Thiêu thân
Ông bác sĩ trực cấp cứu hôm ấy ở Trung tâm chống độc, Bệnh viện Bạch Mai, nhăn mũi cau mày hỏi khi thấy chúng tôi đẩy xe cáng bệnh nhân Lê Thanh Tuyết ập vào: “Cô này lại cấp cứu à? Lần trước tự tử, lần này làm sao?”.
Chúng tôi chẳng dám nói gì vì nếu trả lời sẽ bị ông bác sĩ mắng ngay lập tức. Ông ấy mắng thì đúng. Nhưng Thanh Tuyết có nghe được đâu vì nó đang mê man bất tỉnh. Chỉ có chúng tôi, những đứa tử tế thì lại phải chịu trận. Tuy thế vẫn phải khai bệnh án.
Tôi khai: “Uống nước cọ bồn vệ sinh tự tử”.Tức thì ông bác sĩ gằn giọng xỉ vả luôn: “Việc của chúng tôi cứu người là trọng nên chúng tôi vẫn phải hết sức cứu chữa. Nhưng cứu chữa xong lại muốn chết thì phí công. Lần trước đã uống thuốc tẩy quần áo, suýt chết giờ vẫn muốn chết. Thật khổ cô ta, khổ các bạn và khổ cả tôi”. Ông vừa nói vừa nhanh tay lấy thuốc, gọi kíp trực vào cuộc để cứu Tuyết. Nào tiêm, nào uống, nào hút, nào thọc…
Chuyện của Tuyết thật bi thảm. Nó mới vào năm học thứ nhất đã bập vào yêu đương với tay Thao lớp Công nghệ K30. Thao là tên công tử con nhà giàu, ga lăng nức tiếng. Tuyết ở tỉnh xa về học, trắng trẻo, hồn hậu, ngoan ngoãn nên lọt ngay vào mắt cú của Thao trong lần sinh nhật một bạn ở lớp chúng tôi. Thao rủ Tuyết đi chơi lần đầu đã tặng ngay cái đồng hồ đeo tay. Lần thứ 2 rủ đi ăn tự chọn tại tầng 7 một khách sạn lớn. Ăn xong, Thao giả vờ say rượu, bắt Tuyết vào thuê một phòng rồi đưa Thao vào nghỉ tạm. Tại đó, Thao bắt Tuyết đấm bóp, xoa gan bàn chân rồi lau người cho hắn… Nửa tiếng sau, Thao “tỉnh rượu”. Thế là hắn ôm chầm lấy Tuyết mà ngấu nghiến cho thỏa. Lúc đầu Tuyết sợ. Nhưng thấy Thao dụ: “Trước sau anh cũng cưới em làm vợ. Chiều anh cho được tiếng yêu anh hết lòng”. Thế là Tuyết gật đầu làm theo.
Hai ngày sau, nhân buổi bố mẹ vắng nhà, Thao liền rủ Tuyết về nhà mình. Tuyết mất tăm cả buổi học sáng hôm ấy theo hắn. Tại nhà Thao, Tuyết lại cùng hắn sống như vợ chồng trên căn buồng ở tầng 3, mặc dù bà giúp việc vẫn đang nấu ăn ở tầng 1. Lần này đi cùng Thao về, Tuyết hỉ hả lắm. Nó nói úp mở với cả phòng: “Ông Thao mết tôi quá, tặng nhiều thứ tôi ngại lắm”. Cái Hà là đứa ghê gớm nhất phòng bảo: “Liệu hồn kẻo bị lão lừa đấy. Mẽ ấy nhiều đứa chết vì lão”. Nhưng Tuyết không tỉnh, cứ lao như con thiêu thân, công khai đi với Thao.
Một ngày kia, chúng tôi thấy Tuyết lén ăn chanh và hay nôn ọe. Lại cái Hà ghê gớm nói thẳng: “Mày nên đi khám Tuyết ơi. Tao nghi mày có thai”. Tuyết chừng mắt: “Đừng độc mồm”. Thế là từ hôm ấy chẳng ai thèm hỏi han gì. Tuyết vẫn lén ăn chanh và đi chơi với Thao. Rồi một ngày không bình yên đã đến. Công an phường mời cán bộ quản lý sinh viên của trường đến nhận Tuyết ở trụ sở vì họ cứu được Tuyết trong vụ định nhảy cầu xuống sông. “Cô ấy vừa leo qua lan can cầu thì chúng tôi giữ được”, họ nói với chúng tôi.
Tuyết trở về phòng trong bộ dạng đau đớn tuyệt vọng. Nó thét lên: “Thằng Thao đồ đểu! Con mày mà mày không nhận. Tao sẽ rạch bụng lấy con ném vào nhà mày!”. Cả phòng chúng tôi ghê khiếp vì lời Tuyết. Nhưng ngay đêm hôm ấy, Tuyết đau bụng dữ dội.Chúng tôi phải đưa nó vào viện cấp tốc. Thì ra vụ nhảy cầu đã làm Tuyết hỏng thai. Bố mẹ Tuyết ở quê bán ngay con bò rồi ôm tiền về thành phố cứu con gái. Thao những ngày đó đi Úc một tuần du lịch với anh chị hắn, coi như không biết gì. Hết tuần, Thao trở về lại tìm đến Tuyết quỳ xuống khóc lóc xin tha thứ và hứa hết năm thứ ba sẽ cưới Tuyết làm vợ. Tuyết tha thứ. Hai người lại tiếp tục con đường tình ái vui vẻ.
Nhưng một buổi sáng, Tuyết gọi điện không thấy Thao thưa máy. Nó vội đến nhà hỏi thì được bà giúp việc nói lạnh lùng: “Cậu ấy đang bận với một cô trên phòng”. Tuyết ức quá xồng xộc chạy lên. Nó bắt gặp Thao đang cùng với một cô bé trẻ xinh hơn nó đang hú hí. Tức quá không chịu nổi, Tuyết vớ ngay chai nước tẩy quần áo ở bếp nhà Thao và uống ừng ực tại chỗ. Bà giúp việc phải gọi taxi đưa Tuyết đi cấp cứu trước khi gọi cho chúng tôi. Ông bác sĩ hôm nay chính là người rửa ruột cứu sinh mạng Tuyết. Khi Tuyết ra viện, ông còn dặn: “Dù thế nào cũng không được dại dột mà cướp công cha mẹ nuôi mình”.
Video đang HOT
Thế mà hôm nay ông vẫn gặp lại Tuyết trong tình trạng hôn mê vì tự tử, thì sao ông không tức. Tuyết tự tử vì tên Thao chối phắt: “Tôi không thể cưới cô làm vợ. Nhà cô không xứng với nhà tôi. Cô không xứng với tôi”, làm Tuyết ức. Thế là có chai nước cọ nhà trong phòng vệ sinh, Tuyết lại chộp lấy tu. May sao còn phúc đức nên Tuyết tai qua nạn khỏi vụ này. Tất cả nhờ ông bác sĩ giàu kinh nghiệm và yêu thương con người hết sức. Ông mắng thế nhưng vẫn hết lòng cứu chữa.
Sau đó vài tháng, Tuyết đã “kiếm” được một tay người yêu mới để trả thù Thao. Tay đó tên là Lam Sơn – con nhà giàu tỉnh lẻ. Hai người thuê hẳn một phòng riêng chung sống như vợ chồng.
Và hôm nay, sau hơn một năm bỏ Thao, sống với Lam Sơn, Tuyết lại một phen bị Lam Sơn làm cho đau đớn. Đó là, đang đêm nằm với Tuyết, tưởng Tuyết ngủ say, Lam Sơn liền mò sang phòng trọ bên cạnh “thăm” cái Khang. Tuyế tvùng dậy xông sang phòng Khang bắt được quả tang liền kêu thét như cháy nhà. Kêu mãi, chẳng còn bấu víu vào ai, Tuyết liền vớ con dao đâm phập vào ngực mình và ngã gục ngay trong ngôi nhà trọ…
Theo VNE
Vắng chồng... đã có sếp "yêu"
Sau mỗi hợp đồng được kí kết, chúng tôi lại về nhà nghỉ, lại lao vào nhau như thiêu thân, lại đốt cháy những cảm xúc đam mê của mình sau bao ngày "xa cách".
Tôi đọc được tâm sự của người bạn gái trong bài viết "Lao thân vào gã tình nhân", tôi chợt giật mình vì thấy cô gái ấy sao ở trong hoàn cảnh giống của tôi như thế? Tôi cũng yêu, cũng mù quáng lao vào cuộc tình lén lút ấy... nhưng tôi không thể nào thoát ra khỏi sự cám dỗ của người đàn ông đó.
Tốt nghiệp trường Kinh tế, tôi vào làm thư kí cho sếp ở một cơ quan liên doanh với Nhật. Công việc rất phù hợp với chuyên ngành của tôi đã từng học, môi trường làm việc ở đây cũng rất chuyên nghiệp và khiến tôi rất thích thú... và đặc biệt là làm việc ở đây, tôi thấy mình được bộc lộ hết khả năng, năng lực của chính bản thân mình. Tôi hăng hái làm việc, nhiệt tình đóng góp ý kiến của mình cho sếp mỗi khi sếp có quyết định quan trọng nào đấy để phát triển công ty hay nguồn nhân lực. Cũng vì thế nên khi quyết định bất cứ điều gì, sếp đều hỏi ý kiến của tôi và sếp luôn hài lòng với những góp ý chân tình từ cô thư kí của mình.
Cũng vì sự chia sẻ với nhau nhiều trong công việc nên dần dần, mối quan hệ giữa sếp và nhân viên cũng gần gũi, thân thiết hơn. Sếp thường kể cho tôi nghe về hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi của mình... nhưng rồi, đôi mắt cúa sếp lại buồn rầu khi kể về cô vợ sếp đã từng hết lòng thương yêu "mắc bệnh" ngoại tình. Dù hai vợ chồng sếp không còn tình cảm với nhau từ lâu nhưng vì những đứa con của mình nên cả hai người vẫn cố gắng sống với nhau cho trọn nghĩa vợ chồng, để hai đứa con thơ không phải buồn tủi khi thiếu hụt tình cảm của bố hoặc mẹ.
Thương sếp, thấu hiểu hoàn cảnh của sếp nên tôi cũng đã động viên anh ấy cố gắng vượt qua để nuôi hai đứa con ngoan trưởng thành, lúc ấy nếu hai vợ chồng muốn ly dị thì cũng chưa phải là quá muộn... Nhưng rồi, tôi cũng không hiểu được chính mình nữa? Mỗi đêm, hình ảnh của sếp lại luôn ám ảnh lấy tôi, những câu chuyện bất hạnh của sếp, sự cam chịu của một người đàn ông thông minh, thành đạt khi không "thu phục" được cô vợ ngoại tình của mình, sự cam chịu, nhẫn nhịn của anh để hai đứa trẻ có được tiếng cười vui và mái ấm yêu thương của gia đình... chính sự bất hạnh trong cuộc sống chồng vợ của sếp khiến tôi không khỏi xót xa. Và rồi, từ lòng thương cảm... tôi đã bắt đầu nhớ về anh ấy tự lúc nào cũng không biết nữa.
Tôi yêu anh là thế... nhưng tại sao mỗi lần ở bên cạnh sếp, tôi vẫn không thể nào kiểm soát được những cảm xúc của mình. (Ảnh minh họa)
Qua cách nói chuyện với nhau, những lần mail hỏi han, chia sẻ... chúng tôi đều nhận ra sự khác lạ của nhau. Dường như chúng tôi không còn sự xa cách giữa nhân viên và sếp nữa... giờ đây, chúng tôi đã thực sự "hút" lấy nhau như hai cực của nam châm. Và cũng kể từ đó, tôi thường nói dối người yêu "Em phải ở lại làm thêm" hay "Em phải đi công tác mấy ngày"... nhưng thực sự, tôi muốn ở lại cơ quan cùng sếp lâu hơn mỗi tối, sau một ngày làm việc vất vả.... hay chúng tôi có được những ngày nghỉ ngắn ngủi ở một nơi nào đó trong đợt đi "công tác", không còn có công việc bủa vây mà chỉ còn hai chúng tôi ở bên nhau, được tận hưởng những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc dành cho nhau...
Sau những chuyến "công tác" cùng sếp về, tôi lại thấy thương người yêu của mình hơn bao giờ hết! Chúng tôi yêu nhau đã gần bốn năm trời, gia đình hai bên đều đã đi lại với nhau và cũng chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ làm đám cưới cùng nhau... Vậy mà không ngờ rằng, khi vào đây làm việc, tôi đã lén lút phản bội anh, một người tôi đã từng rất yêu thương và thương yêu tôi, một người đã luôn ở bên cạnh tôi, san sẻ cùng tôi biết bao vất vả trong cuộc sống. Tôi yêu anh là thế... nhưng tại sao mỗi lần ở bên cạnh sếp, tôi vẫn không thể nào kiểm soát được những cảm xúc của mình? Tôi đến với sếp vì lẽ gì? Vì tình yêu ư? Hay vì lòng thương? Hay là vì sức cuốn hút của một người đàn ông thành đạt và từng trải?... Tôi cũng không thể hiểu được chính bản thân mình nữa?
Khi tôi biết mình đang thiêu thân vào một cuộc tình tội lỗi với sếp, tôi đã động viên người yêu mình làm đám cưới càng nhanh càng tốt. Tôi biết dù rất khó để quên được những những ái ân mặn nồng bên anh nhưng tôi tự động viên mình rằng, khi tôi bị ràng buộc bởi gia đình, tôi sẽ không còn nhiều thời gian để tâm sự với anh ấy như bây giờ nữa. Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng làm trọn trách nhiệm của một người vợ, người phụ nữ trong gia đình và sẽ học cách để yêu chồng nhiều hơn...
Khi biết tôi chuẩn bị làm đám cưới, anh ấy đã khóc rất nhiều. Tôi hiểu được anh ấy buồn và hụt hẫng như thế nào khi tôi đi lấy chồng... nhưng tôi không thể nào làm khác được. Tôi không thể thiêu thân vào cuộc tình tội lỗi đó, không thể tiếp tục phản bội người con trai tôi yêu thương suốt bốn năm nay... và tôi cũng không thể tiếp tục hủy hoại nhân phẩm, danh dự của mình với người đàn ông đáng tuổi chú mình. Tôi nghĩ rằng, chỉ có lấy chồng tôi mới có thể giải thoát cho chính bản thân mình, chỉ có sự ràng buộc và trách nhiệm của người vợ trong gia đình, tôi mới tránh khỏi những cám dỗ bên cạnh người đàn ông ấy.
Đám cưới tôi, anh ấy vẫn tới dự. Tôi nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh... nhưng tôi vẫn gượng cười và coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi muốn mình là một cô dâu hạnh phúc trong ngày cưới, tôi muốn dành cho chồng tôi những phút giây ngọt ngào nhất trong ngày lễ trọng đại này... và tôi không muốn có sự tồn tại của bất cứ người thứ ba nào trong đám cưới hạnh phúc của hai vợ chồng chúng tôi.
Khi về làm vợ anh, tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ toàn tâm, toàn ý vun vén cho mái ấm gia đình nhỏ này! Nhưng rồi, hình ảnh của anh ấy vẫn luôn ám ảnh lấy tôi trong mỗi giấc mơ... Tôi không thể nào tự giải thoát cho mình khỏi những ám ảnh đó. Phải chăng tôi đã yêu người đàn ông ấy? Phải chăng tôi lấy chồng chỉ để trốn tránh tình yêu của mình? Phải chăng đám cưới này diễn ra chỉ để trốn chạy khỏi những cảm xúc mãnh liệt bên cạnh người đàn ông từng trải ấy?... Tôi không thể hiểu nổi bản thân mình nữa... nhưng xâm chiếm lấy tâm hồn tôi là sự giằng xé, là tội lỗi với người chồng của mình và lòng thương xót cho người đàn ông bất hạnh ấy.
Đến khi nào, tôi mới thôi nói dối chồng mình để được ở bên cạnh người đàn ông ấy? (Ảnh minh họa)
Sau tuần trăng mật ở Đà Lạt về, tôi lại trở về với công việc, lại trở về với bổn phận của cô thư kí của sếp, lại cùng sếp gánh vác trách nhiệm cho công ty... nhưng rồi, dường như cả hai chúng tôi đã không kiềm chế nổi những cảm xúc mỗi khi ở cạnh nhau. Tôi lại kể cho anh nghe về cuộc sống mới của mình, về những cảm xúc mỗi khi ở bên cạnh anh... và anh cũng không giấu nổi sự thất vọng, buồn bã khi tôi đi lấy chồng. Anh bảo: "Em là người anh yêu quý nhất, người đã mang đến cho anh những niềm vui lớn lao trong cuộc sống... Vậy mà... nhưng anh không có quyền gì để ngăn cấm em cả! Bọn em đã yêu nhau bao nhiêu năm nay... cũng nặng tình nặng nghĩa... còn anh, anh chỉ như một người bạn của em mà thôi! Anh không có quyền gì để ngăn em đi lấy chồng cả... nhưng... anh thực sự rất buồn!".
Tôi đã khóc khi anh nói những lời ruột gan ấy... nhưng tôi không thể nào làm khác được, cũng không thể bỏ chồng của mình để đến bên cạnh anh. Anh tốt với tôi là thế, yêu thương, trân trọng tôi là thế... nhưng tôi không thể từ bỏ tình nghĩa mấy năm trời với người đàn ông yêu thương tôi, cũng không thể hủy hôn ước của hai gia đình... hơn nữa, đứa con gái yếu mềm như tôi luôn chênh chao giữa những cảm xúc. Tôi không thể trọn vẹn với một ai đó nhưng cũng không thể sống thiếu vắng hình ảnh của một ai đó. Phải chăng, tôi đã quá tham lam?
Rồi những chuyến đi công tác xa giữa tôi và sếp vẫn thường xuyên diễn ra. Sau khi kí kết hợp đồng với đối tác, chúng tôi lại về nhà nghỉ, lại lao vào nhau như thiêu thân, đốt cháy những cảm xúc đam mê, mãnh liệt của mình... và hai chúng tôi đã hòa làm một, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn dành cho nhau sau bao ngày "xa cách".
Và cứ thế, mỗi tháng tôi lại đi "công tác" với sếp hai, ba ngày. Chúng tôi làm gì sau khi hợp đồng được kí kết thì chỉ có tôi và sếp mới hiểu. Còn chồng tôi ở nhà vẫn một mực tin tưởng người vợ ngoan hiền của mình, vẫn thường xuyên gọi điện bảo ban vợ giữ gìn sức khỏe, chăm lo cho bản thân... nhưng chồng nào đâu biết, ở nơi ấy, vợ đã được người đàn ông khác chăm sóc rất chu đáo, tường tận... và thay chồng làm nghĩa vụ của người chồng mỗi đêm?
Chao ôi! Sao tôi lại trở thành một người đàn bà khốn nạn và đáng ghê tởm như thế này? Tôi không thể nào ngờ được, mình lại có thể làm những điều xấu xa, trái với đạo đức, phẩm hạnh của người vợ, người phụ nữ như vậy? Tôi cũng không thể nào hiểu được, một đứa con gái vốn ngoan hiền, coi trọng nhân phẩm như tôi lại có thể trở nên trơ trẽn và khốn nạn như thế này?
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn... và tôi cũng không thể nào biết được, cuộc tình vụng trộm của mình sẽ tiếp diễn đến bao giờ? Và đến khi nào, tôi mới thôi nói dối chồng mình để được ở bên cạnh người đàn ông ấy? Tại sao cuộc đời lại khiến tôi trở nên xấu xa và bỉ ổi như thế này? Nếu như chồng tôi biết được sự thật... anh ấy có đủ bao dung và độ lượng để tha thứ cho người vợ hư hỏng này không?
Theo VNE
Dại dột phút hận tình, trở thành người "có H." Với tôi, việc người yêu mình đột nhiên nói lời chia tay và kết hôn với một cô gái khác giàu có hơn, xinh đẹp hơn là một cú sốc quá lớn. Tôi đã chửi bới, thóa mạ anh, thậm chí, khóc lóc và cầu xin nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định. Tuyệt vọng, tôi chạy như bay ra đường, người...