Thoát khỏi nhà chồng, tôi lại trở thành người thứ ba…
Lí do anh đưa ra là anh mới lấy vợ hai, bây gì li dị nữa xã hội coi anh không ra gì, sự nghiệp anh sẽ mất hết và sau này không làm được để có điều kiện đến với em…
Thoát khỏi gia đình nhà chồng, tôi lại trở thành kẻ thứ ba bất đắc dĩ… (ảnh minh họa)
Tôi năm nay 33 tuổi, đã lập gia đình gần 11 năm với một đứa con trai lên chín tuổi, cháu rất thông minh và dễ thương.
Cả hai vợ chồng tôi đều làm việc trong cơ quan nhà nước, anh là người có địa vị, rất hào hoa phong độ và tài ngoại giao. Còn tôi cũng có địa vị tuy không cao nhưng cũng ở vị trí nhiều người mơ ước, khá xinh đẹp và khéo léo.
Hồi trẻ, chúng tôi đã có một tình yêu đẹp rồi mới tiến đến hôn nhân. Ngày đó tôi là một cô gái quê, mới vừa ra trường thì mẹ đột ngột qua đời nên tôi rất buồn, thiếu thốn tình cảm…
Mẹ mất được ba tháng thì tôi xin đi làm trong cơ quan hiện tại và tôi cũng gặp anh kể từ đó. Chính vì sự thiếu thốn tình cảm mà sau khi quen nhau được sáu tháng thì anh về báo gia đình để làm lễ hỏi.
Video đang HOT
Thế rồi chuyện tình cảm lại bị trục trặc vì lúc đó bản chất hào hoa của anh bắt đầu thể hiện. Nhưng vì ở trong quê tôi lúc đó dư luận chưa thoáng như bây giờ nên tôi ráng chịu đựng, tự an ủi mình khi cưới về anh sẽ khác và rồi đám cưới cũng diễn ra…
Chính vì tình yêu đã có trục trặc ngay từ ban đầu nên khi về cuộc sống chung đối với tôi biết bao nhiêu là buồn khổ. Sau khi cưới một tháng, anh bắt đầu quay lại với người yêu cũ. Tôi biết được và anh đã chấm dứt. Tuy nhiên, sau đó, anh liên tiếp có người thứ hai, thứ ba…
Lòng tin của tôi dành cho chồng bắt đầu bị mai một đi, tôi cứ âm thầm sống, tự an ủi mình và chịu đựng từ năm này qua năm khác. Kể từ khi lấy chồng cho đến giờ tôi chưa cầm được một đồng tiền nào từ chính tay chồng mình đưa mặc dù chồng tôi làm ra được rất nhiều tiền. Sinh hoạt ăn uống trong gia đình hàng tháng anh gửi tiền cho má anh, thời gian anh làm việc nhà nước nhưng không có giờ giấc ổn định. Anh đi có khi cả ngày và đi cả qua đêm. Thậm chí, tôi chỉ được đi du lịch cùng chồng khi cơ quan anh tổ chức vào những dịp lễ tết nhưng đó là thời gian tôi chưa mang bầu. Sau khi cưới năm tháng, tôi mang bầu và kể từ đó vợ chồng rất hiếm hoi cơ hội đi chung với nhau và mấy năm sau này thì hết hẳn.
Anh ngang nhiên ra ngoài sống với bồ, vợ chồng sống với nhau mà một năm chỉ gần gũi nhau có hai ba lần, bốn năm sau ngày cưới thì hết hẳn.
Từ khi lấy chồng, nước mắt tôi đã rơi quá nhiều đến bây giờ thì không còn để khóc nữa. Nhìn con mà tôi thương quá, cố gắng cam chịu cuộc sống gia đình. Tôi mất mẹ tôi hiểu giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử, tôi không muốn con mình phải xa cha hay mẹ. Mặt khác, trong túi tôi không có chút vốn nào, ngày lấy chồng ba chỉ cho tôi 5 chỉ vàng, mẹ thì không có, em trai còn hai đứa chưa lập gia đình và lúc ấy nghề nghiệp tôi cũng chưa ổn định như bây giờ. Gia đình anh lại có mối quan hệ rộng và lớn nên khi ra đi tôi sợ mình không đủ điều kiện để nuôi con, sẽ không dẫn được con đi cùng.
Nhưng rồi mọi chuyện không như tôi nghĩ. Cách đây hơn một năm, trong một lần đi công tác xa, tôi đã có tình cảm với một người đàn ông cùng ngành.
Nhưng ngặt nỗi anh lại là người cũng đang có gia đình, lúc đó anh mới cưới vợ được tám tháng và đó là người vợ hai ( Người vợ đầu anh quen tám năm và cũng là mối tình đầu, ở được nửa năm đã li dị do gia đình bên vợ giàu có và anh thì quá nghèo nên xung đột xảy ra và chia tay nhau). Ban đầu anh chỉ nghĩ tôi và chồng lục đục với nhau những chuyện nhỏ nhặt thôi chứ không nghĩ là tôi lại quá sức chịu đựng như vậy nữa, anh càng thương yêu tôi nhiều hơn và lo lắng cho tôi rất nhiều. Anh quan tâm mọi thứ từ công việc và động viên tôi trong cuộc sống. Từ đó những vui buồn gì tôi cũng kể cho anh nghe, những gì chồng tôi đối xử ra sao và tôi kể anh nghe kế hoạch của mình (nếu tôi bán được miếng đất ông ngoại để lại thì tôi sẽ cất nhà riêng hoặc là tôi sẽ lên nhà người chị họ ở và đi làm)
Nhưng anh khuyên tôi hãy ở lại. Cuối cùng tôi cũng ở lại và vẫn tiếp tục công việc cũ của mình. Anh lại lên tiếng bảo để anh đưa số tiền và vàng anh dành dụm cùng tôi góp vốn cất nhà. Đến nay căn nhà đã hoàn chỉnh và cũng rất khang trang rộng rãi. Xây xong còn thiếu vật dụng sinh hoạt trong gia đình anh cũng lo lắng cho tôi đầy đủ. Thậm chí, anh còn vay thêm tiền của bạn để mua thêm vật dụng cho tôi.
Tôi cũng đã thưa với gia đình chồng và dẫn con về đó ở đến nay cũng được một tháng rồi.
Nhưng sao bây giờ tôi lại buồn quá. Cảm giác làm người thứ ba quá mệt mỏi. Anh bảo yêu tôi nhưng hàng ngày anh vẫn sống bên vợ con mình, vợ anh lại vừa sinh em bé. Hàng tuần chúng tôi gặp nhau 2 đến 3 lần nhưng phải lén lút. Cảm giác có chung một người đàn ông thật là mệt mỏi. Vợ anh cũng đang ghen nhưng không biết tôi là ai…
Không hiểu sao số tôi lại quá khổ như vậy? Nếu không có người yêu tôi hiện tại thì tôi đã không đủ điều kiện về vật chất lẫn tinh thần để đi ra khỏi căn nhà đó. Còn bây giờ ra đi được rồi lại phải lặng lẽ làm người thứ ba. Đôi khi tôi chỉ muốn mình có tiền để trả lại hết những gì anh từng lo lắng cho tôi để tôi cảm giác mình sống không mang nợ của anh. Tôi có thể nhẹ lòng và có thể quyết định không yêu anh nữa.
Mười năm không phải là ít, tôi sẽ quên đi hết tuổi xuân của mình để chờ đợi anh. Nhưng với tôi điều đó cũng không có gì nếu như vì một lí do nào đó mà chúng tôi chưa đến được với nhau, nhưng lí do anh đưa ra là anh mới lấy vợ hai, bây gì li dị nữa xã hội coi anh không ra gì, sự nghiệp anh sẽ mất hết và sau này không làm được để có điều kiện đến với em…
Thật sự giờ tôi không biết nên làm gì đây? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Đốm lửa trong đêm
Đàn bà, hình như ai cũng ghét thuốc lá và không thích chồng hút thuốc lá. Ấy thế mà kỷ niệm về khoảng khắc rung động lần đầu trong đời của tôi - một thiếu nữ 17 tuổi lại là... thuốc lá.
Ngày đó, lớp học thêm môn toán của chúng tôi được thầy giáo tổ chức trong một căn chung cư cũ. Tòa nhà đang được giải tỏa và nhiều căn hộ trong đó đã nhận tiền đền bù rời đi nơi khác. Chuẩn bị cho mùa thi đại học, bọn học trò chúng tôi thường phải học cho đến tận khuya. Thầy giáo dạy toán của chúng tôi già và rất nổi tiếng. Vì vậy ông có khá nhiều thế hệ sinh viên giỏi là học trò ngoan của ông.
Thỉnh thoảng, kẹt công việc gì đó, ông lại nhờ một anh sinh viên đến coi giờ, giao bài tập và ngó chúng tôi làm bài cho đến khi ông về. Với các cô bé học trò ngày ấy, những giờ học đó thật là vui. Chúng tôi tha hồ bày đủ trò để trêu ghẹo những chàng sinh viên hay lúng túng, đỏ mặt đến tận mang tai khi bị chúng tôi thắc mắc với những câu vô cùng cắc cớ.
Thế rồi một lần, trong giờ nghỉ giải lao, khi đang vui đùa cùng bạn bè ngoài hành lang, tôi bỗng thấy một bóng người đứng lặng thinh. Khu chung cư hơn một nữa hộ đã rời đi nên tối om vào lúc mặt trời vừa sập xuống. Chưa kịp nhận ra bóng đen đó là ai thì tôi thấy một đốm sáng đỏ lóe lên trong bóng tối. Người đàn ông đó đang hút thuốc. Tôi nhận ra đó chính là anh sinh viên đến trông coi giờ học của chúng tôi hôm nay. Khác với những chàng sinh viên khác, giờ giải lao có khi ra hành lang đừng trò chuyện với học sinh, "ông thầy trẻ" này lại tách hẳn ra, đứng lặng lẽ một mình trong bóng tối và rít thuốc.
Cái vẻ trầm tư, cô đơn và lặng lẽ đó bất chợt làm rung lên trong lòng tôi những tình cảm rất lạ kỳ. Bóng tối của tòa nhà che giấu giùm tôi một chút lặng đi, xúc động. Một cô gái mơ mộng như tôi ngày đó đã kịp thu vào trong mình nỗi thương xót của một người phụ nữ: có điều gì khiến người đàn ông đó phải trầm mình vào nỗi cô đơn đến thế.
Tôi còn nhớ, khi giờ học bắt đầu, tôi đã quan sát ông thầy trẻ và nhận ra anh có ánh mắt rất buồn, rất sâu. Anh không hề chú ý đến bất cứ tiếng cười rúc rích hay sự trêu ghẹo nào, vì thế, bọn bạn gái chúng tôi cũng chẳng buồn trêu chọc, còn than thở với nhau "chán chết", bởi anh cũng chẳng hề đẹp trai.
Những giờ học sau đó, anh không xuất hiện nữa. Tôi cũng không dám hỏi ông thầy già anh là ai. Thế nhưng kỳ lạ là đốm lửa lóe lên đầu điếu thuốc ấy đã theo tôi rất nhiều năm tháng, đến mức tôi chẳng thể nào quên. Nó làm tôi luôn có thể tĩnh lại để thương yêu và chấp nhận người đàn ông yêu mình mà vẫn yêu... thuốc lá. Và chỉ cần nhìn thấy người đàn ông của mình, sau những xung đột, giận hờn, cãi vã, lại lấy thuốc lá, ra hành lang ngồi một mình im lặng hút là lòng tôi lại chùng lại, thứ tha.
Theo VNE
Em rất nhớ anh... Mấy chị bạn làm chung cứ nay khoe cái này, mai khoe cái kia. Họ có chồng làm kỹ sư, bác sĩ, giám đốc nên quà tặng toàn những thứ đắt tiền. Ấy vậy mà, có người còn mè nheo chê lên chê xuống, so bì với người nọ, người kia... Những lần thấy các chị như vậy, em lại bỏ ra hành...