Thiếu chuyện ấy mà tôi không dám làm liều
Tôi là nam, 35 tuổi, có vợ và hai con một trai một gái ngoan ngoãn, gia đình hạnh phúc.
Vợ mở cửa hàng riêng, tôi cũng vậy, chúng tôi độc lập về kinh tế. Tôi học chưa hết cấp hai, tay trắng ra Hà Nội lập nghiệp, mua nhà lầu xe hơi đầy đủ. Vợ xinh đẹp, có nghề nghiệp ổn định nhưng tiêu hoang, làm được bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, mua gì đó lớn mà cần tiền là tôi hỏi vợ sẽ đưa. Nói chung tiền tôi làm ra để mua những tài sản lớn như nhà cửa, ôtô, vợ lo chi tiêu cho gia đình.
Vợ chồng tôi bằng tuổi nhưng lại lười chuyện chăn gối. Tôi nhu cầu rất cao, gần như ngày nào cũng có nhu cầu, còn vợ phải cả tuần mới muốn gần gũi. Tôi khá khó chịu vì điều này.
Tôi thích thể thao, đá bóng, chạy bộ đủ cả nhưng ham muốn vẫn không giảm. Bề ngoài tôi đẹp trai, cao ráo, ăn nói lịch sự nên cứ tiếp xúc gần với phụ nữ có chồng là y như rằng bị nhắn tin rủ rê. Tôi không đáp lại vì sợ bị liên lụy. Tôi thích mối quan hệ không bị ràng buộc, không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nhưng đa phần phụ nữ muốn đến với tôi không thích vậy. Nhiều bạn nữ chưa lập gia đình cũng nhắn tin tán tỉnh nhưng tôi lại càng không yên tâm. Giờ đây, mỗi ngày tôi vẫn phải tự xử vì nhu cầu cao. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Hưng
Hết yêu vợ mà tôi chưa thể ly dị
Tôi 37 tuổi, ở một tỉnh miền Bắc, làm ở vị trí tốt, thu nhập tốt, cuộc sống gia đình không như mong muốn.
Có lẽ trước lúc cưới tôi chỉ muốn ổn định nên không dành quá nhiều tình cảm cho vợ. Giờ cưới nhau vài năm, nhiều mâu thuẫn, tình cảm chẳng còn. Ly hôn là điều không ai mong muốn khi bên cạnh là tương lai của vợ, sự phán xét, hy vọng và tin tưởng từ gia đình hai bên. Tôi đã muốn từ bỏ ngôi nhà cả hai cùng xây dựng, có điều vợ còn thương tôi, đó là sự ràng buộc khó khăn nhất.
Trong lúc vợ chồng mâu thuẫn đỉnh điểm, tôi gặp người con gái khác. Bên cạnh em, tôi cảm thấy được yêu lại như hồi trẻ. Tôi không gọi em là người tình hay người thứ ba bởi yêu em thật lòng, em cũng thế. Tôi không phải người mất lý trí để không phân biệt đâu là tình yêu, đâu là cảm xúc thoáng qua. Em đã ly hôn vì khác quan điểm sống và có con riêng.
Chúng tôi đều có tư tưởng tiến lên nhưng người bên cạnh lại tư tưởng thụt lùi, hạn chế giao tiếp. Tôi và em chưa tìm thấy cảm xúc đó ở bất cứ người nào khác. Em hiểu tôi đang có gia đình và luôn sẵn sàng vun vén, hy vọng gia đình tôi hạnh phúc hơn, không có ý định giữ tôi bằng mọi giá. Nếu tôi tự do, em sẵn sàng bỏ lại thành phố đang sống để về với tôi (chúng tôi cách nhau rất xa). Mối quan hệ ấy trong bí mật, em thường xuyên đi máy bay ra với tôi.
Quay lại câu chuyện về ý thức, trách nhiệm, nguyên tắc một vợ một chồng, tôi đã sai nhưng thực sự trong lòng từ lâu không có vợ nữa, sẵn sàng làm lại mọi thứ với điều kiện hiện tại.
Tôi không phải con người tham lam khi muốn cả hai, chỉ là chưa biết phải làm sao. Các anh chị là người ngoài, khi đứng vào hoàn cảnh của tôi sẽ làm sao? Tôi rối bời, giờ chưa phải lúc ly dị vợ, lại rất muốn ở bên em để làm lại từ đầu. Tôi đang đứng giữa hai con đường, về nhà không có cảm xúc gì cả. Bao nhiêu trách móc tôi xin nhận, chỉ mong tìm được lối đi cho bản thân.
Hưng
Mẹ nhà, con chợ, ba cửa sổ "Ráng nhịn vài hôm". Vài hôm. Ai cũng dặn lòng lạc quan như vậy trong cảnh nạn đầy dấu hiệu bi quan. Và mỗi người, bằng hành động nhỏ của mình, nâng đỡ tinh thần nhau bước qua đại dịch. Đó là mã vị của gia đình chị trong hai tuần nay, khi ở cách xa nhau nửa vòng trái đất. Cuộc sống...