Thấy vợ ngất xỉu, tôi vội vàng đưa vào viện rồi ê chề nhục nhã khi nghe lời dặn dò của bác sĩ
Thật không ngờ, vợ lại cho tôi “ăn” trái đắng quá sớm và quá đau đớn.
Tôi mới cưới vợ được hơn một tuần thôi. Vợ tôi làm cùng công ty, có nhan sắc, có năng lực và là cánh tay trái của giám đốc truyền thông. Vì thế, cô ấy thường xuyên đi tiếp khách hàng cùng sếp. Còn tôi chỉ là trưởng phòng, đôi lúc muốn bàn bạc vấn đề gì với sếp cũng phải thông qua cô ấy. Thế mà chúng tôi vẫn yêu nhau được hơn một năm và tổ chức lễ cưới ấm cúng.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên tôi đụng chạm vào vợ mình. Cô ấy luôn “giữ mình” rất kĩ nên không cho tôi “vượt rào” trước hôn nhân. Nhưng khi tôi nôn nóng muốn làm “tập 2″, vợ lại lấy lý do mệt mỏi để từ chối. Từ đó đến nay, dù là vợ chồng mới cưới nhưng vợ vẫn rất lạnh nhạt, chỉ cho tôi ân ái thêm 1 lần nữa vào tối hôm qua.
Sáng nay, nhà tôi có giỗ nên vợ dậy từ sớm để phụ mẹ tôi đi chợ, nấu nướng. Đến trưa, cô ấy đang ở trong bếp bỗng lăn đùng ngất xỉu. Mẹ tôi hốt hoảng bảo tôi đưa cô ấy đến viện ngay. Sau khi thăm khám xong xuôi, bác sĩ gọi riêng tôi ra rồi dặn dò kĩ lưỡng. Nghe bác sĩ nói mà tôi tê tái, nhục nhã.
“Vợ anh mang thai được hơn 2 tháng rồi. Anh phải chăm sóc vợ cẩn thận, không nên để vợ lao lực quá sức. Suýt chút nữa là không giữ được đứa bé rồi anh biết không?”.
Tôi sững sờ. Trước đó, tôi chưa từng đụng vào vợ mình. Tại sao cô ấy lại mang thai 2 tháng? Hơn nữa, vợ còn không cho tôi đụng chạm nhiều vào cô ấy? Tôi cười ngây ngốc. Thì ra, tôi chỉ là “kẻ đổ vỏ” thôi.
Video đang HOT
Tôi thanh toán viện phí cho vợ rồi bỏ về nhà. Bố mẹ biết tin còn tưởng đứa bé là con tôi nên mắng mỏ tôi nặng nề. Không lẽ tôi lại nói thẳng mình bị cắm sừng? Trong khi tôi mới cưới được hơn một tuần? Tôi phải làm sao bây giờ?
(phongdo…@gmail.com)
Vợ bất ngờ ngất xỉu giữa sân, tôi chưa kịp đỡ thì đã thấy một bóng người vụt chạy tới ôm lấy cô ấy
Hai năm đầu, chúng tôi không quá mong ngóng con. Nhưng đến năm thứ ba rồi thứ tư vẫn chưa có con, lại nghe bố mẹ hai bên thúc giục, vợ chồng tôi càng căng thẳng.
Tôi và Nhi lấy nhau đã 4 năm nhưng vẫn chưa có con. Hai năm đầu, chúng tôi không quá mong ngóng con, nghĩ là cứ để mọi chuyện tự nhiên. Nhưng đến năm thứ ba rồi thứ tư vẫn chưa có con, lại nghe bố mẹ hai bên thúc giục, vợ chồng tôi càng căng thẳng. Nhi khuyên cả hai nên đi thăm khám nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi khỏe mạnh thế này, chẳng có bệnh gì mà phải đi đến những chỗ đó. Nghe Nhi nói nhiều lần, tôi tức giận quát lên:
"Anh không có vấn đề gì hết, lỗi là tại em mà, không phải sao?".
"Anh không có vấn đề gì hết, lỗi là tại em mà, không phải sao?" - Ảnh minh họa: Internet
Vợ tôi nhìn tôi chết sững. Tôi biết mình nói quá lời nhưng cũng chẳng nói xin lỗi vợ vì tôi không nói sai. Trước khi lấy nhau, Nhi từng phá thai vì bị người yêu bỏ rơi, điều kiện cô ấy lúc đó cũng không thể một mình nuôi con. Lúc yêu nhau, nghe vợ thật thà chia sẻ như thế, tôi chưa từng chê bai, thậm chí còn thấy thương cô ấy. Nhưng giờ đã lấy nhau 4 năm vẫn không có con thì tôi lại thấy hối hận.
Vì chuyện con cái không thuận lợi nên tình cảm vợ chồng tôi càng bị rạn nứt. Tôi chán nản, quyết định chuyển công tác đến một thành phố khác. Từ ngày xa nhà, tôi rất ít khi chủ động gọi điện cho vợ. Tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn vợ nhưng lại không nỡ, dù sao cũng đã bên nhau lâu như thế rồi.
Mới hai tháng sống xa vợ, tôi sa vào mối quan hệ với một người phụ nữ khác. Đó là cô hàng xóm ở cạnh phòng trọ của tôi, cô ấy từng có một đời chồng. Tôi không quá yêu người phụ nữ này, chỉ thấy vui được lúc nào thì tính lúc đó. Nào ngờ vợ tôi bất ngờ lên thăm tôi thì chứng kiến màn ngoại tình của chồng. Cô ấy tức giận bỏ về, không nói một lời nào. Ban đầu tôi cũng chẳng hoảng loạn, nhưng ngay hôm sau tôi đã trở về nhà. Tôi vẫn không muốn ly hôn với vợ.
Tôi định chạy vào thì bất ngờ thấy một bóng người vụt chạy tới, đỡ lấy vợ tôi - Ảnh minh họa: Internet
Khi tôi về đến đầu ngõ, tôi nấn ná một lúc chưa bước vào nhà. Tôi thấy vợ đang quét sân thì bỗng dưng loạng choạng như sắp ngất. Tôi định chạy vào thì bất ngờ thấy một bóng người vụt chạy tới, đỡ lấy vợ tôi. Đó là anh hàng xóm kế bên nhà tôi bấy lâu nay.
Cơn ghen tuông trông tôi trỗi dậy. Tôi hùng hổ chạy tới kéo vợ về phía mình. Tôi trừng mình nhìn anh ta. Chẳng ngờ anh ta không sợ, còn một mực nắm lấy tay vợ tôi. Anh ta nói:
"Anh có quyền gì mà nổi giận. Anh bỏ rơi vợ rồi lăng nhăng bên ngoài thì đừng có về đây nữa. Tôi nói cho anh biết tôi nhịn anh lâu rồi, giờ tôi sẽ bảo vệ mẹ con cô ấy, anh đừng hòng có cơ hội lần nữa".
Tôi chết sững nghe cụm từ "mẹ con cô ấy" từ miệng tên hàng xóm kia. Tôi nhìn vợ trân trối như hỏi lại vợ rốt cuộc tôi có nghe nhầm không. Vợ tôi hất tay tôi ra, lạnh giọng nói:
"Đúng là tôi có thai, là con của anh đó. Nhưng tôi không ở với anh nữa, tôi viết đơn ly hôn rồi, anh về rồi thì vào ký đơn đi".
Nhưng tôi không ở với anh nữa, tôi viết đơn ly hôn rồi, anh về rồi thì vào ký đơn đi - Ảnh minh họa: Internet
Cảm xúc trong tôi lúc đó lẫn lộn giữa vui mừng, hối hận và hoảng sợ. Tôi biết mình có lỗi với vợ, tôi biết mình ích kỷ nhưng đến cùng tôi cũng không muốn ly hôn vợ mà. Nhưng giờ tôi phải làm sao để vợ tha thứ, làm sao để giành lại cô ấy đây?
Đang đi làm nghe tin vợ cấp cứu, biết nguyên do tôi lặng lẽ viết đơn ly hôn Tôi chết lặng, không oán trách cũng không mắng mỏ cô ấy. Tôi thanh toán viện phí, chi trả mọi khoản tiền và vẫn chăm sóc vợ trong những ngày cô ấy nằm viện. Hôm đó tôi đang ở chỗ làm thì bất ngờ nhận được điện từ một người xa lạ. Nhưng người đó lại gọi bằng điện thoại của vợ tôi....