Thèm… con trai
Chưa bao giờ chị khát con trai như lúc này. Với chị, chuyện mong mỏi có một cậu con trai đã đi cả vào giấc mơ, ám ảnh trong từng giấc ngủ khiến chị thao thức từng đêm.
Tại sao vậy, nhiều lúc chị cũng chỉ biết than thân trách phận, than rằng con người ta quá ích kỉ và tham lam, khi đã có được rồi thì lại đòi cao hơn. (ảnh minh họa)
Không phải chị trọng nam khinh nữ như thời các cụ mà bởi, bố mẹ chồng, cả chồng đều khát khao như vậy. Làm dâu, lại là làm dâu của một gia đình giàu có, lại là lấy con trưởng, nếu không thể sinh con trai, không biết rồi tương lai của chị sẽ đi về đâu…
Đúng là, con người lúc nào cũng tham lam. Ngày lấy anh, chị và anh hơn 1 năm trời chật vật mới sinh được con. Khi chưa có con, anh lo lắng vô cùng, bố mẹ chồng thúc giục. Những ngày tháng đó, chị sống chẳng vui vẻ chút nào. Cho đến khi chị biết tin mình mang bầu, cả họ nhà anh mừng, chị cũng rơi nước mắt. Nếu như ngày đó chị không thể có con, có lẽ giờ này chị và anh đã mỗi người một nơi, như hai kẻ dưng nước lã. Nhưng mà ông trời vẫn còn đối xử tốt với chị, cho chị được làm mẹ, có được một bé gái xinh đẹp.
Khi đó, chị cầu nguyện khắp nơi, lúc nào cũng lẩm bẩm rằng, chỉ xin ông trời cho chị một mụn con, chị không ước ao gì hơn nữa. Chồng chị từng ôm chị vào lòng và nói &’chỉ cần chúng mình có con là được, anh không quan trọng trai gái đâu em, vì mình cũng đã đủ khó khăn lắm rồi’.
Chị tin anh, chị hạnh phúc vô bờ bến khi biết mình mang bầu và sinh cho anh một cô con gái đầu lòng kháu khỉnh. Nhưng giờ thì, cả anh và chị đều không còn như trước. Anh tham lam, anh tính toán từng ngày một để có được con trai. Anh không còn nói không quan trọng trai gái nữa, vì áp lực con trưởng, áp lực gia đình và bố mẹ cứ đè nặng lên vai anh, khiến anh cảm thấy bất an. Có thể anh không muốn ép chị, muốn chị sống khổ sở nhưng anh cũng phải nghe theo lời bố mẹ, và phải thực hiện trọng trách của mình.
Video đang HOT
Chị tin anh, chị hạnh phúc vô bờ bến khi biết mình mang bầu và sinh cho anh một cô con gái đầu lòng kháu khỉnh. (ảnh minh họa)
Càng ngày, bố mẹ anh càng thúc ép hai đứa. Thế nên chị sợ, sợ đến héo mòn thân xác. Chị sợ cả chuyện mang bầu. Đến khi con gái được 4 tuổi, chị vẫn không dám nghĩ tới chuyện sinh đứa thứ hai. Thế mà bố mẹ chồng cứ bắt chị phải sinh, nếu không sinh được thì sinh đứa thứ 3,4, nhất định phải là con trai. Và nếu như không thể có con trai thì chị còn phải đẻ nữa. Đó là lời bố mẹ chồng chị nói. Nên càng đẻ sớm thì càng có nhiều thời gian để sinh nở hơn khi mà chưa có được một đứa cháu đích tôn cho các cụ.
Nghĩ đến phận mình, chị chỉ muốn khóc, muốn hét lên. Gia đình chồng giàu có, về làm dâu, chị đã đủ áp lực rồi. Nếu mà không có được một đứa con trai, chẳng biết tương lai chị sẽ đi về đâu, có thể bất cứ lúc nào, bố mẹ sẽ cho chị ra khỏi nhà, hoặc là sẽ thúc ép chồng lấy người đàn bà khác, kiếm con rơi bên ngoài chẳng hạn. Vì quá yêu chồng và cũng vì tính tình nhu nhược, chị luôn suy nghĩ và mệt mỏi vì chuyện này. Chồng chị lại là người nghe lời gia đình dù anh cũng hết lòng yêu thương chị.
Chị không đủ mạnh mẽ như những người phụ nữ khác, nói vào mặt chồng rằng &’nếu em chỉ sinh con gái, anh sẽ bỏ em sao? Vậy thì bỏ luôn đi, em chẳng thiết gì cái gia đình chỉ cần cháu trai mà không màng đến cảm nghĩ của người khác, trọng nam khinh nữ, cổ hủ lạc hậu. Em đâu phải là cái máy đẻ của anh’. Chị từng nghĩ tới những lời nói như vậy, cũng được bạn bè xúi giục nói những câu như thế nếu như anh chồng cứ ép uổng chị. Nhưng chị nào làm được. Chị thừa nhận mình yếu hèn, không mạnh mẽ, không được kiên định như người ta, nên chị mới khổ sở, sống vật vã trong gia đình giàu có một cách khúm núm.
Lúc này, chị thèm con trai hơn ai hết, khát khao vô bờ bến. Nhiều lúc nhìn con gái, chị lại đau lòng. Chị sợ không dám sinh, nếu có con trai, có thể con gái của chị sẽ bị ra rìa. Nếu có con gái nữa, có thể chị và con sẽ sống cuộc đời vất vả đây… Phải làm sao bây giờ?
Chị đang mang bầu, lần này chị lấy hết sức bình sinh để sẵn sàng đối diện với mọi chuyện. Dù là trai hay gái, chị cũng đã quyết, sẽ không làm điều gì sai trái và sẽ mạnh mẽ sống, mạnh mẽ đối đầu với nhà chồng. Chị nguyện sẽ là người mẹ tốt, người mẹ can đảm bảo vệ con mình, không thể yếu hèn được nữa.
Chị sắp biết con là trai hay gái rồi nên lòng hồi hộp âu lo vô cùng. Không phải ích kỉ nhưng chị ước, đó là một cu cậu, như vậy chị sẽ dễ dàng sống hơn, sẽ cảm thấy cuộc sống này tốt hơn với chị. Còn không, nếu là con gái, bị đuổi ra khỏi nhà, hoặc chồng chị đi ngoại tình, chị sẽ tính dần, đến đâu hay đến đó. Chỉ sợ con khổ.
Tại sao vậy, nhiều lúc chị cũng chỉ biết than thân trách phận, than rằng con người ta quá ích kỉ và tham lam, khi đã có được rồi thì lại đòi cao hơn. Chị đã có được cô con gái xinh đẹp sau hơn 1 năm vật vã lo vô sinh, giờ thì nhà chồng lại còn mơ ước con trai như ý muốn. Có phải con người lúc nào cũng tham lam như vậy? Chẳng có người mẹ nào không thương con cả, nên bây giờ, mang trong mình suy nghĩ, đứa thứ hai này nhất định phải là con trai khiến chị cảm thấy chua xót, thương cho số phận của đứa con chưa lọt lòng trong bụng mẹ, đã phải chịu những áp lực cuộc sống, đã phải gánh trên mình trọng trách lớn lao và ít ra, cũng đã bị ông bà nội, bố mẹ mình tính toán…
Đời người phụ nữ nhiều khi quá khổ, khổ từ khi yêu, khi lấy chồng, sinh con, khổ dài…
Theo Eva
Tâm sự đáng bàn của gái xấu trong ngày Valentine
Tôi xấu, công nhận mình quá xấu, nhưng chẳng lẽ vì chuyện đó mà tôi cắt hết các mối quan hệ, không giao du với bạn bè?
Thế thì tôi sẽ trở thành một cô nàng vừa xấu xí vừa tự kỉ trong mắt bạn bè mất. Tôi sợ chính mình sẽ làm hại bản thân mình. Thế nên, tôi tích cực gặp gỡ, giao lưu với người khác, dù là họ chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt.
Những chuyện như, "em năm nay bao nhiêu tuổi, em làm gì, học gì, ở đâu, có người yêu chưa?" dường như tôi không bao giờ được hỏi. Chẳng có cơ hội trả lời những câu hỏi ấy dù chỉ một lần. Bởi người ta chỉ nhìn tôi một lần rồi thôi, rồi lại liếc sang người bên cạnh, sang người bên cạnh nữa, nữa... và chẳng quay lại nhìn tôi. Nếu như có chàng trai nào mà gắp cho tôi một miếng thức ăn trong bữa ăn với lũ bạn, có cả mấy cô xinh đẹp và vui tính thì tôi phải cảm kích lắm.
Nhưng chắc chắn, chẳng ai dám gắp thức ăn cho tôi, vì họ sợ tôi sẽ cảm kích, sợ tôi sẽ thích họ ngay từ lần đầu tiên ấy. Họ cầm đũa lên rồi lại hạ đũa xuống, cũng chỉ dám mạnh dạn giục tôi câu &'em ăn đi' cho xong trách nhiệm và cũng là thể hiện sự ga lăng của đàn ông. Có lẽ, họ sợ cô gái xấu như tôi sẽ trót dành tình cảm cho họ và đeo bám họ. Chẳng ai đủ dũng cảm để đón nhận người như tôi.
Cái chuyện không ít lần bạn tôi giới thiệu về sự xuất hiện của tôi cho một anh chàng nào đó, họ gật đầu rồi quay đi. Xong phải đến lần thứ 4 gặp lại anh ta thì anh ta vẫn hỏi tôi câu &'em tên gì?'. Nỗi buồn nhân lên gấp bội. Những lúc như thế tôi chỉ muốn phi đến mà tát vào mặt anh chàng kia một cái, rồi túm cổ hắn ta hỏi: "Này, ông kia, ông gặp tôi bao lần rồi mà còn không nhớ tên tôi? Ông coi tôi là cái gì vậy, đừng có tưởng tôi xấu mà ông coi thường nhé!". Rồi tôi lại tự cười một mình cho cái tình huống mình tưởng tượng ra, thế là họ lại càng có cớ nghĩ tôi &'đã xấu lại còn dở hơi'. Sao tôi biết ư, chỉ cần nhìn ánh mắt ngạc nhiên của họ là tôi hiểu vì sao...
Cái chuyện không ít lần bạn tôi giới thiệu về sự xuất hiện của tôi cho một anh chàng nào đó, họ gật đầu rồi quay đi. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi đã hết kiên trì. Tôi xin phép rút lui trong các cuộc tiệc tùng với bạn bè. Tôi cũng không muốn bị người ta bơ như không có sự tồn tại của mình ở đó. Thế nên, tôi đã cố gắng hết sức từ bỏ chuyện đi cùng ai đó. Bởi tôi biết, mình chỉ làm nền cho họ mà thôi. Nhưng mà, làm sao bây giờ, nếu thế thì tôi còn thê thảm hơn nhiều.
Có gã đàn ông nào đó đối tốt với tôi thì tôi ngồi cả ngày phân tích, liệu họ có thật lòng hay không? Họ có quý mến tôi không, hay chỉ là họ đang thương hại một cô gái chẳng ai để ý đến như tôi? Rồi tôi lại ngồi soi gương cả ngày, cố tìm ra nét gì đó gọi là duyên thầm trên khuôn mặt mình như người ta vẫn nói. Thế nhưng, tôi lại giật mình: "Đừng có làm điều ngu ngốc đó, chỉ có gái đẹp trên đời này chết hết thì mới đến lượt đàn ông thích mày".
Thế nên, dường như chẳng ai hỏi tôi ngày Valentine là ngày gì. Vì họ nghĩ, với tôi, chắc chẳng có ngày Valentine. Hoặc là họ sợ hỏi rồi tôi sẽ bực mình. Bực thật ấy chứ, vì đã 25 cái tuổi xuân, tôi chưa từng biết đến cái gọi là ngày lễ tình nhân, ngày tình yêu hay đại loại là một ngày nào đó với một người đàn ông mà mình yêu thương. Có chăng cũng chỉ là đứng từ xa nhìn họ hạnh phúc, nhìn người mình thích chung tay với cô gái khác.
Cha mẹ sinh ra tôi xấu xí, tôi không oán trách họ, vì số phận đã vậy rồi. Nhiều người còn hài hước bảo tôi đi phẫu thuật, nhưng phải có tiền chứ mới làm được, có phải là người giàu có gì đâu. Bố mẹ sinh ra khuôn mặt này, đã tốn nhiều công sức nuôi dưỡng, tốn tiền cho ăn học, giờ lại tốn tiền thay đổi diện mạo mà chưa giúp gì được cho họ, liệu có phải là đã quá ích kỉ không? Valentine lại đến rồi, người ta nhớ tới người yêu, còn tôi nhớ tới gia đình. Giá như lúc này, tôi được ở bên cạnh cha mẹ thì vui biết mấy. Ít ra, cũng có những người luôn bên tôi, động viên, quan tâm và lo lắng cho tôi, an ủi tôi, và không chỉ liếc nhìn tôi một cái nhìn đầy thương hại. Xấu là cái tội đấy, tôi chẳng tin người ta yêu nhau là ở tâm hồn.
Theo VNE
Người yêu cũ có người yêu mới Người cũ luôn là một góc nhỏ trong trái tim ta, để mỗi khi bắt gặp một điều gì quen thuộc, ta sẽ cười bình yên cho những điều xưa cũ. Ai đó nói với em rằng: "Ngày đầu tiên chia tay, người cũ là tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và...