Thề thốt cũng chỉ là giả tạo mà thôi
Tôi và anh yêu nhau được 1 năm. Hôm sinh nhật anh, anh hỏi tôi có thể trao trinh tiết cho anh không, tôi hơi sững sờ, nhưng thoáng thấy anh thất vọng, tôi chần chừ gật đầu…. Chúng tôi vượt rào kể từ ngày hôm ấy.
ảnh minh họa
Sau đó, mỗi lần tôi gặp anh, anh đều yêu cầu vào nhà nghỉ. Tôi muốn từ chối. Anh hứa với tôi, dù xảy ra chuyện gì cũng đều chịu trách nhiệm, anh nói anh yêu tôi nhiều như thế nào, nếu không có tôi anh chỉ muốn chết đi,… Lúc đó tôi ngây thơ cho rằng anh thật lòng yêu tôi.
Tôi có thai với anh được hai tuần, chu kì của tôi đến trễ, đi khám và phát hiện đã có mang. Tôi hoảng hốt gặp anh, khóc và hỏi anh phải làm sao đây, anh cười: “E tự giải quyết nó đi, ngày mai đến bệnh viện, phá nó.” Nhưng khi đó tôi mới 17 tuổi, làm sao có thể một mình đi phá thai. Lo lắng nhiều ngày, tôi đã cố gắng nói hết sự thật với bố mẹ. Mẹ tôi khóc ngất lên ngất xuống, bà không bao giờ nghĩ tôi lại như thế. Ba tôi tát tôi một phát vào mặt, rồi trong cơn tức giận mà định đuổi tôi đi. Mẹ tôi nói muốn gặp anh. Tôi bảo anh đến nch cùng gia đình, anh từ chối. Hết lần này đến lần khác, anh đều nói lí do là bận, phải ôn thi, phải đi gặp mặt bb,…vv Cuối cùng mẹ tôi tìm đến nhà anh, buộc anh phải gặp mặt và nói chuyện rõ ràng, ban đầu bố mẹ anh bảo tôi hãy đi phá thai đi, không thể để lỡ đường công danh của anh. Tôi nghẹ ngào, tôi uất ức nhìn anh. Dù sao đây cũng là cốt nhục của tôi và anh, một câu nói bỏ là bỏ được sao. Ba mẹ tôi cũng thuyết phục bố mẹ anh hãy để lại đứa con này….
Một thời gian sau, tôi và anh kết hôn. Đứa con của chúng tôi vẫn còn. Những tưởng tháng ngày sau đó sẽ là khoảng t/g hạnh phúc, tốt đẹp nhất nhưng sự thật lại là một chuỗi bất hạnh.
Tôi vẫn tin tưởng anh yêu tôi, tình yêu của tôi dành cho anh ngày càng hơn chứ không có kém. Sau kết hôn một tuần, anh bắt đầu đi tìm việc làm. Tôi ở nhà lo dưỡng thai. Mẹ anh đến chơi, tôi pha nước rót trà ngồi nch với mẹ. Mẹ anh mắng tôi là “đàn bà lẳng lơ” “”đứa con gái vô giáo dục, chỉ biết đi ve vãn đàn ông” “con trai tao có mù mới đi lấy đứa như mày”,… đay nghiến tôi thậm tệ. Tôi cố không khóc, chỉ muốn hỏi tại sao lại nói tôi như vậy, mẹ anh cười mỉa nhìn tôi “Đều tại mày mà con tao không đc đi học tại mày mà gia đình tao bị người đời chê cười, cả đời không ngóc đầu lên nổi. Nếu không vì bố mẹ mày hứa xin cho con tao một chân vào cảnh sát thì làm sao tao để con trai của tao lấy đứa như mày” Tôi chỉ im lặng khóc. Bà nói cái gì cũng đúng, chính xác, tôi làm hỏng đg công danh của anh, hủy hoại tương lai của anh. Tôi nín nhịn, tôi muốn giúp anh, chuyện gì tôi cũng có thể chịu đựng, dù nhiều lần bị mẹ chồng túm tóc, đánh, tôi cũng không muốn nói cho anh biết. Đơn giản vì tôi yêu anh, thương anh
Tôi mang thai đc 5 tháng, bụng ấm ách khó chịu, anh hay về nhà muộn, trên người toàn mùi rượu. Mỗi lần ngửi thấy mùi rượu trên người anh, tôi thường nôn khan. Tôi dìu anh nằm nên giường, anh hất tay tôi ra. Sau đó, anh thường lạnh nhạt với tôi, cả ngày không nói với tôi đc một câu tử tế. Tôi cố gặng hỏi anh có chuyện gì khiến anh mệt mỏi phải không, anh cáu nói tôi im đi. Anh thường hay viện cớ đi công tác, cả tháng không về nhà một lần. Tôi gọi điện hỏi thăm anh, quan tâm anh thật lòng,…. nhưng anh toàn tắt máy. Tôi tự nhủ với bản thân mình, anh là người tuyệt vời nhất, đáng thương nhất, khổ nhất,… vì còn trẻ như vậy mà phải nuôi tôi. Tôi muốn gia tăng thêm thu nhập gia đình nên mở một shop quần áo trẻ sơ sinh, buôn bán qua ngày. Tiền lương của anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi, tôi biết mình chính là gánh nặng của anh.
Video đang HOT
Vì mang thai nhưng không đc chăm sóc dinh dưỡng đầy đủ, tôi thường xuyên bị ốm, nhiều nhất là cúm. Những ngày sốt triền miên đó, tôi càng nhớ anh, mong muốn đc gặp anh, đc anh qtâm, chăm sóc biết bao nhiêu, chỉ cần đc nghe giọng anh, tôi cũng thấy mãn nguyện rồi. Tôi lại gọi cho a, lần này a bắt máy, tôi mừng đến phát khóc, nghẹn ngào gọi tên anh. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng con gái : “Anh~~~aa..đừng mà…xấu quá….aa. bà..à..xã..ã..a… gọi này” “Kệ nó đi, tắt máy”.
Tôi chết đứng, nghe đầu máy bên kia tắt đi, bản thân tôi vẫn chưa tỉnh lại. Đầu tôi quay cuồng, ong ong, từng câu, từng chữ thấm vào ruột gan của tôi. Tôi khóc, tôi cố chấp tin anh k phải người như vậy. Tuyệt đối là hiểu lầm.
Khi tôi sinh bé Bi, anh cũng không về qua nhà lấy một lần, chỉ có ba mẹ là ở bên tôi. Trong cơn đau đớn, tôi thầm mong anh xuất hiện, đứng bên cạnh, cầm tay tôi, động viên, an ủi tôi…. Nhưng không, chỉ có mẹ tôi đứng đó, mắt khóc đỏ hoe. Tôi cảm thấy cô đơn, lạc lõng, tuyệt vọng, tại sao anh vẫn chưa tới, tại sao a biết tôi sinh mà không đến, tại sao, tại sao…. Hàng ngàn câu hỏi không ngừng lay động trong đầu, tôi chỉ muốn chết đi. Nhưng vì sức mạnh của tình mẫu tử, tôi thương đứa con chưa kịp chào đời mà phải chết trong bụng mẹ, thương cho đứa con chưa đc biết mặt đặt tên, tôi vẫn phải một mình cố gắng…
Bé Bi – cục cưng của tôi, khô g có một cái tên khi chào đời. Tôi không biết anh thích con tên gì, muốn hỏi anh nhưng lại sợ a không bắt máy, sợ lại bị tổn thương lần nữa. Còn mẹ chồng tôi ư ? 4 ngày sau khi sinh, vẫn chẳng thấy bà đến thăm tôi, cũng không thèm liếc nhìn đứa cháu npoij một lần. Khi làm giấy khai sinh cho bé, chính tôi cũng cảm thấy bất lực.. tôi 17 còn anh 19, ctooi k thể làm giấy khai sinh cho nó.
Cuối cùng anh cũng về nhà, a không nhìn tôi một cái, thờ ơ hỏi “Nó đâu?” Tôi hỏi: “Nó nào?” Anh: “Con” Tôi chỉ vào chiếc nôi bên cạnh, a liếc nhìn con một cái, xong quay phắt người bỏ đi, tôi níu tay anh, nc mắt trào ra, “anh, em nhớ anh nhiều lắm, em rất nhớ anh, xin anh….đừng đi, ở bên cạnh mẹ con em một ngày thôi, đừng đi, đừng để em một mình, e sợ lắm, e sợ anh đi rồi mấy tháng sau mới trở về, đt gọi anh cũng không bắt máy…”
“Mày im đi, mày còn muốn trách tao à, tao đi làm hục mặt chẳng phải. để nuôi báo cô mẹ con chúng mày sao. Tao bây giờ rất bận, nghe chưa” xong hất tay bỏ đi. Tôi im lặng, nc mắt cứ thế chảy ra, k phải vì buồn mà là đau đớn, hối hận, tuyệt vọng. Anh thay đổi rồi, anh không còn như trc nữa, anh hết yêu tôi rồi sao ? Không biết, khpong biết nữa, nhưngttôi vẫn thấy mình may mắn, vì còn ba mẹ yêu thương, còn bé Bi nữa,…. Nhưng bất hạnh nhất vẫn là…. bác sĩ nói bé Bi bị NÃO, bị thiểu năng… sẽ không chữa đc, sẽ không phát triển bình thg như đứa trẻ khác,…. Nguyên nhân là do khi mang thai, tôi bị cúm quá nhiều, sức khỏe k tốt nên bé Bi sinh ra mới bị như vậy… Mẹ chồng tát tôi, mắng tôi không ra gì, rồi còn nói mãi mãi kbh nhận một thằng thiểu năng làm cháu…. Tôi khóc, đều tại tôi…
Nhiều đêm ôm con trong lòng, tôi khóc không ra tiếng, tôi nhìn gương mặt ngay thơ của con tôi, có một nỗi uất ức nghẹn ngào ở cổ không nói nên lời. Ba mẹ tôi cũng thương cho tôi số khổ, ngoại trừ việc bé Bi bị thiểu năng, thì việc tôi bị mẹ chồng đánh như thế nào, bị chồng thơ ơ, lạnh lùng ra sao cũng không nói. Nhiều lúc tôi ước mình đc trở lại quá khứ, lựa chọn bắt đầu một cuộc sống mới, k yêu anh quá nhiều, k si mê vọng tưởng thì giờ đây có lẽ tôi cũng đc sống cs như bao bb khác, cắp sách đến trường, chỉ lo ăn và học… Còn tôi lo chuyện gia đình, cơm áo gạo tiền, con cái,…. thật lòng tôi hối hận, đau khổ muốn chết nhưng không làm gì đc.
Nhiều đêm ngồi nch một mình với bé Bi, tâm sự vs Bé, lải nhải trong cô đơn tuyệt vọng, nhìn con mặt bố cũng chưa biết mà tôi đau lòng. A ngoại tình, a rượu chè, a k quan tâm đến cuộc sống gia đình, giờ tôi đã quen. Một mình chăm con, nuôi dưỡng con, tôi chỉ hi vọng một ngày nhìn con mình cất tiếng gọi mẹ, đc đi học, đến trg như những đứa trẻ khác.
Vì vậy, mấy bạn học sinh còn trẻ à, Đừng vì mấy lời ngon ngọt dụ dỗ của mấy thằng lăng nhăng mà đi trao thân cho nó, toàn lừa đảo cả, nó có yêu cũng chỉ là yêu cái thể xác kia thôi, chơi chán rồi nó sẽ bỏ mặc mình tự sinh tự diệt. Chết thì chết, nó cũng kqt đáu. Thề thốt cũng chỉ là giả tạo mà thôi.
Theo VNE
Đau khổ lấy chồng hơn mẹ một tuổi
Cuộc sống có ai trách được đồng tiền. Tôi cũng vậy, vừa hận nó, vừa cần nó nên phải bỏ người yêu đi lấy chồng.
Tôi biết, mình đã nhẫn tâm khi bỏ lại anh nhưng tôi là con cái của bố mẹ, tôi phải làm theo lời bố mẹ, để hi vọng bố mẹ bớt khổ hơn. (ảnh minh họa)
Khi tôi viết ra những lời này, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không biết giờ đây những ngày tháng tiếp theo mình sẽ sống thế nào với người chồng mà tôi không hề có một chút tình yêu. Ở cái tuổi 18, cái tuổi như hoa mới nở, xuân xanh, dịu dàng, ngây ngất.
Một đứa con gái vừa ngây ngô chập chững chuẩn bị bước vào trang mới của đời như tôi nào đã hiểu được nhiều chuyện. Tôi không như người ta, không được quyền học cao, mơ ước tương lai cho bản thân mình, không được biết đến sinh viên là gì? Nhà tôi khó khăn, nợ nần không biết bao giờ trả hết, một mái nhà ấm cũng không có.
Tôi quen Anh từ năm 17. Gia đình tôi cũng cho phép. Tôi và anh yêu nhau không phải là lâu nhưng cũng không phải là quá ngắn. Hai năm, anh luôn chăm sóc, thương yêu, quan tâm tôi hết lòng. Anh yêu tôi rất nhiều hơn cả mọi thứ, mọi cô gái anh đã từng quen. Vì tôi mà Anh đã bỏ bạn bè, những thói quen không tốt, Anh bỏ cả cơ hội đi làm ở nơi tốt chỉ vì tôi, vì muốn ở cạnh tôi. Tôi chưa bao giờ có cảm giác được hạnh phúc như vậy, nhiều khi tôi tự hỏi, vì sao anh lại yêu tôi nhiều như thế. Gia đình tôi không có gì cả, nghèo nàn, bố mẹ tôi sẽ không cho anh được thứ gì nếu như anh lấy tôi. Vậy mà anh vẫn si mê, yêu thương tôi hết lòng.
Dù là bố mẹ rất quý anh nhưng vì, hoàn cảnh gia đình anh cũng nghèo khó, cũng chẳng khá giả gì giống nhà tôi vậy, nên bố mẹ lo lắng lắm. Họ vẫn động viên tôi, sợ rằng hai đứa lấy nhau về cuộc sống sẽ rất vất vả và khổ sở.
Gia đình tôi rất khổ nên luôn mong muốn tôi có chồng nước ngoài. Tôi cũng hiểu, tôi và anh đều biết tình yêu này sẽ đi đến ngõ cụt nhưng làm sao có thể ngừng yêu khi nó đã quá lớn.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, tôi có chồng. Tôi báo cho anh, mong anh tìm một người nào đó tốt hơn tôi, quên tôi đi và đừng chờ đợi. Vì tôi không thể quay lại được nữa, tôi đã mang tiếng là gái có chồng, tôi làm sao xứng với anh. Nhà anh khác, ba mẹ anh khó, anh là con trai út, mọi người sẽ đàm tiếu nếu như anh lại yêu một cô gái có chồng như tôi.
Tôi biết, mình đã nhẫn tâm khi bỏ lại anh nhưng tôi là con cái của bố mẹ, tôi phải làm theo lời bố mẹ, để hi vọng bố mẹ bớt khổ hơn. Người đàn ông đó có tiền, giàu có, có thể lo cho tôi và gia đình tôi có cuộc sống vật chất tốt hơn. Tôi phải chọn con đường này thôi.
Nhưng từ ngày tôi lấy chồng, đêm nào anh cũng nhắn tin cầu xin tôi cho gặp anh lần cuối. Anh sẽ chờ đợi tôi dù 5 năm cũng được, nếu tôi hạnh phúc thì đừng quay về, còn đau khổ thì hãy về bên anh. Anh luôn ở sau lưng tôi, chờ đợi tôi. Anh và tôi sẽ cùng nhau đến nơi khác sống. Vì lúc ấy tôi đã trả hiếu xong thì hãy tự cho mình một con đường do bản thân chọn. Anh đã từng nói với tôi như vậy, anh hi vọng tôi có thể hiểu, có thể ở bên cạnh anh, nếu như tôi muốn.
Tôi đau khổ từng ngày, khóc từng đêm, vì phải cưới một người không yêu, vì nhớ anh và vì tủi thân cho mình. Chồng tôi là người nước ngoài, từng có hai đời vợ, lớn hơn mẹ tôi 1 tuổi. Tôi tiếc cho thân phận mình, tủi thân, phải chịu hy sinh cho gia đình.
Tôi đã hi sinh tình yêu, hạnh phúc của đời mình để làm tròn chữ hiếu với bố mẹ. Và giờ đây, tôi chịu dày vò con tim thế này đây!
Bây giờ, tôi vừa đám cưới được 2 tuần. Tôi yêu anh, và anh đòi chờ đợi tôi. Vậy sau này tôi có nên quay về bên anh không? Tôi có nên cho anh hy vọng rồi chờ đợi không? Vì anh nói cuộc sống chỉ cần có tôi là anh mới vui vẻ, hạnh phúc được. Tôi biết anh là người chung thủy dù đợi 10 năm anh vẫn đợi. Tôi rất khổ tâm. Chẳng còn khóc nổi nữa.
Người chồng già hơn mẹ tôi 1 tuổi có thể cho tôi cuộc sống nhiều tiền, cung phụng gia đình tôi nhưng làm sao mà cho tôi được giây phút hạnh phúc đây. Tôi đã quá ân hận rồi, nhưng còn con đường nào cho tôi quay về. Tôi cũng không thể trở thành người vợ bỏ chồng theo trai được. Tôi đã quá tuyệt vọng rồi. Hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Nạn nhân bất đắc dĩ Tôi vẫn nhớ như in ngày ba bỏ mẹ con tôi ra đi. Mẹ chỉ tay về phía ba, nghiến răng căm hận: "Con đừng gọi ông đó là ba nữa, ông ta không xứng đáng". ảnh minh họa Mẹ mang hết những đồ đạc liên quan đến ba ra đập nát. Ba đến thăm tôi, mẹ liền lôi tôi vào phòng rồi...