Thích cậu, tớ chưa bao giờ thấy hối hận!
“Gặp được cậu là do tớ và cậu có duyên
Nhưng yêu cậu thì chỉ có tớ mắc nợ cậu thôi.”
***
Hồi 1…
“Tớ thích cậu!”
Cậu có biết không, tớ đã nói câu ấy cả ngàn lần rồi chỉ là tớ vẫn chưa đủ can đảm để đứng trước mặt cậu mà nói ra thôi.
Ảnh minh họa
Ta biết nhau cũng chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thông thường, cậu thích người bạn thân của tớ. Ừ thì lúc đó tớ chưa thích cậu, tưởng rằng tớ vẫn cứ vậy mà nhìn các cậu bên nhau nhưng không được, trái tim tớ đã quặn thắt khi thấy cậu cùng cô ấy đùa giỡn. Rồi tớ chợt nhận ra mình thích cậu từ lúc nào không hay.
Đó là chuyện của bốn năm trước tất cả đều diễn ra rất lặng lẽ và chẳng có gì thay đổi…À không, là cậu và tớ đã thay đổi.
Hai năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, tớ vẫn thích cậu và vẫn không đủ can đảm để nói ra. Rồi tớ tự bỏ mất cơ hội để bày tỏ lòng mình nhưng tớ không hối hận vì tớ biết nếu tớ nói ra sẽ làm cho mọi thứ trở nên khó xử và tớ sợ nếu nói ra tình bạn của chúng ta sẽ không còn, cậu sẽ tránh mặt tớ. Phải, tớ đã sợ tất cả, sợ mọi thứ sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.
Hai năm sau, tớ đã nghỉ mình sẽ quên được cậu, tình yêu con nít mà, chóng đến sẽ chóng đi thôi. Suốt hai năm trời tớ chỉ còn xem cậu là một phần trong kí ức tuổi thơ của tớ nữa thôi, hình dáng một cậu trai trắng bóc như công tử của cậu chỉ còn lại trong góc tim tớ thôi.
Hè hè tớ làm được rồi đó, không nhớ đến cậu, không gặp cậu và cũng không mong chờ cậu. Mọi thứ sẽ êm đẹp biết bao nếu tớ không đi học võ. Tớ đã vô tình học mà quên mất cậu cũng đang theo học ở đây. Còn cậu nữa và cả thầy nữa, tại sao hai người lại nhồi vào đầu tớ nguồn “ảo tưởng sức mạnh” đó chứ? Thầy nói cậu nhìn tớ cười đó biết không? Cậu khai đi, rốt cuộc tớ nghe đúng hay là thầy nhìn nhầm hả?
Haizz dẹp đi, tớ không quan tâm nữa, đồ khó ưa nhà cậu đã làm tớ hại não lắm đấy. Còn con bạn thân nữa, tớ kể chuyện cậu cho nó nghe rồi nó lại tiếp tục gieo rắc vào đầu tớ những thứ gì đâu không. Xong rồi đó, cái tình cảm tớ coi như được chôn vùi lại bị mấy cậu đào bới lên rồi, ghét quá à!
Mà sao chỉ có mình tớ cảm thấy vậy thôi nhỉ? Cậu vẫn không để ý đến tớ sao? Cũng đúng nhỉ, ở cạnh cậu hai năm, đùa giỡn nói chuyện đều có nhưng cậu cũng có thích tớ đâu chứ. Tớ ghét cậu lắm, thật sự rất ghét cậu! Nếu có một ngày nào đó cậu nói rằng cậu thích tớ, tớ nhất định sẽ không thích lại tên ngốc như cậu
Haizz mà cũng dẹp đi, có đời nào cậu thích tớ đâu mà. Được rồi, tớ đầu hàng, tớ sẽ không thích cậu nữa đâu. Tớ mệt rồi, tạm biệt hoàng tử của tớ nhé!
***
Sao? Có rất nhiều cô gái thích cậu sao?
Video đang HOT
Không được. Tớ không cho ai đến gần cậu đâu.
Gì mà tặng thơ, tặng quà cho cậu chứ, đáng ghét. Cậu sẽ không thích và không nhận đâu đúng không? Đó thấy chưa, có ai hiểu tính cách cậu như tớ không? Cậu đã không lấy, cảm ơn cậu nhé!
Sao chứ muốn cua được cậu sao? Không dễ đâu phải không? Đến cả cô bạn này mà cậu còn chẳng để ý thì với một người con gái mà cậu chưa tiếp xúc bao giờ lại có thể hút hồn cậu sao.
Xem kìa xem kìa, cô nàng đó bỏ cuộc rồi, câu từ chối của cậu tuy không làm tớ hài lòng lắm vì cậu không nói rõ ràng nhưng cũng không sao miễn là cậu không chấp nhận là được. Tớ vui lắm cậu biết không?
Điều khiến tớ buồn nhất bây giờ là chúng ta vẫn không thể như trước đây. Đi qua nhau mà như người xa lạ, cậu không nói tớ cũng không nói, chúng ta như thuộc về hai thế giới khác nhau, mà trong mỗi thế giới của chúng ta không hề có hình dáng của đối phương.
Tớ buồn, tớ đau nhưng tớ vẫn luôn tỏ ra mình vui vẻ và lạnh lùng như cậu. Nhiều lúc tớ rất ghét bản thân mình, nếu tớ giống như người ta, mạnh dạn một tý có thể tình trạng của chúng ta đã khác…nhỉ?
Cậu ở rất gần nhưng tớ thấy rất xa, xa đến nỗi tớ không thể chạm vào cậu được. Lặng lẽ nhìn cậu từ xa, tớ luôn dõi theo cậu nhưng cũng chỉ có tớ nhìn cậu, còn cậu chẳng nhìn lấy tớ một lần.
Tưởng như tớ vô tình nhưng thật sự tớ luôn thấy cậu, cậu ở đâu tớ cũng có thể thấy nhưng cậu lại chẳng biết tớ đã dứng đó nhìn cậu rất lâu. Đau lắm! Cảm giác đơn phương thật sự rất đau. Sau này tớ nhất định không để mình phải đơn phương nữa, tớ ghét cậu!
Tớ vội nhớ đến cậu
Ngày nào đó ta là bạn thân không lo âu
Buổi bế giảng năm nào
Vội chia cắt đôi ta
Hai năm gặp lại
Tớ mãi nhớ về tình bạn chúng ta
Còn cậu?
Có từng nhớ đến cô bạn thuở nào?
Hay cậu đã vội quên?
Xem ta như người dưng chưa từng quen?…
-
Hồi 2…
Tình đơn phương đau lắm ai ơi!
Âm thầm dõi theo bước chân cậu
Mãi một cảm xúc nói không thành lời…
Tớ cảm thấy thật khó chịu. Nhìn cậu cười nói với một người con gái khác mà tớ cảm thấy như có cả trăm mũi kim đâm vào tim tớ. Biết rõ là chỉ có tớ thích cậu, thế sao tớ vẫn đau, vẫn buồn, vẫn ghen và vẫn cứ thích cậu…
Bốn năm thích cậu trong vô vọng, tớ thật sự mệt rồi. Tớ không muốn cứ mãi chạy theo cậu từ phía sau nữa, tớ muốn mình có thể vui vẻ đi cạnh cậu kìa. Với tư cách một người bạn cũng được!
Dạo quanh facebook của cậu, bàn tay chỉ biết gõ từng dòng chữ hỏi han mà chẳng được đáp lại. Tớ buồn lắm, ước gì ta có thể quay về khoảng thời gian trước đây, khi mà cả tớ và cậu vẫn là những người bạn bình dị.
Lúc chia tay để rồi mỗi người một nơi, tớ đã rất buồn nhưng lại không dám nói ra. Lặng lẽ chờ buổi tốt nghiệp kết thúc, tớ vẫn mỉm cười nhìn cậu dần xa tớ. Đôi tay tớ đưa ra nhưng cậu không nắm lấy, tớ đã tụt lại phía sau, mãi mãi chẳng tiến lên gần cậu được nữa.
Tớ nghĩ tớ có thể quên nhưng tớ không thể để hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí tớ được. Tớ là một cô nàng Bảo Bình mà, chung thủy lắm cậu biết không? Cuối cùng tớ quyết định giữ lại cậu trong tận đáy trái tim mình nơi mà không ai có thể chạm vào trái tim Bảo Bình.
Định mệnh như sắp đặt để tớ gặp lại cậu…à ta vẫn thường gặp nhau đó chứ, nhưng tớ không thấy cậu, cậu cũng chẳng nhìn thấy tớ, ta lướt qua nhau vô tình vậy đó. Đến một ngày tớ vào học trong một câu lạc bộ mà cậu theo học, tớ đã nhất thời quên mất cậu học ở đấy. Lúc tớ nhận ra thì quá trễ rồi, bây giờ ta thấy nhau rồi đấy nhưng vẫn vô tình lướt qua nhau như người không quen biết thôi.
Ngại ngùng chăng? Chắc vậy.
Thấy cậu một lần, rồi hai lần, dần dần tớ thấy cậu ở mọi nơi, duy chỉ có tớ thấy thôi. Cậu vẫn như khi xưa không bao giờ quay đầu lại nhìn tớ. Buồn, đau, hờn, ghen và thích tất cả đều quay lại như lúc ban đầu. Tớ lại thành con ngốc cứ đuổi theo cậu từ phía sau như xưa.
Thôi vậy, tớ coi như đó là một phần hạnh phúc trong đời tớ vậy. Ta từ hai nơi khác nhau lại có thể gặp nhau lâu như vậy coi như tớ và cậu có duyên không nợ đi. Tớ sẽ không buồn nữa mà tình nguyện đi phía sau để dõi theo cậu, nếu thấy mệt và cần người chia sẻ hãy quay đầu lại, cậu sẽ thấy có một người đang đợi cậu.
Một lễ tốt nghiệp nữa sắp tới và tới đây thôi, tớ sẽ ngừng thích cậu, ngừng đuổi theo cậu. Tớ sẽ đi con đường riêng của tớ, nếu một ngày nào đó trong tương lai tớ vô tình gặp lại cậu, ừ thì tớ sẽ thích cậu một lần nữa và chỉ lần đó nữa thôi. Nếu điều kỳ diệu đó diễn ra ngoài đời thật chứ không phải trong truyện tranh như tớ đã đọc, tớ nhất định sẽ theo đuổi cậu lần nữa.
Tớ hứa đó! Lời hứa của một Bảo Bình là điều quý giá nhất và sẽ không bao giờ phá vỡ.
Nhiều lần tớ tự nói rằng sẽ quên cậu
Nhưng con tim lại không nghe lời
Tâm trí tớ tràn ngập hình ảnh của cậu
Mọi nơi tớ nhìn đều thấy bóng cậu
Biết là sẽ rất đau khi cứ mãi nhớ cậu
Nhưng tớ không làm khác được
Nó như mọi thói quen ăn mòn trong tớ
Cố gắng xóa lại càng xuất hiện
Tớ nghiện rồi, nghiện có sự có mặt của cậu rồi
Vì vậy xin cậu đừng bao giờ biến mất nhé!
Theo Truyen Ngan
Chồng chưa bao giờ đưa lương cho tôi trong 8 năm chung sống
Anh giữ lương cho riêng mình, không cần biết gia đình sống thế nào trên lương của em. Anh thông minh khi nói: "Tiền của anh là của anh, tiền của em cũng là của anh"
ảnh minh họa
Gửi anh, người chồng vô tâm!
Chúng ta hạnh phúc bên nhau đã được 8 năm, cùng vượt qua bao khó khăn, sóng gió của cuộc sống và vẫn nắm tay nhau đến tận giờ. Em biết chồng yêu em, yêu con và em cũng thế, gia đìnhchúng ta là ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình. Em không biết nữa, có thể em quá nhảy cảm nên đôi lúc thấy mệt mỏi với những lo toan hàng ngày mà mình luôn cho đó là niềm hạnh phúc của một gia đình, có thể cũng tại em đã biến anh trở thành một đứa trẻ to xác mang trong mình hình hài một người đàn ông trưởng thành.
Ngày xưa, khi chúng ta yêu nhau, em đã cảm nhận được ở anh một chút trẻ con, vô tâm hời hợt. Đã có lúc em muốn dừng lại nhưng anh là người tốt, bản tính hiền lành nhân hậu, em nghĩ không ai hoàn hảo, một con người có bản chất tốt thì sẽ làm một người chồng người cha tốt. Đánh giá của em quả không sai, 8 năm bên nhau anh vẫn hiền lành, yêu vợ thương con, chưa bao giờ phàn nàn em điều gì. Em không biết nữa, mình có đòi hỏi quá nhiều ở chồng hay không nhưng thấy tủi thân vì chưa bao giờ nhận được ở chồng một bông hoa, một món quà vào các ngày lễ, tết, sinh nhật; cũng như những lời hỏi thăm thường ngày mỗi khi em mệt mỏi vì công việc hay cảm cúm. Anh vẫn thế, vô tư như một đứa trẻ, không màng đến những lo toan trong cuộc sống, tất cả đã có em lo. Anh bỏ mặc em với gánh nặng cơm áo gạo tiền của gia đình, từ việc con học hành, ốm đau ăn uống, từ cái nhỏ nhất của gia đình đến việc lớn lao, thậm chí cả bản thân anh em cũng lo nốt.
Anh vô tư với mọi sự việc nhưng lại không vô tư với tiền, chưa bao giờ anh vô tư đưa lương cho em cả, suốt 8 năm bên nhau anh toàn giữ lương cho riêng mình, không cần biết gia đình sống thế nào trên đồng lương của em. Anh thật thông minh khi đúc rút ra một phương châm: "Tiền của anh là tiền của anh, tiền của em cũng là tiền của anh" nên anh giành làm tay hòm chìa khoá, lấy hẳn nửa thu nhập của em để giữ, số còn lại để em thoải mái chi tiêu "cơm nước". Anh cũng thật thông minh biết bao khi nói đã làm vợ chồng rồi của cải là của chung, ai đứng tên cũng được và anh sẽ giành cái phần "khó khăn" đứng tên tất cả tài sản, kể cả sổ tiết kiệm của vợ chồng mình. Anh cũng thật đáng yêu khi vào một ngày đẹp trời mang tất cả tiền tiết kiệm cho đứa em mượn, còn dễ thương hơn nữa khi em đề nghị đưa một số tiền để làm vốn kinh doanh kiếm thêm thu nhập mà anh lại bảo mất thì tiền đâu để trả.
Em trân trọng hạnh phúc gia đình nên yêu thương chồng con vô điều kiện, vậy mà vẫn cảm thấy mệt mỏi quá chừng, cứ phải cố gắng làm thêm thật nhiều để cuộc sống gia đình mình thoải mái, con cái đầy đủ, chồng tươm tất mỗi khi ra đường. Mặc dù thu nhập cao gấp ba lần anh nhưng chưa bao giờ em để anh phải tự ti về điều đó, đối với em anh vẫn là trụ cột, là người đàn ông để em dựa vào, vòng tay anh vẫn ấm áp khi em sà vào đó.
Hôm nay em thấy mình mệt mỏi, kiệt sức, sao anh không rửa bát vừa ăn dở để trên phòng khách đi, sao con bừa bộn thế mà anh không dẹp lại cho gọn gàng, không treo cái khăn tắm vứt trên xe vào nhà tắm. Anh vẫn đó, ngồi trên ghế sô pha, xem một bộ phim, tận hưởng ngày thứ bảy ngọt ngào ở nhà, chiều em đi làm về ắt hẳn nhà cửa sẽ có người dọn dẹp, mâm cơm sẽ bê lên trước mặt, còn xới sẵn cho anh nữa cơ. Anh chỉ việc lên giường ngủ, mọi việc lại có em lo.
Em đã làm hư anh, hay tại em tự làm hư mình, bản thân mong muốn được chồng làm chỗ dựa? Muốn anh cùng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, muốn chồng vô tư giao tay hòm chìa khoá cho em, muốn chồng bình đẳng trong trong việc đứng tên tài sản để em không phải giật mình khi chợt nghĩ mình sẽ trắng tay nếu một ngày trời giông bão. Xin thứ lỗi cho những tính toán ích kỷ rất đỗi đàn bà của em. Yêu chồng!
Theo Tamsubuon
Cưới 3 năm tôi chưa bao giờ được chồng động viên Lúc tôi nghén bị ói, anh lấy khẩu trang bịt lại vì hôi. Tôi sợ mùi toilet, đeo khẩu trang thì anh nói tôi làm quá. Tôi mệt quên cất quần áo thì về anh nặng nhẹ. Tôi và anh yêu nhau 5 năm, cái kết là một đám cưới vô cùng hạnh phúc. Giờ chúng tôi đã có một cậu con trai...