng, lịch sự vô cùng. Quần áo lúc nào cũng chỉnh chu, thơm phức. Không chỉ thế, cách anh ứng xử với phụ nữ cũng rất nhẹ nhàng, galăng. Khi đó, tôi đã nghĩ mình thật may mắn khi sở hữu một anh chàng chuẩn men như thế.
Ấy vậy mà khi chính thức sống chung trong một căn nhà, tôi mới hoảng hồn phát hiện ra nhiềuđiều tồi tệ về chồng. Anh như biến thành một người hoàn toàn khác, xoay chuyển 360 độ, đến mức tôi không còn nhận ra đây là người đàn ông mình từng yêu say đắm nữa.
Ở ngoài, anh ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự bao nhiêu thì về nhà, anh "chợ búa" bấy nhiêu. Anh đã làm tôi choáng váng vì sự thay đổi ấy ngay đêm hôn khi nghe anh c.hửi thề lúc nói chuyện với mẹ mình.
Sau đó, anh ngày càng nói tục, c.hửi thề như hàng tôm cá ngoài chợ với tần suất thường xuyên. Tôi góp ý nhẹ nhàng thì anh bảo tôi đúng là thứ đàn bà nhiều chuyện, thế là tôi nhịn luôn. Trong lòng tôi chẳng còn tôn trọng anh như trước nữa.
Anh ga lăng với tất cả mọi phụ nữ bên ngoài, ngoại trừ vợ mình. Bầu bí nhưng tôi phải tự đi làm, dù chỗ làm cách nhà tận 10km. Thậm chí khi tôi bị động thai, trời mưa tầm tã, tôi năn nỉ anh đưa đi thì anh nạt nộ rồi dắt xe đi làm một mình. Còn tôi, tôi đứng như trời trồng trước nhà vì bất mãn và tủi thân. Hôm đó, ba chồng phải dắt xe xuống nhà hộ tôi. Trên đường đi làm, nước mắt tôi chảy dài hòa lẫn cả với nước mưa. Và đêm đó, tôi bắt đầu mơ mộng tới hình ảnh một người đàn ông khác.
Tan giờ làm, tôi chán nản không muốn về nhà mà chạy xe một mình xuống thành phố đi dạo. Trời cũng tạnh mưa, không khí mát mẻ, dễ chịu hẳn. Tôi tấp vào một quán cà phê lớn, ngồi nhìn người ra kẻ vào trong cô đơn. Khi đó, tôi đã nghĩ, nếu có anh chàng nào đến làm quen và khơi gợi ý tưởng về tình một đêm, tôi sẽ đồng ý ngay.
Tôi làm thế để chồng tôi biết, tôi cũng có giá như thế nào. Tôi không đáng để bị chồng đối xử như vậy. Nhưng chẳng ai làm quen với một bà bầu, mặt mũi bơ phờ vì suy nghĩ như tôi cả. Ngồi chán chê, tôi lại một mình đi về.
Từ đó, mỗi khi giận chồng, tôi lại tưởng tượng đến cảnh mình qua đêm với người đàn ông khác như một cách trả thù chồng - theo kiểu tình một đêm, không ai vướng bận đến ai sau đêm đó. Nó trở nên mãnh liệt hơn hết mỗi khi chúng tôi cãi nhau và chồng ôm gối ra ngủ riêng.
Chồng tôi tính khí là vậy, chuyện bé anh xé cho ra to rồi gây sự với tôi. Sau đó, anh dỗi hờn ôm gối ngủ một mình ngoài phòng khách là chuyện thường. Những lần đầu, tôi cũng bất ngờ lắm. Tôi còn nghĩ chắc anh có bồ nhí mới tỏ thái độ như vậy. Nhưng sau đó, tôi theo dõi thì chẳng phát hiện ra điều gì khả nghi.
Bây giờ thì tôi đã quá quen với việc đó. Đến nỗi tôi còn muốn anh ra ngoài ngủ để tôi tự do ngoại tình tư tưởng. Mà cũng lạ, quan hệ với chồng, tôi chỉ thấy mệt mỏi. Hình như tôi không còn yêu thương gì chồng nữa. Mà li hôn thì không thể, bởi con tôi chỉ gần 1 t.uổi, vẫn đang cần 1 gia đình đủ ba đủ mẹ.
Có một lần, chúng tôi cãi nhau to, chồng tôi thô bạo túm lấy cổ vợ toan đ.ánh. Vì quá sợ hãi, tôi đã mạnh tay vùng vẫy và lấy xe bỏ chạy. Đêm đó, tôi đã đến quán karaoke để uống một mình. Thấy tôi uống một mình, một người đàn ông lạ đến bắt chuyện. Chúng tôi quyết định qua đêm với nhau. Trong tâm trí tôi lúc đó chỉ còn sự thù hận gã chồng tệ bạc của mình. Tôi muốn ngoại tình, muốn cắm cho chồng hàng ngàn cái sừng to cho hả dạ.
Thế nhưng vào nhà nghỉ gần đó, anh chàng kia đã say mèm và ngủ không biết trời đất gì. Suốt đêm hôm ấy, tôi thức trắng, phần vì nhớ con, phần vì cảm thấy mình đúng là kẻ khốn nạn. Sáng sớm hôm sau, anh chàng kia tỉnh ngủ và đòi tôi chuyện ấy, nhưng tôi nhất quyết không chịu và chủ động ra về.
Tôi phải làm sao để thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực muốn ngoại tình ghê tởm ấy đây? (Ảnh minh họa)
Thấy tôi về đến nhà, chồng tôi tỏ ra rất mừng rỡ. Hóa ra, anh tìm tôi cả đêm hôm qua. Anh còn hỏi tôi đi đâu nhưng tôi chỉ nói mình qua nhà bạn ngủ lại. Đó là lần đầu tiên, tôi thấy chồng khóc và xin lỗi tôi. Nhưng cũng vì thế mà tôi càng thấy có lỗi với chồng hơn.
Hiện, mấy ngày nay vợ chồng tôi lại sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng tôi biết những ngày như thế sẽ chẳng kéo dài bao lâu nữa là chồng lại trở về với bản chất của mình. Suốt mấy ngày qua, dù ở bên chồng nhưng không hiểu sao, suy nghĩ tình một đêm lại quay về bên tôi. Có phải tôi là một người vợ chẳng ra gì? Tôi phải làm sao để thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực muốn ngoại tình ghê tởm ấy đây?
Theo Afamily
Vợ ơi, đừng nhịn... khóc! Bạn tôi đi làm xa nhà gần trăm cây số, vài tuần mới về thăm nhà một lần. Anh kể, ban đầu tuần nào cũng về, nhưng vợ bảo cứ ở lại nghỉ ngơi, đi lại đường xa, xe cộ phức tạp thêm lo. Rồi anh khoe, vợ mình rất giỏi, đúng là một "nữ tướng". Làm trưởng phòng một cơ quan cấp...