Thời đại nào mà vẫn ‘môn đăng hộ đối’?
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi…
Mẹ anh nhai vội miếng mía, nuốt cái ực rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi từ đầu tới chân &’ờ, cháu về chơi đấy à?’. Xong câu ấy, mẹ anh quay đi, không ngồi bàn tiếp chuyện, cũng không hỏi han tôi xem tôi quê quán nơi đâu, con cái nhà ai, học hành gì. Tôi ngồi đó với anh, anh có chút ái ngại &’tính mẹ anh thế, em đừng ngại, cứ tự nhiên như ở nhà’.
Thật ra, tôi đang ngại. Làm sao mà không ngại được khi tới nhà anh, chẳng ai hoan nghênh. Có lẽ, bố mẹ anh đã biết trước sự xuất hiện của tôi, phải biết được người yêu hay bạn gái của con gái tới nhà chơi chứ. Chẳng lẽ anh đưa tôi về bất ngờ. Đi một mình với một cô gái, có bất ngờ thì mẹ anh cũng nên tìm hiểu thử, để biết đâu sau này con mình sẽ lấy cô ấy…
Tôi ngồi lặng, nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Mẹ anh nấu cơm bên ngoài, cũng không hỏi tôi có ở lại ăn cơm cùng không. Thế mà hôm ấy, tôi đã tưởng tượng ra cảnh, mình ở lại nhà anh ăn cơm, về nhà anh, vào bếp thể hiện món gì, món gì cho mẹ anh hài lòng. Bây giờ thì… Chỉ một nồi cơm và khi tôi đứng dậy ra về, mẹ anh &’ừ’ một tiếng nặng trịch, khiến lòng tôi bất an vô cùng.
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. (ảnh minh họa)
Sau ngày hôm ấy, tôi có chút buồn. Sao anh chẳng giống mẹ anh. Còn bố anh đi đâu, cũng không có nhà. Thế hóa ra, anh đưa tôi tới nhà trong cái ngày mà bố anh không có nhà, còn mẹ anh thì không thèm hỏi han tôi một câu. Tôi hỏi anh, mẹ có biết tôi đến chơi trước đó không thì anh bảo có, nhưng anh cũng không hiểu tại sao mẹ lại có phản ứng như vậy…
Những ngày hôm sau đó, anh bảo tôi nên thay đổi cách ăn mặc, nên trang điểm này kia khi đi ra ngoài. Anh còn bảo tôi là, hay là em đi tắm trắng vì nhìn nước da em ngăm ngăm đen, nhìn không được sáng. Rồi anh còn chê tôi là ăn mặc chưa sành điệu. Tôi cười, &’sao trước giờ anh không chê bai em, bây giờ anh lại nói em cần thay đổi, ý anh là sao?’. Lúc này anh thừa nhận, chính mẹ anh đã chê tôi. Mẹ anh chê tôi lùn, đen, lại còn bé người. Với lại mẹ anh có nói một câu với anh là &’nhìn nó ăn mặc như thế, ra ngoài người ta biết ngay nó nhà quê, không phải con nhà giàu có’.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. Tôi cũng đã từng làm những công việc đồng áng thời cấp 2, cấp 3. Cố gắng học hành, tôi thi đỗ đại học và bây giờ, tôi trở thành một sinh viên ưu tú. Tôi tự hào về điều này, tự hào với bố mẹ tôi vì tôi đã không phụ sự mong mỏi của bố mẹ.
Giàu có gì chứ, tôi đâu có nhận mình là người giàu có bao giờ. Tôi sinh ra ở quê, bố mẹ tôi chân lấm tay bùn. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bố mẹ mong tôi đỗ đại học để sau này tôi có một công việc tốt, có được tấm chồng như ý. Ở quê, ai cũng mong con mình vào đại học vì với cha mẹ, đại học là cánh cửa duy nhất để sau này còn thành người, có được cuộc sống tốt hơn. Tôi hiểu tất cả những gì mẹ tôi phải trải qua, ba tôi phải gánh chịu nên tôi càng cố gắng.
Nhà tôi nghèo, nên khi ra trường tôi càng phải thật sự quyết tâm có công việc, kiếm được nhiều tiền dành dụm, chăm sóc bố mẹ và để sau này lo cho tương lai. Tôi đi làm, cặm cụi từng ngày. Và tôi gặp anh. Đó, tình yêu của chúng tôi đã đến thật nhẹ nhàng, thật lãng mạn. Anh luôn cho tôi niềm tin. Tôi cũng luôn nghĩ rằng, may mắn là tôi đã gặp được anh, được anh yêu thương. Chưa biết gia đình anh thế nào nhưng những gì anh thể hiện làm tôi có niềm tin vào bản thân hơn.
Tôi vốn nghĩ, mình có học, có công việc ổn, có tình yêu nhất là tình yêu của anh thì có lý do gì mình không được hạnh phúc. Tôi biết, bố mẹ tôi nghèo và có thể anh ở thành phố sẽ giàu có nhưng tôi chưa từng tự ti về điều đó. Bố mẹ dạy cho tôi cách phải tự tin vào bản thân mình. Tôi có gì phải không tự tin chứ, làm nông thì sao, chân lấm tay bùn thì sao? Cũng là bố mẹ tôi, là người nuôi tôi trưởng thành, cho tôi ăn học bằng bạn bằng bè.
Nên ngày về ra mắt gia đình anh, tôi tự tin lắm. Cuối cùng thì như vậy đó… Không một câu chào hỏi, không một lời hỏi han, cũng không một lời mời ở lại ăn cơm. Và rồi, mẹ anh chê tôi nhà quê. Sau lần ấy, vì anh van nài nên tôi lại cố gắng một lần nữa quyết tâm đến nhà anh để hi vọng được gặp bố anh và để bố mẹ anh biết, tôi không phải là cô gái tồi. Nhưng bao nhiêu thứ tôi thể hiện không thể làm mẹ anh hài lòng. Vì thứ mẹ anh cần không phải là tôi, là công việc mà là &’ môn đăng hộ đối‘. Mẹ anh muốn tôi phải xuất thân trong gia đình giàu có, bố mẹ có chức quyền, giống như gia đình anh vậy. Mẹ anh muốn con trai bà phải lấy một đứa con gái oai phong, lí lịch hoành tráng.
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &’môn đăng hộ đối’. (ảnh minh họa)
Thật ra, anh đẹp trai, nhà anh cũng giàu lại ở thành phố nên nhất định là phải lấy gái thành phố, có điều kiện kinh tế là trước mắt. Thế nên, dù làm thế nào thì mẹ anh cũng không ưng tôi…
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ anh còn cái tư tưởng &’môn đăng hộ đối’. Con cái yêu nhau, tại sao cứ ngăn cấm chúng. Của cải làm nên từ hai bàn tay, chỉ cần người ta chung sức, đồng lòng thì lo gì về sau. Nếu như người giàu cứ chọn người giàu để lấy thì chả lẽ những người nghèo không thể được yêu người giàu sao? Giàu ở tiền nhưng tâm không giàu thì không thể tốt được.
Vì chuyện này mà tôi quá đau khổ, đắn đo. Không phải tôi tiếc gia đình anh, chỉ vì tôi quá yêu anh. Nhưng mà, với một người mẹ chồng chê bai gia đình tôi, nói nhà tôi nghèo này kia, chán bố mẹ tôi, tôi thật sự không muốn tiếp tục chuyện tình cảm này. Tôi đã đề nghị chia tay, anh đau khổ lắm! Nhưng là con trai duy nhất trong nhà, liệu anh có thể cãi lịa bố mẹ để lấy tôi không? Sống trong một gia đình mà không được mọi người yêu quý thì khác gì sống trong địa ngục. Cảm giác hụt hẫng vô cùng.
Thôi thì đành chia tay vì cái gọi là môn đăng hộ đối…
Theo Khampha
Ở rể mà thấy vợ suốt ngày cãi nhau với bố mẹ
Thời gian đó, vì em, tôi cố gắng làm việc thật tốt nhưng lúc nào tôi cũng mặc cảm, tôi lo sợ em sẽ vì tôi nghèo mà sau này thay lòng hay gì đó.
Ái ngại vì ở rể
Ngày đó tôi yêu em, người con gái thành phố xinh đẹp, dịu dàng. Tôi đã bị mê đắm vì sắc đẹp của em, sự nhân từ của em. Chúng tôi thực sự tâm đầu ý hợp ở mọi chuyện, thế nên tôi chủ động tiếp cận em và đã có những tình cảm đặc biệt. Sau một thời gian dài tiếp xúc, hai đứa có tình cảm và tôi chính thức thổ lộ tình cảm với em. Chúng tôi yêu nhau, không ai nói nhiều nhưng mà đều hiểu tình cảm ở trong lòng đối phương.
Thời gian đó, vì em, tôi cố gắng làm việc thật tốt nhưng lúc nào tôi cũng mặc cảm, tôi lo sợ em sẽ vì tôi nghèo mà sau này thay lòng hay gì đó. Với lại, đàn ông nghèo lại yêu được cô tiểu thư thành phố, có lẽ nào lại không mặc cảm. Tôi cảm thấy bản thân mình thua kém em.
Ngày về ra mắt gia đình em, thật may, bố mẹ em có vẻ quý mến tôi. Khi nói về chuyện cưới xin, bố mẹ em cũng nói có gì hai đứa cứ tìm hiểu kĩ nhau, sau này ra mắt hai bên gia đình, rồi nói bố mẹ gặp gỡ nói chuyện. Mẹ em bảo, chỉ cần là người em yêu là được. Nhưng mà bố mẹ em có một điều kiện là, sau khi cưới nhau, sẽ để tôi ở rể nhà này, vì em là con một, bố mẹ cũng không muốn hai vợ chồng chưa có nhà cửa lại bôn ba bên ngoài thuê mướn, khổ. Gia đình rộng rãi thì cứ ở thôi...
Thời gian đó, vì em, tôi cố gắng làm việc thật tốt nhưng lúc nào tôi cũng mặc cảm, tôi lo sợ em sẽ vì tôi nghèo mà sau này thay lòng hay gì đó. (ảnh minh họa)
Tôi cũng buồn chút xíu vì muốn có cuộc sống tự do nhưng nhiều người khuyên là nên ở rể, không sao cả. Vì nhà em neo người, ở chung có vấn đề gì đâu. Dâu là con, rể là khách, cứ là khách thì không có vấn đề gì phải ngại. Con rể bao giờ chả được bố mẹ cưng chiều hơn, còn con gái thì mới khó nói thôi... Tôi nghĩ, thôi thì dù có chút hơi phiền nhưng mà nhà bố mẹ rộng lại đi thuê nhà, vừa tốn kém vừa bất tiện. Tôi quyết định ở rể ở gia đình em, nén những sự bất tiện lại. Tôi chấp nhận tất cả chuyện này, hi vọng gia đình sẽ sống hòa thuận hơn. Mình chưa có điều kiện thì đành phải như vậy thôi...
Chúng tôi cưới nhau sau khi được hai bên gia đình chấp thuận. Về làm vợ chồng, cuộc sống gia đình không có gì khó khăn, bố mẹ rất tốt, rất chiều con rể, coi tôi như con trai trong nhà. Nhà ít người, chỉ có bố mẹ và vợ nên tôi thoải mái lắm, đi làm về là có cơm ăn, dọn dẹp thì phần của vợ, tôi cũng không phải động chân tay gì. Tôi chỉ ngồi đàm đạo với bố, thi thoảng câu chuyện của những người đàn ông, cuộc sống thoải mái, thư thái. Tôi cảm thấy ở rể như thế thật là dễ chịu chứ không giống như những gì tôi đã nghĩ...
Tôi ở nhà vợ yên tâm làm việc, tu chí làm ăn, kiếm tiền lo cho gia đình. Vậy là, mọi thứ cứ suôn sẻ trôi đi, thật sự rất thoải mái. Chỉ có một điều và gần 1 năm sau đó hay xảy ra, khiến tôi nhiều khi bực bội, chạnh lòng là chính vợ tôi lại là người làm cho cái gia đình này đảo lộn. Vợ từ một cô gái nhu mì mà tôi từng quen, ở với bố mẹ được chiều chuộng, bây giờ đâm ra cáu gắt, khó chịu, hay cãi lại bố mẹ, nhiều khi là cãi láo...
Vợ vô trách nhiệm với nhà mẹ đẻ
Đang yên đang lành vợ lại làm cho tôi cảm thấy khó xử khi sống cùng bố mẹ mình. Vợ tôi cậy đó là bố mẹ đẻ nên cái gì cũng cãi lại. Có mấy cái chuyện cỏn con thôi mà vợ nhất định làm tới, cãi cho đến cùng. Ngay từ chuyện ăn uống, mẹ có nấu thức ăn không hợp vị, không hợp món, vợ cũng càu nhàu khó chịu. Thấy lạ, tôi bảo vợ &'không nấu thì lặng yên mà ăn, mẹ đã vất vả tối ngày lo cơm nước cho hai đứa đi làm rồi về còn càu nhàu. Mẹ lại tủi thân thì không hay. Con cái phải thông cảm, bố mẹ tuổi già còn phục vụ mình mà em cứ thế'.
Thật ra, mình làm con rể mà ở nhà suốt ngày chứng kiến cảnh vợ cãi nhau, tôi cũng thấy ái ngại. (ảnh minh họa)
Vợ thì không chịu nghe ai, chồng nói vậy nhưng mặt vợ cứ sưng lên, khó chịu , ra vẻ là, &'mẹ em, em nói, anh con rể biết gì mà can thiệp, mẹ anh đâu mà anh lo'. Thấy thái độ vênh váo của vợ, tôi bực mình...
Thật ra, mình làm con rể mà ở nhà suốt ngày chứng kiến cảnh vợ cãi nhau, tôi cũng thấy ái ngại. Có hôm tôi chẳng nói gì, đi lên phòng nằm luôn, để mặc vợ ở dưới mà đôi co với mẹ. Nếu là mẹ tôi thì tất nhiên không có chuyện đó, nhưng thân làm con gái, vợ còn đi cãi lại nhai nhải thì tôi nói được gì khi tôi là con rể, lại ở rể. Tôi chỉ góp ý, vợ không nghe thì cũng đành, tôi nên tránh đi cho tiện...
Mấy lần, vợ tôi báo bố mẹ đi chơi, mẹ chỉ lo dặn dò này kia rồi bảo không nên đi vì đường xá nguy hiểm, thế mà vợ sửng cồ lên bảo mẹ &'chưa gì đã ám, nói nhiều lại thành nguy hiểm thật'. Tôi nghe vợ nói mà hoảng luôn. Vì nếu con gái như vậy thì mẹ cũng nghĩ, hay là tôi vào hùa với vợ rồi nói lại mẹ vợ. Chứ thật ra, tôi đâu có hài lòng về cách hành xử của vợ.
Bây giờ lòng tôi hoang mang vô độ, tôi cảm thấy buồn chán vì trong nhà lúc nào cũng căng thẳng. (ảnh minh họa)
Cả ngày vợ có làm gì đâu, việc gì cũng đẩy cho mẹ. Nghĩ đến cảnh đi làm về, vợ lại lăn ra giường ngủ, khi có cơm thì mẹ gọi dậy ăn là tôi bực. Về làm dâu mà như thế thì có mà chết. Đây là nhà vợ, tùy vợ nhưng con gái lớn đúng là không biết thương mẹ. Có chồng rồi mà bây giờ vẫn cái tính làm nũng thế, ai mà chịu được.
Bây giờ lòng tôi hoang mang vô độ, tôi cảm thấy buồn chán vì trong nhà lúc nào cũng căng thẳng. Bố mẹ thì dễ chịu nhưng vợ tôi về tới nhà là nóng nảy, trút giận lên mọi người, gắt gỏng, thái độ khó chịu. Đúng là, làm thân ở rể như tôi gặp những tình huống này cũng ngại.
Lắm lúc tôi chỉ muốn dạy vợ cho ra trò nhưng sống trong nhà vợ, ai lại đi chửi bới, mắng mỏ vợ con, thì bố mẹ nhìn vào còn ra gì. Thôi thì đành nhịn nhưng cứ nhịn mãi thế này thì vợ thành hư mất. Sau này về nhà tôi làm dâu, không biết vợ đối xử với bố mẹ tôi thế nào. Tôi phải làm sao đây, hay là dọn ra ở riêng để tránh thi phi với bố mẹ vợ?
Theo Khampha
Thử hỏi đàn ông ngoại tình với ai? Cuộc sống luôn có hai mặt, đàn ông hay đàn bà là hai mặt của xã hội và đều... là con người, mà đã là con người với nhau thì tập quán sinh hoạt như nhau mà thôi. Tớ lượn một vòng café, trà đá cho đến các diễn đàn, đâu đâu cũng thấy chị em phụ nữ than thở chồng bồ bịch,...