“Thế nào, chồng làm sướng hơn thằng kia hay chưa?”
Vừa làm “chuyện ấy”, anh vừa h.ành h.ạ vợ bằng những câu: “Thế nào chồng làm sướng hơn thằng kia chưa?”. Nhìn tôi khóc ròng và cố cắn răng chịu đựng, chồng như thỏa mãn hơn khi cười cùng cục một cách sung sướng hơn và khoái trá.
Chào anh Lê Đình Hải với tâm sự “Tôi đã bó tay, không dạy nổi vợ!”.
Đọc tâm sự của anh, tôi thấy anh có phần giống chồng tôi nhưng có vẻ ở mức nhẹ hơn. Nói thật nếu không vì đứa con tôi đang mang trong bụng, chắc chắn tôi cũng sẽ không cố gắng duy trì gia đình này nữa.
Là người trong cuộc, tôi có lời khuyên cho anh rằng hãy biết mở lòng ra hơn để nghe vợ mình một chút chứ không thể nào hơi một tí lại đ.ánh v.ợ những cái tát trời giáng như vậy.
Tôi cũng là một người đàn bà thiệt thòi khi lấy phải người chồng vũ phu, h.ành h.ạ vợ. Thực chất anh là một người chồng tốt, quan tâm tới gia đình. Nhưng dường như cứ khi nào mẹ anh xuất hiện thì mẹ là nhất còn vợ luôn là bét.
Sống với nhau mới được hơn một năm nhưng dường như tôi chẳng có lúc nào được hạnh phúc thật sự.
Bên ngoài, nếu ai nhìn vào, họ cũng bảo tôi số sướng, lấy được người chồng vừa dễ nhìn, tài giỏi, nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói. Thế nhưng sống trong chăn mới biết chăn… đầy rận.
Chúng tôi quen nhau qua một người bạn. Ngày đầu gặp anh, đúng là tôi bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hào hoa, lịch lãm của anh. Sau vài lần làm quen, đến nhà anh, tôi càng bị “chinh phục” bởi bố mẹ anh rất thoải mái, hiếu khách, tỏ vẻ quý mến tôi.
Mẹ chồng không đơn giản như tôi vẫn tưởng (Ảnh minh họa)
Rồi chúng tôi cưới nhau. Nhưng chỉ sau 1 tháng, tôi đã dần nhận thấy mình cưới nhầm người và mẹ chồng không dễ tính như tôi nghĩ. Ngược lại bà còn rất hay để ý.
Tôi là một người khá khéo léo, chỉn chu, nấu ăn không tệ. Tôi cảm thấy những bữa ăn tôi làm được cả gia đình chồng hưởng ứng, trừ mẹ chồng.
Tôi biết mẹ chồng là người khéo léo. Và chính sự khéo léo trong ăn nói, nấu ăn của bà nên bố chồng rất yêu quý bà. Có vẻ từ ngày tôi về làm dâu, vị trí thượng phong của bà đã bị ảnh hưởng ít nhiều.
Video đang HOT
Tôi lại không quá tinh tế nên chẳng thể nhận ra những cái nhìn khó chịu của bà dành cho mình. Đến một ngày, tôi vừa đi làm về thì bị chồng xông ra tát nổ đom đóm mắt cái tội “Treo quần áo lót ngay trong buồng tắm chung để &’làm loạn nhà chồng’”.
Tôi thề thốt với chồng rằng có sự hiểu lầm nào đó xảy ra chứ tôi chẳng “thừa hơi” đem đống đồ lót chạy khắp nhà như vậy. Thứ nhất, phòng vợ chồng tôi khép kín lại có ban công, ngoài chăn chiếu quần áo thường phơi trên sân thượng thì những đồ nhạy cảm còn lại luôn được tôi kín đáo để ở ngoài ban công phòng.
Tôi nói nhưng anh chẳng nghe mà còn bảo “Chẳng lẽ tôi dựng chuyện để đùa với cô sao?”. Tối hôm đó,mẹ chồng còn lên phòng con dâu nói xéo: “Cô sinh ra trong gia đình có bố mẹ li hôn nên không được giáo dục cũng phải. Đàn bà vô ý vô tứ. Đem của nợ đi để lung tung khắp nơi”.
Tôi nói lại bảo rằng bà đã nhầm thì bà càng hét to lên như để mách với con trai mình. Anh từ tầng trên l ao xuống tát tôi tới tấp. Chưa bao giờ tôi nghĩ đời mình lại khổ thế này. Đành rằng nếu tôi sai thì đã đành. Đằng này…
Tôi biết gia đình chồng cũng không dễ chịu như tôi nghĩ nhưng thuyền theo lái, gái theo chồng… Tôi tự nhủ phải cẩn thận hơn.
Chuyện chưa dừng ở đó, một ngày – thời điểm mà tôi đang mang bầu 5 tháng. Lúc tan tầm, xe máy bỗng dưng bị hỏng máy. Tôi gọi cho anh nhưng anh bảo bận không thể đến được.
Cùng lúc đó, sếp đi ngang qua, anh ngỏ ý chở tôi về nhà. Cũng nghĩ anh đi cùng đường về, hai nữa chờ taxi cũng lâu bởi công ty tôi nằm tít trong ngõ. Thứ 3 là trời đã tối, nên tôi đồng ý lên xe đi nhờ sếp.
Vì nghĩ để anh rẽ vào ngõ mất nhiều thời gian nên tôi nhờ anh chở đến đầu dốc rồi tự đi bộ vào nhà. Vậy mà có mỗi việc đi nhờ xe đồng nghiệp này của tôi đã châm lửa cho một cuộc chiến tranh xảy ra trong nhà.
Đang tắm, chồng tôi hùng hùng hổ hổ xông vào đ.ấm đ.á túi bụi vào đầu tôi. Tôi kêu gào khóc xin anh hãy bình tĩnh và nói rõ lý do. Anh vùng vằng hùng hổ bảo đi ra ngoài sẽ biết. Mặc nhanh quần áo, tôi rúm ró đi ra ngay theo sau.
Tại đây, anh và mẹ anh đứng giữa phòng khách đợi sẵn tôi từ bao giờ. Mẹ chồng nói với anh: “Mày là thằng đàn ông, mày phải dạy vợ mày đi. Đẻ đến đít rồi còn bày trò mèo mả gà đồng ngay tại đầu ngõ nhà này. Rõ ràng chính mắt mẹ thấy nó âu yếm với một thằng đi ô tô. Chúng còn đèo nhau về rồi lén lút đỗ xe ở đầu ngõ cho nó xuống kia kìa”.
Vừa dứt lời mẹ nói, chồng nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Chẳng chờ tôi giải thích gì, anh lại tát vợ lia lịa.
Sợ cháu gặp chuyện (tôi nghĩ vậy) nên mẹ chồng chạy ra bảo: “Thôi mày đ.ánh nó thế nhỡ con làm sao thì thế nào? Mà chưa chắc đứa này đã là con của mày nhé”.
Họ bỏ ra ngoài, nói thì thầm gì đó với nhau, tôi không biết được. Một mình ở trong phòng, tôi sống dở c.hết dở với những cơn đau đầu, đau bụng hoành hành.
Từ đó, hàng đêm anh liên tục đòi hỏi “chuyện ấy”. Nếu tôi từ chối anh sẽ bảo tôi đã ăn nằm với thằng nào rồi mà từ chối chồng. Mà “yêu” chồng đâu có đơn giản đâu. Anh ta t.úm t.óc, cào cấu khắp người khiến mình mẩy tôi đầy vết bấu véo.
Tôi đ.au đ.ớn mỗi lần gần gũi chồng (Ảnh minh họa)
Vừa làm “chuyện ấy”, anh vừa h.ành h.ạ vợ bằng những câu: “Thế nào chồng làm sướng hơn thằng kia chưa?”. Nhìn tôi khóc ròng và cố cắn răng chịu đựng, chồng như thỏa mãn hơn khi cười cùng cục một cách sung sướng hơn và khoái trá.
Một ngày, tôi sợ hãi nhìn thấy vết m.áu dính ở đáy quần. Sợ có điều chẳng lành, tôi đi khám, họ nói tôi bị động thai và cần tĩnh dưỡng.
X.ót x.a quá, giờ tôi mới thấm cái câu “Phận đàn bà là khổ, không khổ cái này thì khổ cái khác”. Nếu có kiếp sau, chắc chắn tôi sẽ tìm hiểu kỹ hơn về người đàn ông mình lấy. Thà anh ta nghèo hơn, không đẹp trai, hào nhoáng nhưng còn hơn lấy phải một người như chồng tôi.
Tôi sắp sinh con, hiện giờ cuộc sống của tôi chẳng khác gì ngục tù. Nhưng nếu tôi bỏ người đàn ông này liệu con tôi ra đời có bị thiếu thốn, lớn lên cô quạnh? Tôi rất cần một lời khuyên vào lúc này…
Theo VNE
Nhắc mua sữa cho con, anh bảo ‘t.iền đâu’
Cứ nghĩ đến những ngày tháng làm vợ làm chồng với nhau, tôi thực sự cảm thấy còn cay mắt vì sức chịu đựng của tôi quá lớn.
Đôi khi tôi không hiểu tại sao mình lại có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này và chịu đựng những 4 năm qua.
Lấy chồng có gia đình bề thế, ai cũng tưởng tôi được nhờ vả, rồi cũng sẽ thành ông chủ, bà chủ. Rồi sau này, bố mẹ tôi sẽ được mát mặt vì con gái. Nhưng từ ngày bước chân về nhà chồng, tôi mới biết, anh không hề có được cảm tình của bố vì bố anh có đến mấy người con, nhưng anh là đứa con hay ham vui, đua đòi, chơi bời, thậm chí là hư với bố, không có chí hướng. Vậy mà trước mặt tôi, anh luôn &'c.hém gió', mình là con gia đình giàu có, là người đàn ông có vai vế này kia. Thật ra, anh chẳng làm được gì ra trò. Công việc tốt và t.iền bạc là của bố anh, chứ còn, anh chỉ là con cái, nếu không được bố yêu quý thì làm gì có chuyện có được của cải mà bố cho.
Anh vốn là người ga lăng nên tôi đã c.hết mê, c.hết mệt anh như vậy. Vì anh vốn rất hiểu tâm lý con gái và biết cách chăm sóc họ, nên một đứa con gái như tôi cứ mê muội yêu anh, tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho mình. Bạn bè tôi còn khuyên, đàn ông phải hư một tí mới tài. Tôi cũng nghĩ như vậy nên quyết định cưới anh.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi cưới, chúng tôi ra ở riêng. Bố anh chỉ cấp cho một căn hộ chung cư nhỏ, đó là tài sản duy nhất bố dành cho anh khi anh lấy vợ. Đến bây giờ tôi mới hiểu, mọi chuyện khi đó là như thế nào. Hóa ra, những gì anh nói với tôi chỉ là đ.ánh bóng tên t.uổi của anh. Anh cũng chỉ làm công việc nhàng nhàng vì trước đây lười, không chịu học hành. Còn tôi, làm giáo viên, lương vài đồng bạc nhưng với anh, đó lại là công việc ổn định. Anh tính toán như vậy để sau này, anh có cơ hội dựa vào tôi chứ anh không hề nghĩ, mình sẽ là người k.iếm t.iền chủ chốt trong cái gia đình này.
Mỗi tháng tôi hoạch định cho anh chi ra 4 triệu để chi tiêu gia đình, còn bao nhiêu thì tiết kiệm. Nhưng anh cứ gật gù rồi chẳng thấy đâu. Tôi có hỏi thì anh bảo, lương ba cọc ba đồng lấy đâu ra mà có t.iền đưa cho vợ. Thế là, anh chẳng đưa một đồng nào.
Nay anh thất nghiệp mai anh chuyển việc với những lý do lãng xẹt. Cuộc sống nói chung bấp bênh về kinh tế vô cùng. Tôi đi làm cũng đâu phải nhiều t.iền gì. Cái gì cũng khó khăn, chi tiêu thì nhiều hơn. Anh lao vào rượu chè, thậm chí là cờ bạc. Anh còn bảo, anh phải trúng quả lớn để bố anh biết, để bố anh không chê bai anh, k.hinh t.hường anh nữa. Đúng là nông nổi, tiến thân bằng con đường cờ bạc thì có gì oai đâu.
Tôi nói với anh như vậy, rồi anh làm tôi phiền muộn vô cùng sau nhiều lần anh cáu gắt với tôi. Thời gian đầu, tôi không nhận được một xu nào từ anh. Anh bảo, tốt nhất là t.iền ai người nấy tiêu, không ai phụ thuộc vào ai.
Cứ thế, dần dần mọi chuyện trở thành thói quen. Anh không cho tôi t.iền bao giờ, tôi tự lo hết. Khi sinh con, tôi cũng không nhận được từ anh một xu. Anh bảo, lo thân chưa xong còn đâu t.iền mà lo cho người khác. Anh còn nghĩ, tôi có t.iền giấu đi nên anh cứ mặc kệ, cho tôi tự lo.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán vô cùng. Làm sao đây, tôi đã chịu đựng quá nhiều, chắt chiu từng đồng một. Nhớ có lần tôi gọi điện cho anh bảo mua sữa, anh bảo &'t.iền đâu mà mua, cô tưởng tôi thừa t.iền à?'. Mua sữa cho con mà anh lại nói cay đắng như vậy sao. Mỗi lần bảo anh mua gì là tôi phải đưa t.iền cho anh, thật sự quá trớ trêu. Con lớn bằng này mà chưa được bố tự tay mua cho hộp sữa hay là quần áo, tôi thật sự không tưởng tượng nổi anh suy nghĩ thế nào nữa.
Bây giờ, sống với chồng mà tôi như sống với cái bóng, tự lực cánh sinh. Bố mẹ chồng tôi may còn tốt, biết tôi khổ nên thi thoảng lén lút cho t.iền tôi, không cho anh biết để tôi chăm cho con. Vì họ biết con trai họ bất tài và thương tôi. Tôi chấp nhận chuyện này, và chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu quý gia đình anh. Còn không, nếu chỉ vì anh, có lẽ tôi đã rời xa từ lâu rồi.
Mỗi lần con khóc, anh cũng không bao giờ ôm con hay bế con. Đêm tôi cứ thức trông con còn anh cứ ngủ khì khì, nhìn mà bực nhưng tôi đâu thể làm gì được. Chăm con rồi còn bao việc gia đình, anh đều dồn hết cho tôi. Chán nản vô cùng các bạn ạ!
Thương con, tôi cắn răng chịu đựng suốt 4 năm trời, hi vọng anh sẽ hiểu được tấm lòng của tôi mà tu chí làm ăn, không còn rượu chè bài bạc nữa. Nếu như vậy, may ra bố mẹ anh mới thương anh mà cho anh một cơ hội làm lại từ đầu...
Theo VNE
“Với đàn ông, gái là gái, vợ là vợ” Làm đàn ông, chỉ cần làm đủ trách nhiệm với vợ con là đủ. Còn nhân cách, được đ.ánh giá từ nhiều khía cạnh lắm. Đầu năm mới, uống chén rượu vui Xuân, lên mạng đọc được những dòng tâm sự sướt mướt của người "vợ già xui xẻo", tôi thấy mình cũng nên nói hộ ông chồng kia một vài lời cho...