Thóa mạ chồng vì đã từng phản bội
Vì chồng trót phản bội nên tôi thường dùng thái độ co.i thườn.g và thóa mạ chồng.
Nếu tôi đọc được những lời tâm sự Vợ chử.i bới vì khinh chồng “yêu” kém; Trót “vượt rào”, vợ nguyền rủa tôi đểu cáng của những người đàn ông thì có lẽ tôi sẽ không phạm phải sai lầm để rồi đẩy gia đình vào bi kịch như ngày hôm nay.
Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành và tử tế với vợ con. Bởi thế, khi tôi biết anh ấy ngoạ.i tìn.h, tôi đã không tin nổi được sự thật đó. Nguyên nhân cũng bởi một lần say rượu, vì không kiểm soát được mình nên chồng tôi đã rơi vào vòng tay người đàn bà khác. Sau lần ấy, chồng tôi phải tìm cách che đậy mọi chuyện. Nhưng khi anh càng muốn che giấu thì người đàn bà đó lại càng sai khiến được anh vì cô ta biết anh rất sợ mọi chuyện bị bại lộ. Dần dần, chồng tôi bị cuốn vào một mối quan hệ không chính đáng đó mặc dù bản thân anh cũng không hề mong muốn.
Khi tôi biết chuyện và quyết định không b.ỏ chồn.g, anh đã mừng rơi nước mắt. Việc tôi phát hiện ra mối quan hệ bất chính đó với anh lại giống như giải thoát. Anh hạnh phúc nghẹn ngào khi tôi đứng ra đối diện với người phụ nữ đ.e dọ.a gia đình mình và đưa anh trở về tổ ấm. Tôi biết, trong lòng anh cảm kích và khâm phục tôi nhiều lắm.
Cho rằng chồng có lỗi, tôi tỏ ra khin.h thườn.g và xúc phạm chồng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng chính đó lại là sai lầm của cuộc đời tôi. Khi chồng tôi nhận ra lỗi lầm, muốn cố gắng sống tốt thì tôi lại mang sai lầm đó ra dày vò và sỉ nhục anh. Tối nào ở trong căn phòng riêng của hai vợ chồng, tôi đều nói những lời đay nghiến về việc anh đã phản bội tôi. Khoảng thời gian đầu dù tôi có bức xúc, có nói như thế nào đi chăng nữa anh cũng chỉ nín nhịn và chấp nhận hết. Dường như anh đang muốn xoa dịu nỗi đa.u đớ.n trong tôi nên không muốn nói lại. Tôi lại càng lấy điều đó làm sự hãnh diện để lên mặt với chồng.
Trong chuyện chăn gối, mỗi lần hai vợ chồng gần gũi dù tôi lại đay nghiến chồng bởi những lời nói hết sức cay nghiệt. Mặc dù bản thân tôi đôi khi cũng khao khát “chuyện ấy” nhưng tôi vẫn làm bộ với chồng: “ Tôi không phải là cái đồ vất xó nhà, thích thì anh dùng tới, không thích thì anh đi với con khác”. Trước thái độ của tôi, anh lặng lẽ quay vào tường ôm một nỗi tủi hơn. Nhưng nếu nhiều ngày chồng không đòi hỏi, trong lòng tôi lại tức tối và căm hờn: “Anh no xôi chán chè với con khác rồi nên giờ về chẳng thiết gì vợ con?”. Thậm chí nhiều khi vừa “yêu” xong, được thỏa mãn, tôi lại có thể nói những lời xúc phạm anh: “ Chắc anh chán lắm phải không, vì tôi không phải loại mèo mả gà đồng như cô ta nên chắc không thể làm anh thỏa mãn được rồi”.
Có thể nói dù anh làm gì, đòi hỏi hay không đòi hỏi, khiến tôi vui thích hay không được như thế trong “chuyện ấy” tôi cũng đều tỏ thái độ khinh khỉnh và trịch thượng với chồng. Tôi cho mình cái quyền nói những câu thóa mạ vì anh là kẻ phản bội tôi. Tôi luôn đặt mình ở tâm thế của người đã ban ơn cho anh nên tôi co.i thườn.g chồng. Và nếu như ngày trước tôi đủ bao dung để tha thứ cho chồng sau khi chồng phản bội thì giờ tội lại phạm phải sai lầm lớn hơn thế nhiều lần.
Sai lầm của tôi đã đẩy chồng ra khỏi tổ ấm (Ảnh minh họa)
Dần dần, tôi không còn thấy chồng cuồng nhiệt bên mình nữa. Nhiều lần tôi gợi ý, thậm chí quay ra mắng mỏ anh hững hờ, vô tâm với vợ anh cũng không hề có phản ứng gì cả. Cho tới ngày chồng tôi đưa cho tôi tờ đơn l.y hô.n tôi mới giật mình. Những lời chồng tôi nói khiến tôi hiểu ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng tới mức nào nhưng mọi thứ đã quá muộn màng: “Anh từng nghĩ em tha thứ cho anh là để anh có cơ hội sửa sai và cùng nhau xây dựng tổ ấm này. Nhưng nếu em tha thứ chỉ để biết rằng em là kẻ ban ơn, để em có quyền lăn.g m.ạ chồng thì anh xin lỗi, anh không cần nhận sự tha thứ ấy. Có thể anh sai nhưng anh cũng có lòng tự trọng của riêng mình vì thế anh thà buộc phải bước ra khỏi tổ ấm này còn hơn là sống trong sự đày đọa về tinh thần như thế”.
Giờ thì vợ chồng tôi đang sống ly thân vì tòa chưa giải quyết đơn l.y hô.n của chúng tôi. Tôi thực sự rất muốn chồng quay về bên gia đình nhưng có điều gì đó khiến tôi không thể nhún nhường trước chồng. Tôi vẫn cảm thấy rằng chồng tôi là người có lỗi và những gì mà tôi đối xử với anh hôm nay chẳng có gì quá đáng cả, vậy mà anh lại còn đòi bỏ tôi. Chính suy nghĩ đó khiến tôi không thể xuống nước với chồng. Nhưng tôi cũng rất sợ tình cảnh này càng kéo dài thì việc anh ấy có thể ngã vào vòng tay kẻ khác là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Tôi nên làm gì lúc này, xin lỗi chồng để giữ gìn hạnh phúc gia đình hay giữ niềm kiêu hãnh cho mình dù có thể làm thế gia đình sẽ rơi vào tan vỡ?
Theo Eva
Món quà không cô đơn
Tôi ngập ngừng bước vào cửa hàng bán đồ lưu niệm mang tên Quà cho tình yêu.
Một cậu thanh niên đón tôi rồi hỏi vồn vã: " U ơi! U mua gì tặng con hay tặng cháu của u đấy?". Thấy tôi lúng túng, cậu ta thanh minh: " Cửa hàng con bán toàn quà cho tuổ.i đang yêu. Chắc không có gì hợp với tuổ.i u".
Tôi nghe mà không thể nói gì, chỉ lặng lẽ đi ra với nỗi buồn của riêng mình. Ai quy định tuổ.i yêu trên trái đất này mà cay nghiệt thế? Các con tôi ở nhà cũng vậy. Chúng luôn nghĩ rằng tôi già rồi, mục tiêu sống của tôi bây giờ là cho con, cho cháu. Hôm sinh nhật tôi, chúng làm hẳn bữa tiệc linh đình và thay nhau gắp thức ăn đầy bát cho tôi. Đang ăn, có điện hoa dịch vụ mang đến một bó hoa cẩm chướng đỏ với lời chúc mừng chân thành của ông ấy khiến tôi rưng rưng cảm động. Nhưng mấy đứa con tôi chúng cười ồ. Thằng con trai bảo: " Các cụ già rồi còn lãng mạn làm gì, xa xỉ quá". Đứa con gái chêm vào: " Thà biếu bà hộp bánh ngon còn thiết thực hơn".
Chuyện của các con làm tôi tắc nghẹn miếng cơm. Mặt vui vẻ với chúng nhưng lòng tôi cô đơn hết sức. Tối tôi lên phòng gọi điện cho ông ấy: " Em cảm ơn anh về bó hoa nhé. Hoa đẹp, lời chúc chân thành khiến em rất xúc động. Nhưng từ nay đừng tặng hoa nữa anh ạ. Em muốn món quà kín đáo thôi". Ông ấy - một nhà giáo về hưu cũng đã góa vợ, tinh tế lắm, đoán ra ngay: " Chắc các con không thích em quan hệ với ai chứ gì? Kệ chúng, mình nên sống theo cách của mình cho nó trẻ trung, lãng mạn. Em mới hơn 50 tuổ.i, đừng coi mình là già".
Vì vậy, đến ngày Valentine, tôi muốn mua một tấm thiếp có tiếng chuông bản nhạc Hãy đến với người mình yêu để tặng ông ấy. Tôi nghĩ ông ấy sẽ thích bản nhạc này. Khi mở tấm thiếp có lời chúc của tôi và bản nhạc đó vang lên, chắc ông ấy cảm thấy hạnh phúc lắm.
"Mình nên sống theo cách của mình cho nó trẻ trung, lãng mạn." (Ảnh minh họa)
Mải nghĩ miên man nên bước chân tôi thành vô định. Nhưng rồi chẳng hiểu sao tôi lại rẽ vào một cửa hàng quà lưu niệm rất lớn. Lại một thanh niên ra vồn vã: "Cô mua gì ạ để cháu tư vấn giúp?".Tôi nói mạnh dạn: " Cô muốn mua tấm thiếp chuông với bản nhạc Hãy đến với người mình yêu, có không cháu?". Cậu thanh niên nghĩ ngợi giây lát đoạn xoa tay cười: "C ô ơi, tiếc quá, cửa hàng chúng cháu hết loại thiếp đó rồi. Hay cô dùng thiếp có bản nhạc Paloma nhé? Cháu tin người được tặng bản nhạc này rất thích". Tôi không toại nguyện nhưng rất vui vì lời tư vấn của chàng trai này nên đồng ý. Lúc ra cửa, cậu ta tiễn tôi và khuyên: "Cô mua thêm bó hoa hồng nhung tặng kèm cho tuyệt vời". Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười chào cậu. Trong tôi thầm nghĩ: Cậu thanh niên này rất được. Chẳng hỏi quà tặng ai, chẳng nói những điều nông nổi về tình yêu như tay bán hàng tôi đã biết và có lẽ cũng chẳng thực dụng như các con tôi.
Chiều ấy, tôi ôm bó hoa hồng cài tấm thiếp nhạc đến bấm chuông nhà ông giáo. Tưởng làm chủ nhà bất ngờ nhưng vừa mở cửa, ông bạn trong bộ comple trang trọng đã cười ha hả: " Anh biết hôm nay có người tặng hoa hồng nhung và bản nhạc Paloma mà mình yêu thích nhất đời nên ở nhà đón đây". Tôi ngạc nhiên: "Sao anh biết?". Ông bạn bảo: " Thằng bé bán thiếp cho em là con trai anh. Nó gọi điện về bảo: "Hôm nay bố sẽ được tặng bản nhạc mà bố say mê nhất, có khi còn kèm theo hoa hồng nhung mà bố yêu thích nhất. Chúc mừng bố! Bố hơn con rồi đấy". Tôi tròn mắt kinh ngạc: " Sao nó biết em mua tặng anh?". Ông bạn trai lại cười ha hả: " Nó đã nhiều khi thấy anh và em đi lễ phủ trên hồ Tây. Có lần nó còn nửa đùa nửa thực bảo: "Con thấy bố với cô Phụng đẹp đôi quá. Bố chọn ngày lành tháng tốt đi, chúng con sẽ sang thưa chuyện xin cô về ở với bố. Để bố thảnh thơi, an vui với hạnh phúc tuổ.i già". Anh cũng đùa bảo: " Bố già rồi, lấy vợ nữa người ta cười". Nó cãi ngay: " Ai bảo bố già? Tại sao hai người đang tự do mà cứ phải giấu giếm tình cảm của mình. Chúng con luôn tất bật làm ăn, sinh sống, chẳng chăm được bố, có cô ấy thương bố thế, chúng con thật là yên tâm, mỹ mãn".
Tôi ngồi lặng người. Chợt nhớ đến các con mình, tôi muốn trào nước mắt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm dâu... chị chồng! Chị chồng chống nạnh sa sả đứng ngoài phòng khách nói vọng vào cay nghiệt: "Mợ có ốm thế nào cũng đừng bắt cậu làm ba cái chuyện đàn bà thế chứ. Chị nuôi cậu khó nhọc từ tấm bé đến giờ đâu phải để cậu rửa bát quét nhà cho vợ...". Nước mắt ứa ra, Huyền tấm tức quay mặt vào tường,...