Thiếu anh chẳng dễ để bắt đầu
Cô và anh cùng đi học – anh là động lực giúp cô phấn đấu để bước tiếp con đương học vấn. Thiếu anh không biết cô sẽ sống ra sao…?
Ảnh minh họa
Ngày xưa có một cô bé học đại học, do bị bệnh nên đành phải nghỉ học giữa chừng. Quá buồn khi suốt ngày cứ phải trò chuyện với đống đồ vật vô tri trong nhà hay thỉnh thoảng còn phải đến cái nơi mà ai cũng muốn tránh xa như bệnh viện, cô quyết định đi học trở lại. Đi để thay đổi không khí, để xua tan nỗi buồn hiện tại khi có nhiều bạn bè hơn, dẫu biết rằng cô sẽ không duy trì được lâu, cô còn đau lắm, khó chịu nhiều lắm… cái đau cứ dằn vặt cô, làm cô khổ sở, nhiều khi chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, thật lâu để cái đau không còn để ý đến cô nữa.
Đến lớp mới, cứ tưởng cô sẽ không quen với môi trường gồm toàn đàn em ít tuổi hơn cô nhưng không phải vậy. Cô quen được nhiều bạn, nhiều bạn trong đó có anh. Anh bằng tuổi cô. Anh nói chuyện với cô, cùng chia sẻ nỗi đau với cô, anh rất muốn giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhìn bề ngoài anh lạnh lùng, anh ít nói nhưng tâm hồn anh thật ấm áp, thật ngọt ngào. Anh nắm lấy tay cô, ngồi cạnh cô, cõng cô…làm những việc khiến cô được vui vẻ. Cứ như thế anh luôn cùng cô trong mọi lúc cô thấy đau nhất, bất lực nhất. Cô và anh cùng đi học – anh là động lực giúp cô phấn đấu để bước tiếp con đương học vấn.
Thiếu anh không biết cô sẽ sống ra sao…?
Rồi một ngày kia cũng đến. Nỗi đau thể xác đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô. Cô không thể tiếp tục đi học, không thể đến lớp được nữa.
Video đang HOT
Cô nói với anh rằng cô chấp nhận buông xuôi, chấp nhận từ bỏ….từ bỏ……anh
Cô nói rằng anh hãy bước tiếp con đường mà cả hai đã chọn, con đường mà cô đã không thể về tới đích. Anh hãy giúp cô, vì cô mà đi tiếp cái con đường đã là giấc mơ của cô.
Cô đau lắm, đau nhiều lắm, đau cả tinh thần lẫn thể xác…đau nhưng chỉ biết chôn chặt trong tim – còn nỗi đau nào đau hơn thế, buồn hơn thế?
Họ chia tay trong im lặng, rời xa nhau trong sự nuối tiếc, cô không muốn cản trở anh, là nỗi vướng bận của anh. Đó là sự lựa chọn của cô – anh còn biết làm gì?
Mọi người, bạn bè nhìn vào chỉ biết xót xa, buồn lặng khi một cuộc tình đẹp, đầy ý nghĩa đã không còn. Còn anh, anh cảm thấy thế nào với vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt, ít nói như mọi khi. Anh đã yêu cô và đau khổ, dằn vặt bản thân khi để cô ra đi hay tình cảm anh dành cho cô chỉ là đồng cảm và muốn giúp đỡ cô, cảm thấy bất lực khi không cách nào nữa để gượng dậy khỏi nỗi đau.
Theo blogtamsu
Tôi luôn tự hào khi có em gái là lesbian
Hãy cứ ngẩng cao đầu, cứ tự hào dù mình có là người đồng tính.
ảnh minh họa
Được biết đến câu chuyện của một bạn bị em gái người yêu bày tỏ tình yêu đồng giới, tôi rất đồng cảm với những gì mà bạn đang phải trải qua. Tuy nhiên, tôi không thể đồng tình với lời khuyên "hãy giữ kín chuyện này", rồi "hãy giữ khoảng cách với cô ấy", "tránh mặt cô ấy" của rất nhiều bạn đã bình luận ở bên dưới. Thật sự, nếu các bạn không phải người trong cuộc thì không thể hiểu hết được những gì mà họ phải trải qua đâu.
Em gái tôi là lesbian. Khi mới biết em gái mình như vậy, lại còn nghe từ chính miệng nó nói ra, tôi thật sự rất shock. Shock đến nỗi tôi cứ ngồi ngây người ra, không nói được câu nào mặc cho nó vừa khóc vừa giải thích. Thật sự là lúc ấy trong lòng tôi vô cùng sợ hãi. Tôi cảm thấy ghê sợ chính em gái của mình - người mà ngày nào tôi cũng ngủ chung giường từ nhỏ cho đến bây giờ. Tôi muốn tránh xa nó, càng xa càng tốt... Chính những phản ứng lúc đấy của tôi đã khiến nó bị trầm cảm. Tôi còn nhớ những ngày đen tối đấy, chị em tôi giống như kẻ thù, cứ nhìn thấy tôi là nó lại sợ hãi, quay lưng đi.
Nhưng rồi, có lẽ cũng bởi nó là đứa em gái ruột thịt của mình nên tôi không thể chối bỏ dù có sợ hãi đến mức nào. Chúng tôi mất gần nửa năm để tôi làm quen với việc có một đứa em là les và vứt bỏ các định kiến của mình. Nhìn em mình lo lắng, sợ hãi, đau khổ, lần đầu tiên bản năng làm chị khiến tôi trở nên mạnh mẽ và quyết bảo vệ em mình bằng mọi cách. Tôi lên mạng, vào các diễn đàn của les để tìm hiểu. Tôi lắng nghe những tâm sự của em mình. Tôi chơi với những người bạn đồng tính của nó. Và rồi, thế giới les mở ra trong tôi rất nhiều điều bất ngờ.
Hóa ra, từ trước đến nay, những gì tôi vẫn lầm tưởng về "trào lưu les", về "một đứa con gái ăn mặc và cư xử như một thằng con trai, ôm ấp tình cảm với một đứa con gái khác là sai hoàn toàn. Họ hoàn toàn bình thường như bao người khác, về mọi mặt. Ban đầu, lúc mới đi chơi với nhóm bạn les của đứa em gái, tôi cũng sợ lắm! Lúc có đứa quàng vai tôi, thậm chí có đứa còn ôm eo, tôi đã cảm thấy rùng mình và vô cùng sợ hãi. Thế nhưng, sau này, khi đã quen, tôi mới hiểu đó chỉ là những hành động bình thường, chẳng khác gì tôi với mấy con bạn hay thằng bạn thân ở trên lớp cả.
Chúng nó rất vui tính và hóm hỉnh. Chúng nó vẫn đi học, chơi hòa đồng với các bạn ở lớp một cách bình thường như bao người khác, cũng rất ghét những đứa con gái bình thường nhưng cứ đóng giả đồng tính để gây sự chú ý của mọi người... Chỉ có điều, em tôi và các bạn của nó luôn phải tìm cách che giấu giới tính thật với mọi người xung quanh, để tránh những cái nhìn coi thường, sự kỳ thị của mọi người. Lúc thấy ai đó có thái độ khinh miệt người đồng tính, chúng nó cũng buồn và tủi thân lắm, có những đứa còn nghĩ quẩn, nói là "muốn chết quách đi cho xong".
Cảm thấy cứ như thế này mãi thì cũng không ổn. Em tôi rồi cũng lớn, cũng phải đi làm và lập gia đình. Cứ nghĩ cách che giấu mãi cũng vô cùng mệt mỏi. Tôi và nó nghĩ mãi và rồi đi đến quyết định là phải nói thật tất cả với bố mẹ. Chúng tôi đã biết trước là bố mẹ sẽ rất shock, nhưng không ngờ họ lại phản ứng dữ dội như vậy. Lúc biết sự thật, bố tôi đã cầm gậy lao vào đánh em gái tôi tới tấp, miệng không ngớt chửi rủa nó là "đồ súc sinh", "chết đi cho rồi"... Bố tôi lúc đó đã nóng giận tới mức không thể kiềm chế, đòi đánh chết em gái tôi vì cảm thấy quá xấu hổ và nhục nhã khi sinh ra đứa con như thế. Thời gian sau đó, gia đình tôi không khác nào địa ngục. Bố mẹ tôi suốt ngày cãi nhau. Bố đổ lỗi cho mẹ không biết dạy con, mẹ thì oán trách bố. Không khí gia đình căng thẳng vô cùng khi bố mẹ tôi đòi ly dị. Tôi và em gái lúc đó đã quỳ xuống van xin, vừa khóc vừa nói trong nước mắt, giải thích với bố mẹ...
Mọi chuyện rồi cũng qua đi. Cũng may mà hai chị em tôi hiểu nhau nên mới có thể vượt qua hết chuyện này đến chuyện khác. Bây giờ gia đình tôi cũng tạm thời yên ổn. Bố mẹ đã chấp nhận giới tính thật của em gái tôi. Giờ hai chị em tôi chỉ cố gắng, nỗ lực làm việc để kiếm tiền để giúp nó thực hiện ước mơ phẫu thuật chuyển giới. Lúc đó em tôi sẽ có thể kết hôn và có một cuộc sống tốt hơn.
Thế nên, đứng ở vị trí một người chị gái có em là les, tôi khuyên bạn Hải Yến nên nói chuyện này với anh trai của cô bé kia và cũng chính là người yêu bạn. Có như vậy, anh trai mới có thể hiểu hơn về em gái mình và bảo vệ nó trước sức ép của xã hội. Bởi dù rằng xã hội bây giờ đã đón nhận hơn những người đồng tính, nhưng thật sự, vẫn còn rất nhiều người chưa thể chấp nhận, còn có thái độ kỳ thị. Có những người thì nói là ủng hộ nhưng trong lòng thì chưa hề chấp nhận họ... Hơn thế nữa, các bạn còn phải đối mặt với những người thân, mà nhất là bố mẹ. Chuyện này có thể sẽ rất khó khăn, vì thế hãy cùng nhau bảo vệ em gái mình.
Tôi cũng xin được gửi lời dành riêng cho những bạn đồng tính. Tôi đã chơi, đã hiểu rất nhiều về những người như các bạn. Tôi hiểu các bạn cũng như những người khác, cũng cần được tôn trọng, được sống vui vẻ, hạnh phúc. Vì thế, hãy cứ tự hào cho dù mình là người đồng tính, chỉ cần các bạn sống tốt là được. Tôi tin là các bạn có thể vượt qua mọi chuyện.
Theo VNE
Sốc khi anh thích 2 người cùng lúc Khi tôi hỏi anh thích cả hai người cùng một lúc à, anh đã trả lời là đúng như vậy. Điều đó giống như nhát dao đâm buốt trái tim tôi. ảnh minh họa Tôi là một cô gái bình thường, nếu thực sự mà nói thì tôi không xinh đẹp lắm, vậy nên suốt từ thời đi học cấp 3, cho đến...