“Thiêu thân” cùng các đại gia
Tôi bất cần đàn ông, bất cần tình yêu chân thành… Tôi sẵn sàng cặp kè với những người đàn ông hào nhoáng, nhiều tiền lắm của, sẵn sàng lao vào những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng… chỉ để xua đi nỗi cô đơn, đau đớn đang bủa vây trong chính tâm hồn mình.
Với con tim chai sạn và lạnh băng sau cú vấp ngã của mối tình đầu, tôi cứ như người mộng du đi tìm tình yêu. Cứ “vồ” lấy, cứ yêu điên dại rồi thẫn thờ nhìn lại mình trong gương… là một con nét mặt vô hồn sau lớp phấn son ấy. Tôi khóc.
Ảnh minh họa
20 tuổi, mối tình đầu ngọt ngào tan vỡ… tôi nghe lời bố mẹ chia tay anh sau 4 năm yêu nhau. Từ cái thời học sinh ngây ngô cho đến bây giờ, tôi chưa yêu một ai nhiều đến thế!
Chia tay anh trong nước mắt, tôi đi du học. Tôi lao vào học đêm học ngày, đi làm thêm rất nhiều để mong quên được anh. Nhưng dường như tôi không thể rũ bỏ được hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí mình… Yêu nhau say đắm bao năm qua, tôi đã “thất thân” với anh trong cái đêm nghiệt ngã ấy. Tôi bị ám ảnh bởi quá khứ của chính mình, tôi sợ người đến sau sẽ biết nó, sẽ khinh bỉ tôi, sẽ chà đạp tôi vì tôi “trót dại”.
Ở trường học, tôi sống khép kín vô cùng, cứ lầm lũi đi về một mình, rồi lại lặng lẽ đi làm thêm… cũng chỉ một mình. Tôi không dám yêu ai, mặc dù bên cạnh tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi… và tôi chợt cảm thấy sự cô đơn trong chính vỏ ốc của mình tạo nên.
Đã có hai người con trai khác đến với tôi nhưng sau những buổi hẹn hò yêu đương, tôi vẫn cảm thấy họ như những người lạ… họ không thể hòa nhịp với tôi dù tôi biết, họ yêu tôi rất chân thành. Tôi đang chìm dần trong sự lạnh lẽo, cô đơn và mất mát, tôi khát khao được tìm lại chính mình, được yêu thương và sẻ chia… nhưng cái tôi quá lớn đã chèn ép những ước mơ nhỏ nhoi ấy.
Sau bốn năm du học, tôi về nước và dường như cuộc sống của tôi vẫn không có gì thay đổi so với lúc tôi bước chân ra đi… chỉ có điều tôi “già” hơn trước rất nhiều.
Video đang HOT
Tìm được việc làm khá ổn định ở một công ty xây dựng, tôi vẫn cứ thờ ơ với tất cả. Tôi cứ dằn vặt bản thân mình “Chắc mình sẽ ế mất thôi”… nhưng nào đâu ngờ, trong buổi party tất niên ấy, tôi uống đến say mèm và tỉnh dậy trong phòng của sếp. Khi tôi hiểu ra mọi chuyện thì sự đã rồi… Chua chát. Đau đớn. Căm phẫn… tôi mím môi cười mà nước mắt cứ chảy dài trên má.
Sau đó, sếp đến gặp tôi, xin lỗi tôi vì tất cả mọi chuyện và ngỏ lời cưới tôi về làm vợ vì đã “yêu em từ lâu rồi”. Tần ngần suy nghĩ, tôi lắc đầu từ chối. Vẫn cái lắc đầu dứt khoát như năm xưa tôi từ chối họ vì tôi biết bản thân tôi cần gì…
Trượt dài sau vết xe đổ ấy, tôi bất cần đàn ông, bất cần tình yêu chân thành. Tôi “yêu” đấy nhưng tôi cần tiền của họ, cần vẻ bề ngoài hào nhoáng của họ để lúc tôi sánh vai bên những người đàn ông ấy, sẽ có biết bao ánh mắt phải trầm trồ khen ngợi. Tôi cặp kè hết người này đến người khác, đến nỗi mỗi lần điện thoại tôi reo, mẹ phải hỏi “Điện thoại của thằng nào đấy con?”. Tôi phì cười “Có nói mẹ cũng chẳng biết đâu”, rồi tôi lại phóng đi với những buổi party thâu đêm, suốt sáng…
Tôi vẫn làm, vẫn mang tiền về nhà đầy đủ gửi cho mẹ giữ nhưng không ai biết được nỗi đau đang xoáy sâu trong tâm hồn mình. Ai nhìn tôi cũng nghĩ tôi thật hoàn hảo, giỏi giang và có một cuộc sống thật đáng mơ ước… nhưng họ đâu hiểu được cơn sóng lòng đang cuộn trào dữ dội trong tâm hồn tôi? Con thuyền tình của tôi cứ trôi đi, trôi đi mãi… và có lẽ sẽ không bao giờ tìm thấy được bến bờ bình yên…
Nhưng rồi, tôi đã gặp anh, cũng trong một buổi party. Tôi bị anh “hút” ngay bởi vẻ ngoài “Tây lai” ấy. Tôi mến anh ngay từ lần đầu chúng tôi nhìn thấy nhau. Chúng tôi bắt đầu làm quen, rồi cho nhau số điện thoại… Lần đầu tiên sau năm năm “chết khô”, con tim tôi đã đập lại những nhịp đập hạnh phúc của tình yêu.
Tôi mong chờ từng tin nhắn của anh vào mỗi sáng. Tôi nhảy cẫng lên vui sướng mỗi khi anh gọi đến cho tôi. Tôi mỉm cười một mình khi đọc những lời có cánh vu vơ ấy… Tôi đang yêu chăng? Có lẽ… chỉ có người trong cuộc mới hiểu được niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy!
Tôi bắt đầu lại với một cuộc sống mới. Ngoài thời gian làm việc, tôi dành thời gian để chăm chút cho bản thân mình hơn, quan tâm đến anh nhiều hơn và cũng sống có trách nhiệm với mọi người hơn… Tôi muốn thay đổi tất cả, muốn rũ bỏ tất cả quá khứ đen tối, xấu xa ấy để bắt đầu với một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc bên người đàn ông tôi yêu thương.
Cuộc sống của tôi sẽ không còn là những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng, không còn cặp với đại gia này, ông lớn nọ, cũng không cần những đồng tiền nhơ nhuốc của họ nữa… Giờ đây, điều tôi cần và mong mỏi nhất là một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, một người đàn ông tôi yêu và yêu thương tôi hết lòng… chỉ cần thế thôi… tôi sẽ không mong mỏi điều gì hơn thế nữa!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đi tìm anh giữa biển người xa lạ...
Khi biết được người đàn ông bị vợ bỏ và chạy theo người đàn ông khác giàu có hơn, em đã cảm thông, thấu hiểu rồi yêu anh ấy từ lúc nào không hay biết!
Có phải ông trời đã mang anh đến hay không? Em muốn được chia sẻ cùng anh, em muốn xua đi màn đêm quanh anh và muốn được chăm sóc anh. Em biết điều đó rất khó vì chúng ta chưa hề quen nhau, em cũng không biết làm thế nào để nói chuyện được với anh nữa. Một thứ hi vọng mong manh quá đúng không anh?
Em đã từ bỏ ý định đó nhưng mỗi khi em đi ngủ thì những câu nói của anh lại hiện ra trong đầu em, những gì anh nói đã in sâu trong trái tim em làm em suy nghĩ và không ngủ được trong những đêm dài. Em mong được biết giờ này anh đang làm gì anh đã có ai chia sẻ vui buồn cùng anh chưa? Em thương anh và em biết trái tim em đã nhớ anh - người mà em chưa hề quen biết.
Những câu hỏi của anh đã thôi thúc em và hôm nay ngồi đây, viết những dòng tâm sự để được chia sẻ với bạn đọc về mối tình cũ của em và hơn hết em mong gặp được anh, mong tìm thấy anh giữa biển người này. Em mong Bạn trẻ cuộc sống sẽ đăng bài viết này vì đây là niềm hi vọng của em, là những dòng tâm sự em muốn gửi tới anh.
Anh à, hiện nay y học phát triển mà em tin em sẽ làm được điều đó, em muốn cùng anh thử vận may với ông trời, muốn cùng anh vượt qua sự mạo hiểm đó, hãy có niềm tin anh nhé!
Em là người con gái không trắng trẻo, không xinh đẹp, chỉ được nhận xét là khuôn mặt ưa nhìn. Em lớn lên ở vùng đồng quê yên bình dưới sự chăm sóc và yêu thương của gia đình, hàng xóm. Em đi học xa nhà và khi đó cũng có nhiều người để ý nhưng em chưa muốn yêu ai vì em muốn tập trung cho việc học tập.
Và cuộc sống của em qua đi cho tới khi em là sinh viên Cao đẳng năm thứ 3, em gặp anh ấy trong lần thực tập tại địa phương nơi anh công tác. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, em đã đã không quên được ánh mắt buồn đó, trái tim em đã rung động trước người đàn ông hơn em 11 tuổi và đã có gia đình.
Không biết hiện tại anh sống ra sao, cuộc sống của anh còn cô đơn nữa không? (Ảnh minh họa)
Khi biết anh ấy và vợ đã ly hôn 3 năm trước, chị ấy đã bỏ bố con anh chạy theo người đàn ông giàu có, từ đó anh nuôi con và dành thời gian cho công việc của mình. Em thương anh ấy và muốn chia sẻ những vất vả và buồn phiền trong cuộc sống với anh ấy. Khi nhận lời yêu từ anh ấy, em hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì em đã tìm thấy một tình yêu chân thành, em biết anh ấy rất cũng rất yêu em. Quãng thời gian hạnh phúc ấy cứ trôi qua hơn một năm, rồi em ra trường và đi làm và mọi chuyện cũng thay đổi từ đây.
Vì đã xác định sẽ lấy nhau nên em đưa anh ấy về giới thiệu với gia đình. Qua những lần anh ấy lên nhà em chơi, vì thương và không muốn giấu bố mẹ nên anh ấy đã nói thật hoàn cảnh của mình. Bố mẹ em không đồng ý nên đã mắng chửi anh ấy rất nhiều. Em yêu anh ấy nên đã cố gắng thuyết phục bố mẹ nhưng bố mẹ em không đồng ý, em biết bố mẹ làm thế vì bố mẹ thương em và cũng sợ họ hàng làng xóm dị nghị, chê bai...
Khi nghe bố mẹ mắng, em chỉ biết khóc cho tình yêu của mình. Vì gia đình phản đối quá nhiều nên cả em và anh ấy đều mệt mỏi. Anh ấy thương em và không muốn bố mẹ mắng chửi em nhiều nên đã ra đi trong im lặng, em biết anh ấy buồn và yêu em nhiều lắm nhưng có lẽ đó là duyên phận.
Em đã níu kéo nhưng anh ấy nói không muốn em đau khổ hơn nữa và nói lời chia tay. Em buồn nhiều lắm, em đã nghĩ không thể sống thiếu anh ấy được, em cô đơn giữa chốn đông người, em muốn cô lập với mọi người, em không muốn nói chuyện với ai dù biết có nhiều người quan tâm nhưng em không muốn mở lòng để đón nhận tình cảm của ai cả... số phận thật trớ trêu đúng không anh? Nhưng chưa bao giờ em trách hay hận gì anh ấy cả vì em biết tình yêu của em không có lỗi, chỉ là em và anh ấy gặp nhau chưa đúng thời điểm mà thôi.
Qua thời gian em đã vui vẻ và bình thường trở lại, em đi làm rồi về nhà giúp bố mẹ những công việc lặt vặt, cuộc sống của em ngày qua ngày cứ thế trôi đi cho tới khi em đọc được bài viết của anh trên24h.com.vn.
Ban đầu em chỉ nghĩ đó là cảm xúc bình thường mỗi khi em đọc bài viết của ai đó. Nhưng em đã nhầm, thỉnh thoảng những câu anh nói lại chiếm lấy suy nghĩ của em, em muốn chia sẻ cùng anh nỗi cô đơn và trái tim em thấy nhớ anh nên em đã đi tìm anh nhưng không biết tìm ở đâu. Anh có cùng quan điểm sống với em và em muốn có một tình yêu chân thành là đủ, em muốn cùng anh vượt qua sự mạo hiểm có được không anh? Em hi vọng một ngày nào đó anh sẽ đọc được bài viết này.
Không biết hiện tại anh sống ra sao, cuộc sống của anh còn cô đơn nữa không? Em mong anh hãy như em, hãy mở lòng mình ra để yêu anh nhé! Sẽ có một tình yêu chân thành đến với anh, cuộc sống và tình yêu có nhiều phép mầu kỳ lạ lắm anh ạ.
Dù anh đã có cuộc sống của anh, anh sống hạnh phúc bên ai đó dù hơi buồn nhưng em cũng mong anh được vui vẻ vì em không muốn anh còn cô đơn, nhưng khi nghe được những tâm sự này của em dù anh có như thế nào thì anh hãy liên lạc với em để trái tim em bình yên không đi kiếm tìm anh nữa nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bức tường giữa em và anh Anh ơi! Thế là chúng ta đã xa nhau gần 2 tháng rồi anh nhỉ. Bây giờ đối với em khi xa anh em không còn cảm giác đau khổ và dằn vặt mình nữa. Tình yêu của em dành cho anh vẫn trọn vẹn và nồng ấm như ngày xưa, nhưng chính anh đã đánh đổ nó đi. Anh biết không, những...