Thời mẹ đẹp nhất!
Đã bao giờ mình nhìn mẹ thật lâu và tự hỏi đâu mới là thời mẹ còn đẹp nhất!
Sớm nay, trong ánh nắng nhẹ mẹ lại lật đật dậy sớm giặt quần áo cho cả gia đình, rồi mẹ vội vàng gỡ mái tóc dài. Bao lâu rồi, tôi không nhìn mẹ thật lâu. Bao lâu rồi tôi không thấy mẹ chải tóc. Qua khung cửa mờ nhạt trong nắng, tôi chợt nhận ra tóc mẹ đã bạc đi nhiều. Đó là số ít lần tôi nhìn mẹ thật lâu, cũng là lúc thời gian như tiếng sấm đánh, động lòng tôi khi nhận ra mẹ tôi cũng đang già đi từng ngày.
Ngày trước, mẹ vẫn kể với tôi về những ngày mẹ còn trẻ. Mẹ bị chê là xấu gái nhất nhà lại kém duyên vì cái tật hay ngủ gật. Đúng là tôi để ý thi thoảng mẹ tôi hay thế, hay ngủ gật ngang những câu chuyện dở dang. Có vài lần mẹ cười, bảo chắc vì thế bố mày mới lấy. Mẹ thích thú vì cái nét chẳng giống ai. Tôi chưa bao giờ khen mẹ tôi đẹp, mẹ cũng không nhận về mình những lời hoa mỹ.
Nhiều lúc tôi tự hỏi, đời người có vài lần đẹp nhất. Mẹ tôi đẹp nhất lúc nào? Tôi cũng chưa bao giờ hỏi mẹ về điều đó! Có thể, mẹ cũng có những thời đẹp nhất. Giống như người ta nói, thời 18, đôi mươi là thời đẹp nhất. Thời học sinh là thời mơ mộng nhất. Hay mặc lên chiếc váy cưới là ngày đẹp nhất đời người.
Mẹ bận, đó là điều chưa bao giờ mẹ muốn nói với chúng tôi. Dù rằng, mẹ bận thật nhưng mẹ sẽ không từ chối những giây phút ngắn ngủi ở bên cạnh con mỗi đêm khi con đã ngủ say và buổi sáng khi chúng tôi còn đang ngái ngủ. Dù có vài lần quá mệt, mẹ ngủ quên trong giấc chiêm bao. Có lần, nói mơ gì đó mà tôi và em còn chả hiểu nổi. Rồi chợt giật mình tỉnh dậy, mẹ ngượng ngùng mẹ lại ngủ gật. Những lúc ấy, tôi lại ngắm mẹ, đúng là cái tật vừa thương vừa buồn cười.
Mẹ tôi hay kể cho tôi về chuyện ngày xưa. Ngày mẹ thời con gái, cũng đi cấy lúa làng Đông, bố tôi đóng gạch thuê gần nhà. Cái thời xuân xanh vất vả, quen việc đồng áng nhà lại đông chị em nên chẳng có lấy những kỷ niệm mơ mộng. Mẹ kể hồi ấy nhà đông người, mẹ theo bà đi hàng sáo, đong thóc tận Hải Dương. Về trời sẩm tối, có gạo với rau ăn cho no cái bụng là mãn nguyện lắm rồi.
Thời cả nhà khó nhọc nhưng đầm ấm, hạnh phúc biết mấy. Khoảng thời gian mẹ còn con gái, quây quần bên gia đình, rồi cả chuyện tơ duyên hạnh phúc đặt để từ ông mai bà mối mà nên vợ thành chồng. Cũng từ ngày ấy, mẹ bắt đầu một cuộc sống của những trách nhiệm và vĩ đại hơn là thiên chức làm mẹ của những đứa con.
Từ khi tôi lớn, nhiều lúc tôi hay để ý quần áo của mẹ. Mẹ tôi là người ít chăm chút, tính vốn xuề xòa có gì mặc nấy. Có lần cái áo sờn vai, mẹ tôi vá lại mặc tiếp. Nhìn lôi thôi thật nhưng mẹ chẳng hề bận tâm, nếu là người phụ nữ đẹp có lẽ họ đã khác. Có chiếc áo mẹ mặc vài năm, đến khi chúng lỗi mốt nhưng mẹ vẫn tiếc rẻ vì ngại mua quần áo mới.
Mẹ bảo nó vẫn mặc được, để dành mua quần áo mới cho em. Thế là mẹ lại nhường chúng tôi nhiều lần mặc đẹp. Có thể với những người ưa hình thức là điều không đẹp, nhưng những đứa trẻ như tôi, dù mẹ tôi vẫn quen chiếc áo cũ mặc lại hay những chiếc quần lỗi mốt, nhưng mẹ thật đẹp.
Video đang HOT
Mẹ tôi là người xuề xòa. Cả đời chưa một lần trang điểm. Mẹ bảo quanh năm bán mặt cho đồng ruộng, nuôi chúng mày ăn học, son phấn làm gì. Thế là, từng ấy năm, qua cái thời đẹp nhất của phụ nữ. mẹ cũng quên mất tuổi xuân của mình. Có lần mẹ đắn đo lắm mới mua chiếc áo mới. Về nhà thử ngay rồi hồ hởi hỏi chúng tôi: “Mấy đứa thấy mẹ đẹp không”.
Lần đầu tiên được thấy mẹ khoe đồ đẹp. Mấy đứa cũng phì cười vì sự lạ lẫm đó của mẹ. Những lúc đó mẹ tôi thật đẹp. Không phải vì chiếc áo mẹ mới mua, mà là vẻ đẹp của mẹ. Sự mộc mạc như chính những thứ tôi vẫn thấy. Mẹ chẳng cầu kỳ, hoa mĩ, chải chuốt trước mặt chúng tôi. Nhưng lại cho chúng tôi một tuổi thơ và cả sự trưởng thành đẹp nhất.
Tôi tự hỏi, thời mẹ đẹp nhất bao giờ và có lần hỏi mẹ như thế! Mẹ chỉ cười: “Thời đẻ ra chúng mày”. Nghĩ cũng lạ, cái thời phụ nữ sợ nhất, khi phải mang nặng đẻ đau cả một hình hài. Rồi cả sự thay đổi ngoại hình như làn da, cân nặng và sức khỏe. Nhưng mẹ lại hạnh phúc với chúng. Có lẽ, nhiều năm sau này tôi mới hiểu. Đó chính là khoảng thời gian mẹ bắt đầu thiên chức mới, sự thiêng liêng của một người phụ nữ thật đẹp trong chính số phận mà ông trời ban cho mẹ. Mẹ thật đẹp, ngay cả trong những vất vả đời thường!
Dù hôm nay mẹ không mua một chiếc áo mới. Hoặc ngày mai mẹ không son phấn bằng người. Thì tôi vẫn luôn thấy mẹ thật đẹp. Đẹp nhất khi ở bên chúng tôi, để ôm những đứa con vào lòng như một sự cao quý.
Tuổi thơ của chúng ta sẽ trôi rất nhanh. Tôi sợ rằng sau này khi ngoảnh lại, trong đống ký ức của mình toàn là những lo toan, tiền bạc… chẳng có bóng hình mẹ ở đó. Vì vậy, hãy dành cho mẹ những câu nói yêu thương khi họ còn bên cạnh chúng ta. “Mẹ bên con là thời mẹ đẹp nhất!”.
Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến nôn nao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao.
Minh Hải
Theo baophapluat.vn
Về ra mắt lần đầu mẹ anh lăn đùng nhập viện, tôi cay mắt cảm ơn bà một đời
Cả nhà hối hả đưa bác vào viện. Tôi sợ quá bật khóc nức nở. Cũng may không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Tôi vừa có một buổi ra mắt nhà bạn trai mà không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi. Kinh hãi, sợ sệt, lo lắng và cả những giọt nước mắt ngắn dài. Cho đến giờ nghĩ lại tôi vẫn toát cả mồ hôi hột, chỉ ước thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không để sự việc ấy xảy ra.
Chả là, tôi với bạn trai yêu nhau được 1 năm, anh liền ngỏ ý dẫn tôi về nhà diện kiến bố mẹ anh. Xác định tương lai lâu dài với anh, tôi gật đầu đồng ý.
Đến ngày hẹn, tôi chuẩn bị sẵn một lẵng hoa quả đẹp mắt chờ anh tới đón. Mọi chuyện khi tới nhà anh đều suôn sẻ. Bố mẹ anh cởi mở, dễ gần. Em trai anh hòa đồng, vui tính. Tôi hạnh phúc lắm, ngỡ mình là một thành viên trong gia đình anh tới nơi rồi ấy chứ.
Tôi hạnh phúc lắm, ngỡ mình là một thành viên trong gia đình anh tới nơi rồi ấy chứ. (Ảnh minh họa)
Ngồi chơi một lát, anh chở tôi đi chợ mua đồ ăn. Bác gái áy náy với tôi mãi, đáng lẽ sáng nay bác nên chuẩn bị mọi thứ trước rồi. Nhưng bác bị chóng mặt, thành ra đành để tôi tới làm khách mà phải chợ búa, cơm nước. Tôi ngược lại chả nghĩ ngợi gì đâu. Càng có không gian cho tôi trổ tài nấu nướng, vốn là điểm tôi kha khá tự tin.
Có bạn trai phụ giúp bên cạnh, tôi nhanh chóng nấu xong một mâm cơm tươm tất. Trên mâm cơm đầy đủ món mà mỗi thành viên trong gia đình thích ăn. Điều này tôi đã hỏi anh lúc anh đưa tôi đi chợ. Ngồi ăn cơm, được cả nhà anh khen ngợi mà tôi sướng ngất ngây. Đặc biệt bố anh với em trai anh, xới cơm hẳn 3,4 lần.
Ăn cơm xong, em trai anh bị phân công rửa bát. Do bố mẹ anh chủ động xếp việc, chứ tôi nào dám sai em ấy ngay ngày đầu về ra mắt. Nhìn tình hình như vậy, tôi càng yên tâm tương lai về làm dâu nhà anh. Có bố mẹ chồng hiểu biết, tâm lý như bố mẹ anh, tôi còn lo lắng gì nữa!
Tôi có làm bánh ngọt dâu tây để cả nhà tráng miệng. Gia đình bạn trai càng nhìn tôi với con mắt tán thưởng. Tôi thầm cảm ơn mẹ đã "đào tạo" khả năng nấu ăn của mình từ bé. Mẹ bạn trai thấy ngon nên ăn liền 2 miếng to. Bình thường bác ấy gần như kiêng hẳn đồ ngọt, vì tuổi tác đã cao lại có bệnh tiểu đường. Nhưng bác nói, ăn một lần không sao, vì bánh tôi làm ngon quá. Tôi càng được đà "phổng mũi".
Tôi và gia đình anh ngồi quây quần, vừa ăn bánh, uống nước vừa nói chuyện phiếm. Không khí đặc biệt hòa hợp, vui vẻ. Bỗng nhiên mẹ bạn trai tôi thở hổn hển. Bác ấy bị chóng mặt, hơi khó thở, và có cảm giác buồn nôn. Người bắt đầu nổi mẩn ngứa ran. Hai anh em bạn trai tôi và bố anh ấy hốt hoảng: "Bữa nay nhà mình có món trứng đâu nhỉ".
Lúc ấy tôi mới biết mẹ anh bị dị ứng nặng với trứng. Phản ứng dị ứng này mọi người không còn xa lạ gì. Cả nhà hối hả đưa bác vào viện. Tôi sợ quá bật khóc nức nở. Cũng may không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Tôi rối rít xin lỗi bác ấy và mọi người trong nhà bạn trai. (Ảnh minh họa)
Lúc ấy tôi mới lí nhí khai: "Trong bánh ngọt có trứng anh ạ". Ba bố con nhà bạn trai tôi ngỡ ngàng. Cũng phải, họ là đàn ông, không yêu thích gì nấu ăn, họ chỉ nghĩ bánh ngọt được làm từ bột mì. Đến nỗi mẹ bạn trai, vì sao vẫn ăn bánh tôi làm mà không hề hay biết. Lúc đã khỏe hơn, bác nói bác cũng quên mất. Vì bác chưa từng làm bánh ngọt bao giờ, nên thật sự không để ý lắm.
Tôi dở khóc dở cười, đành rối rít xin lỗi bác ấy và mọi người trong nhà bạn trai. Đáng lẽ là người nấu nướng, tôi nên hỏi mọi người trong nhà có dị ứng với thực phẩm gì không mới phải.
Sau hôm ở viện ấy, tôi có đến nhà thăm mẹ anh thêm vài lần. Mỗi lần tôi tới bác đều vô cùng vui vẻ, hào hứng, hết rủ tôi đi ăn lại đi chơi, mua sắm... Mối quan hệ mẹ con ngày một thân thiết tôi mới lân la hỏi chuyện, hỏi bác có giận tôi hôm đó không và vì sao lại thích tôi như thế? Gạn hỏi nhiều quá mẹ anh cũng "khai" thật hôm đó trong cơn mê man nhìn thấy tôi đứng 1 bên khóc thút thít nên mủi lòng. Mấy chục năm nay bác mong chờ 1 đứa con gái như tôi mà không được nên lúc ấy cảm thấy vô cùng ấm lòng, nảy sinh sự quý mến.
Bây giờ chúng tôi sắp làm đám.cưới, mẹ anh lo cho tôi từng li từng tí, tới váy cưới cũng bắt tôi phải thuê loại đắt nhất, đẹp nhất. Thậm chí còn cho tôi tiền mua đồ mới để về nhà chồng. Quả thực tôi chưa bao giờ nghĩ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại có thể thoải mái tới mức này. Chắc có lẽ ông trời quá ưu ái tôi!
Mai Anh
Theo Thoidaiplus.giadinh.net.vn
Tháng 10 gửi cô đơn về đâu? Tình yêu biến mỗi bước chân người trở thành nỗi nhớ nhung cách xa hàng vạn dặm, một cái ngoảnh mặt đã thấy như chia cách cả bầu trời . Khi yêu, người ta sẵn sàng dành trọn cả đoạn đường thanh xuân đẹp nhất của đời mình có thể chỉ để đổi lấy một ánh mắt ân cần, một nụ cười chan...