Thích con lai, tìm trai Tây để… tình một đêm
Nhiều chị em dại dột, chấp nhận tình một đêm với trai Tây để có đứa con lai.
Cứ tưởng Tây là ngon ăn, nhiều chị em lao vào, tìm thú vui trong tình một đêm và hi vọng, sau đêm ấy, họ sẽ nhớ tới mình.
Hòa nức nở khi biết mình đã quá dại dột trao đi cái quý giá của người con gái cho gã đàn ông cao to lực lưỡng ấy. Thì cũng chỉ là mối tình của một cô hướng dẫn viên du lịch và anh chàng khách nước ngoài, giống như nhiều cuộc tình khác. Dù đã gặp gỡ khá nhiều đàn ông, tây có, ta có nhưng không hiểu sao, ánh mắt của anh chàng ngoại quốc nọ lại hút hồn Hòa đến thế. Am hiểu ngoại ngữ, nên Hòa rất nhanh chóng thân quen được với anh chàng điển trai. Và có lẽ, anh ta cũng cần ở Hòa một số thứ, tìm hiểu về văn hóa, phong cảnh, du lịch ở Việt Nam chẳng hạn. Thế là, chỉ trong 1 ngày, Hòa đã dễ dàng ngã vào vòng tay của anh ta sau tour du lịch mệt mỏi.
Thật ra Hòa thích anh ta nên mới hành động nông nổi như vậy. Là hướng dẫn viên du lịch, nay đây mai đó, gặp bao nhiêu người như thế nhưng Hòa đâu có mềm lòng trước ai. Tình một đêm ấy với trai Tây mà nói là niềm vui vô cùng, vì lâu lắm anh chưa từng biết tới “mùi vị” của con gái trinh tiết. Hòa cũng lấy làm mừng và chưa từng nghĩ sẽ có ngày hối hận vì đã trao thân cho chàng trai kia.
Thật ra Hòa thích anh ta nên mới hành động nông nổi như vậy. (ảnh minh họa)
Đúng là sau đó, họ có liên lạc vài lần, nhưng cũng chỉ để tìm tới hơi thở của nhau, giống như những người cần được chiều chuộng, ân ái. Còn tình yêu ư, Hòa thậm chí còn chẳng biết thân thế, lai lịch của anh ta, cũng không hay anh ta sang Việt Nam du lịch được bao lâu. Vì thế, khi biết tin mình có thai, Hòa thật sự choáng váng, tìm cách báo tin cho người tình. Nhưng chẳng may, anh ta không tung tích, chẳng biết là đã đi từ bao giờ, thậm chí không báo với Hòa một tiếng.
Vậy là cuộc tình một đêm ấy chấm hết và tình nghĩa nhiều đêm sau đó cũng tiêu tan. Hòa chịu áp lực từ đứa trẻ trong bụng. Nhưng nghĩ cho cùng, Hòa vốn thích một đứa con lai, nên để lại đứa bé và định sinh con một mình. Thôi thì mình dại dột thì đành lòng làm mẹ đơn thân, đứa trẻ có tội tình gì mà ruồng bỏ nó. Hòa nghĩ được thế chính là tốt cho bản thân và coi như có tình, có nghĩa, dám làm dám chịu.
Cũng giống như Hòa, nhiều cô gái cứ có cơ hội gặp gỡ khách nước ngoài là lao vào làm quen, hỏi han. Bởi vì sao, vì họ thích những anh chàng cao to, lực lưỡng, họ không muốn lấy chồng và muốn có một đứa con lai. Nghe người ta nói, con lai rất đẹp, sau này biết đâu lại có tương lai, nên nhiều cô gái thích làm mẹ đơn thân chỉ còn cách tìm tới những chàng Tây sang Việt Nam.
Video đang HOT
Nghĩ tới đó mà thấy, có nhiều phụ nữ chịu thiệt thòi, có nhiều người nông nổi và dại dột thật! (ảnh minh họa)
Thật ra cái sự làm mẹ đơn thân không còn bị lên án, cũng không ai coi thường hay nhìn họ bằng con mắt khác. Nhưng sẵn sàng trao bản thân cho một người không quen biết, chỉ bằng tình một đêm, thậm chí vài đêm để kiếm đứa con thì đúng là đã quá sai lầm. Vì bản thân có giá trị riêng, mỗi người có thiên chức làm mẹ, và có quyền được yêu được hưởng hạnh phúc. Hà có gì phải dễ dãi với bản thân như thế, hà cớ gì phải kiếm đứa con từ một người mà mình chẳng có lấy chút tình thương yêu?
Nghĩ tới đó mà thấy, có nhiều phụ nữ chịu thiệt thòi, có nhiều người nông nổi và dại dột thật! Tại sao không thử tìm cho mình một mái ấm, thử cho mình một cơ hội làm vợ, làm mẹ. Nếu không làm được, lúc ấy đơn thân cũng chưa muộn. Chị em hãy dũng cảm, hãy đối diện với thực tế và hãy sống với đúng những gì mình đáng được nhận nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nửa đời còn lại chỉ có anh...
Em tin là có kiếp sau, kiếp trước anh mắc nợ em nên kiếp này mới phải gặp em, kiếp sau chắc là không còn gặp nữa đâu...
Anh! Chắc anh không biết vì sao em lại giận anh, anh thấy em giống con nít lắm phải không? Em 30 tuổi, nửa cuộc đời, hình như giông bão nào em cũng đã đi qua, không biết có còn thiên tai nào đến trong cuộc đời em nữa không !Trước đây, mỗi lần gặp chuyện đau buồn, em sống khổ sống sở, cứ muốn chết đi cho xong, nhưng hình như em ghê gớm quá nên hà bá, diêm vương cũng sợ em luôn, hay là ông trời vẫn muốn đọa đày em nên chưa cho em thoát khỏi kiếp người.
Sau này khi em nghe được câu nói: trong cuộc đời mỗi người sẽ phải nhận rất nhiều nỗi đau, nếu bạn cứ cố gắng chống trả, xua đuổi thì bạn không bao giờ thoát được nỗi đau đó, bạn hãy chấp nhận và để nỗi đau đi xuyên qua mình, sẽ rất đau đớn nhưng rồi sẽ qua, bạn không còn phải khổ sở nữa, trong cuộc đời mọi chuyện đến rồi đi đều có nguyên nhân, không nên trách ai cả mà trước tiên hãy nhìn lại bản thân mình! Em đã hiểu được điều đó.
Em không nhìn mọi người qua cuộc sống giàu hay nghèo, mà em chỉ muốn biết họ có hạnh phúc hay không thôi! Em không sợ ai khinh khi mình hết, miễn mình sống lương thiện, có đạo đức là được rồi!Lúc trước em thấy con thiệt thòi vì mình chưa thể lo cho nó tốt hơn, nhưng bây giờ em thấy nên để cho nó trải qua tất cả. Không phải cho con những thứ tốt nhất là đã thương nó, làm như vậy có khi là hại nó, làm cho nó hư! Em không bao giờ ràng buộc con sống theo ý mình, vì không ai là đúng hoàn toàn, mình chỉ lớn tuổi hơn nó thôi, chứ chưa chắc mình nhìn cuộc đời tươi đẹp và trong trẻo như nó, tuổi thơ là tuổi đẹp nhất mà!Con mình rất cá tính và cũng hơi ngang bướng như em.
Em nhận ra điều đó lúc nó gần 3 tuổi. Lần đó nó ko nghe lời, em bắt nó xin lỗi, nó ko nghe, em muốn đánh nó lắm nhưng không đánh được, thế là má em đánh nó, bắt nó phải xin lỗi, nó nhất quyết không là không dù bị bà ngoại đánh rất đau, không thèm khóc luôn, mím môi mím lợi để khỏi khóc, thấy nó như vậy em lo lắm, ko lẽ con mình ngang vậy sao. Đến lúc bà ngoại nói nếu con không xin lỗi má bà ngoại đánh má luôn, con có muốn bà ngoại đánh má không thì nó mới òa khóc và xin lỗi, nói bà ngoại đừng đánh má. Anh thấy con mình ghê gớm chưa, đừng nói con nít lên 3 không biết gì, lúc đó là nó đã bắt đầu hình thành nhân cách rồi!
Đôi lúc em không hiểu được bản thân mình muốn gì, phải chăng mình sống quá cầu toàn, nguyên tắc một cách cứng ngắc. May mắn là bây giờ em đã hiểu được em! Khoảng thời gian từ năm ngoái đến năm nay em ở trong giai đoạn khủng hoảng tuổi 30. Thấy mình đã qua nửa cuộc đời mà chưa thành người lớn, không biết mình phải sống ra sao, cuộc đời sẽ đi về đâu, tương lai sẽ như thế nào.
Bao nhiêu dồn nén, bao nhiêu buồn vui tích tụ lâu ngày đến lúc chịu không nổi thì bộc phát ra. Sống với em chắc anh cũng đã hiểu em được phần nào, em ít chia sẻ với ai, nhiều lúc muốn trò chuyện với anh như hai người bạn để anh hiểu em, nhưng anh không thích. May là em còn có những người bạn như Châu, như Thảo, như Khanh và cả nhỏ Hằng nữa.
Em đã học được rất nhiều điều từ bạn em, cả những bài học đớn đau lẫn hạnh phúc. Nên bây giờ mỗi lần buồn em chỉ có thể tìm tới bạn em thôi. Má thuộc thế hệ khác nên em không thể nói chuyện với má được, dù em rất muốn má là người bạn lớn để em chia sẻ. Má em cũng từ nghèo khổ, hai bàn tay trắng mà đi lên. Má quá giỏi và bản lĩnh nên má coi thường đàn ông, má không yêu chồng nên má mới như vậy, nhưng má em là con người sống rất trọng tình nghĩa.
Em thấy nhỏ Hằng rất giống má, nhưng nó chưa trải hết cuộc đời nên nó còn ham mê vật chất. Em không nói mình hay nhưng thật sự trước đây em cũng thích giàu sang, phú quý nhưng bây giờ hết rồi, tiền bạc không là gì cả, cuộc đời chỉ là phù du mà thôi. Má em đã từng tự hào về em, nhưng chính anh là người đã dội cho má một gáo nước lạnh khi nói với má là em đến với anh không còn con gái nữa. Em hận anh nhất là điều này, vì em biết khi anh nói như vậy má em sẽ sỉ nhục anh, nói những lời nặng nề mà có thể anh không chấp nhận được.
Trong cuộc đời mỗi người sẽ phải nhận rất nhiều nỗi đau (Ảnh minh họa)
Anh đã làm tổn thương lòng tự trọng và danh dự của má em, má em không tự hào về chồng nhưng lại rất tự hào về con cái. Má sống vì con và muốn đem những gì tốt đẹp nhất tới cho con, cả cuộc đời má không màng đến bản thân mà chỉ mong kiếm thật nhiều tiền cho con sống sung sướng. Thật sự là em đã sống rất sung sướng, nhưng không phải ngay từ lúc mới sinh ra, vì lúc đó ai cũng nghèo, em với thằng Bảo cũng có được hộp sữa nào như thằng Bin bây giờ đâu.
Lớn lên cũng phải cuốc đất, trồng rau, nuôi gà nuôi heo với bố má, khoảng từ năm em lên 10 nhà mới bắt đầu có tiền, vì lúc đó má làm ở công ty, vừa là kế toán vừa là thủ quỹ, nắm hết tiền bạc của công ty, má kể là sẵn tiền trong két má mua vàng để dành lấy tiền chênh lệch. Hồi đó cũng nhiều người ganh ghét vì thấy má ngồi chỗ ngon, má cũng phải đấu đá, khôn ngoan nên mới có thể trụ vững, em thì chắc không thể nào làm được như má.
Nhỏ Hằng còn nói hồi đó nhà em giàu, tết là em đeo vàng đỏ người, em còn có xe đạp martin trước nó, sau này sao xuống giữ vậy, bây giờ nhà bạn cũ em ở BD ai cũng giàu nhờ cao su, chỉ có bố em không chịu làm nên mới như vậy. Nên anh không thể trách má em được, chính anh là người làm cho má em ghét anh. Bởi vậy em không bắt buộc anh phải vô thăm bố má em, khi nào anh thích thì anh đi, không thì thôi.
Anh nói em ngang bướng, đúng vậy. Nhìn bề ngoài em rất nữ tính, nhưng thực chất con người em sống theo bản năng, dễ nổi loạn, nhưng em lại nhìn đời và con người bằng con mắt trẻ thơ nên em rất thích cụm từ : người đàn bà trẻ con, em thấy mình như vậy. Em sống quá tình cảm nên em dễ đau khổ khi bị tổn thương. Trước đây em không tìm được lối thoát cho mình, chỉ nghĩ cái chết là lối thoát duy nhất, nên đã hơn hai lần em tự tử. Bây giờ thì em không bao giờ làm như vậy nữa vì em quý cuộc đời này, em phải sống vì mình và vì mọi người. Sống mới khó chứ chết thì dễ lắm.
Em không có ý dạy đời ai cả, em chỉ muốn anh hiểu em, có thể trò chuyện với em như hai người bạn, vợ chồng là bạn đời mà, ngoài tình yêu còn có tình bạn. Em biết cuộc sống bon chen, nhiều áp lực đã đè nặng lên anh, em không thể đòi hỏi ở anh hơn nữa. Nhưng vì em rất dễ bị tổn thương nên đôi khi vô tình anh làm em buồn. Em muốn giữa em và anh không có khoảng cách nào cả nhưng em cảm nhận vẫn còn sợi dây vô hình nào đó ngăn cách giữa em và anh, chỉ có anh mới có thể tháo bỏ sợi dây đó thôi.
Em đã nói em là người sống theo bản năng đàn bà, nhưng em chung thủy, không bao giờ em phản bội anh, em chỉ tiếc không được biết anh sớm hơn để em có thể chỉ yêu mình anh mà thôi. Trong cuộc đời em, em chỉ muốn có một người đàn ông yêu em và hiểu em hoàn toàn thôi, nhưng hình như đến bây giờ vẫn chưa ai có thể hiểu em hết, anh chỉ mới hiểu em một phần thôi. Nên nhiều khi em muốn gần anh theo nhiều cách khác nhau, thích trò chuyện hơi sex một chút với anh thì cũng sợ anh nghĩ em không đàng hoàng, dâm đãng hay gì gì đó.
Một năm trời em ở nhà, ít giao du, không tiếp xúc bạn bè, chán nản tất cả, anh có hiểu cho em không. Em thấy chỉ còn sex là có thể giải tỏa stress cho em, vậy mà anh đã làm em đau lòng. Em muốn cho anh biết cảm giác của em, chỉ khi nào lên đỉnh em mới không đau, rát, em nói với anh, anh nói đẻ rồi còn đau gì nữa, em như bị tạt một gáo nước lạnh, tỉnh hẳn người, chắc anh cho là em giả bộ để nhõng nhẽo với anh. Từ lúc em ra ngủ riêng tối là anh lên giường ngủ một lèo, không âu yếm, không đùa giỡn với em, chỉ khi nào anh muốn anh mới chờ cho con ngủ.
Em đã nói em là người sống theo bản năng đàn bà, nhưng em chung thủy, không bao giờ em phản bội anh (Ảnh minh họa)
Em luôn là người gợi ý, nhiều lúc em thấy như mình phải xin xỏ anh vậy. Nhưng em biết anh sợ em không muốn nên để em chủ động, em rất biết ơn anh vì điều đó, không bao giờ anh ép buộc em, đàn ông như anh bây giờ cũng hiếm lắm. Nhiều lúc anh nói giỡn em phải gặp mấy thằng sáng xỉn chiều say ngày đánh cho mấy dạo mới biết giá trị của anh, làm em cũng chạnh lòng. Em cảm thấy hình như anh muốn em phải biết ơn anh vì anh đã lấy em. Lúc anh hỏi em nói tất cả em cũng sợ anh không lấy em nhưng em không thể nói dối được vì em biết sự thật lúc nào cũng là sự thật.
Lúc đó em nghĩ anh lấy em không phải vì yêu em nhiều đâu mà vì tự trọng, sỹ diện của anh nên anh mới lấy em. Má em đã biết anh với em quan hệ trước khi cưới nên anh mà không lấy em thì anh sẽ là người chẳng ra gì, bạc tình bạc nghĩa, má sẽ coi thường anh và tìm đến nhà anh mà chửi rủa, má em dữ dằn lắm, ai mà động đến con má là má có thể giết luôn đó chứ, nên nhiều lúc em rất sợ má, có chuyện gì em cũng chỉ giữ trong lòng, cố gắng để không bao giờ cho má biết.
Em chỉ muốn trải lòng cho anh hiểu thôi, còn anh nghĩ sao thì tùy. Bây giờ em có thể làm chủ bản thân, điều khiển được cảm xúc của mình rồi. Em không bao giờ ép anh phải chìu chuộng em hay làm điều gì mà anh không muốn vì em biết anh sẽ không bao giờ nhượng bộ em, hình như đó là hình phạt anh dành cho em, dù em không hề có tội gì với anh. Từ lúc biết anh tới giờ em không hề nghĩ đến người đàn ông nào khác.
Em đã nói rồi mà, anh là người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời em, em không muốn tin người đàn ông nào nữa. Bây giờ không ai có thể làm em tổn thương, chỉ có mình anh mà thôi. Khi nào em không còn thấy tổn thương vì anh nữa thì khi đó đã xong rồi đó, đường ai nấy đi. Em sống tình cảm nhưng cũng dứt khoát, khi thấy không còn yêu nữa thì thôi, chỉ còn là người xa lạ, không hề có chút cảm giác nào hết, mạnh ai nấy sống. Có gặp nhau trên đường thì cũng chào hỏi bình thường rồi thôi.
Em đối xử với bạn bè, người thân, chồng con bằng tấm lòng chân thật của mình. Em không còn thấy mình bất hạnh nữa, em rất may mắn vì đã được trải qua tất cả những nỗi đau lẫn hạnh phúc. Bây giờ em có hai người đàn ông yêu mình, anh và con, là em mãn nguyện lắm rồi, em không mong muốn gì hơn nữa, cuộc đời của em như vậy là đã trọn vẹn. Anh đừng cho là em bị tiêm nhiễm bởi phim hay tiểu thuyết, từ đời mới lên phim, lên truyện và cũng từ phim truyện mới bước ra cuộc đời.
Không ai tài giỏi mà sinh ra là đã biết tất cả, trường đời là trường học lớn nhất mà, quan trọng là mình học được gì thôi. Đúng là sống trong đời sống chỉ cần có tấm lòng để đối xử với nhau mà thôi, không có gì là mãi mãi hết. Em tin là có kiếp sau, kiếp trước anh mắc nợ em nên kiếp này mới phải gặp em, kiếp sau chắc là không còn gặp nữa đâu vì anh đã trả cho em tất cả, em cám ơn anh vì đã đến bên em. Hãy tin rằng nửa cuộc đời còn lại của em chỉ có anh mà thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy cho em một đứa con, anh nhé! Trước khi em ra đi, xin anh hãy cho em một đứa con, nó sẽ là động lực để em đi tiếp quãng đời còn lại, anh nhé! Một cuộc sống tràn đầy nước mắt và đau khổ từ khi mối tình đầu của em tan vỡ nhưng anh đã đến và mở cửa trái tim em, anh đã cho em biết thế...