Thấy vợ chảy máu xối xả thay vì 1 giọt máu trinh, tôi hốt hoảng đưa vợ đi viện thì …
Câu nói của bác sĩ làm tôi sững sờ, Không biết bác sĩ có nhầm không nữa. Vợ tôi nói còn trinh thì làm sao mà có thai được cơ chứ.
Tôi nhẫn nại, kiên trì theo đuổi em. Em là cô gái mà tôi nghĩ, nếu đời này không lấy được em thì sẽ ân hận lắm. Em xinh đẹp thì không phải bàn rồi, nhưng về học thức, cách ứng xử, sự ngoan hiền, dịu dàng thì không phải cô gái nào cũng được. Em sống cùng với bố mẹ, bố mẹ em khá khó tính nên em được giáo dục theo đúng chuẩn “Công, dung, ngôn, hạnh”. Một người con gái như em thì chẳng cứ mình tôi mà còn rất nhiều người con trai khác mơ ước có được.
- Anh rất tốt nhưng em rất tiếc. Anh à, chúng mình chỉ có thể là bạn tốt của nhau thôi.
Em lạnh lùng nói, không nhìn vào mắt tôi khi ấy nên chẳng thể biết được đôi mắt của tôi khi ấy buồn thăm thẳm đến mức nào. Nhưng không dám biêu lộ ra, tôi chỉ gượng cười nhìn em ra điều là tôi tôi chấp nhận. Tôi đã tự dặn lòng mình phải quên em đi, không nghĩ đến em nữa, tình cảm kia cũng buộc phải dừng lại. Nhưng lý trí lại bị con tim nặng tình đè bẹp. Hình ảnh của em lúc nào cũng tràn ngập trong tâm trí. Tôi biết mình đã thất bại. Thế mà…
- Em đồng ý lấy anh!
Em xinh đẹp thì không phải bàn rồi, nhưng về học thức, cách ứng xử, sự ngoan hiền, dịu dàng thì không phải cô gái nào cũng được. (Ảnh minh họa)
Em hẹn tôi ra quán café rồi lạnh lùng buông câu nói đó. Khuôn mặt tôi khi ấy không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Nó là tổ hợp của sự ngỡ ngàng, sốc, ngơ ngác, vui mừng, sung sướng. Tôi không dám tin, thậm chí tôi còn phải tự tát vào mặt mình để xem có phải mình đang mơ hay không nữa. Em đồng ý lấy tôi ư?
- Em đang đùa anh đấy à! – Tôi ấp úng
- Em không đùa. Em biết, anh vô cùng tốt với em. Em tin, nếu lấy anh, em sẽ được hạnh phúc. Lẽ nào, anh không muốn lấy em, một cô gái còn trinh? – Em nhìn tôi căn vặn
Video đang HOT
Không muốn là không muốn thế nào. Đây là mơ ước lớn nhất của tôi thì có. Giờ mơ ước đã thành hiện thực, tôi phải nhanh chóng chớp lấy cơ hội này mới được. Và tôi khi ấy có lẽ niềm vui sướng tột độ đã khỏa lấp hết ý chí rồi nên chẳng thể nào nghĩ thêm được cái lý do em đồng ý lấy tôi là gì. Cho đến ngày hôm ấy…
Em muốn đám cưới của chúng tôi được tổ chức càng nhanh càng tốt nên sau 1 tháng em nói em muốn làm vợ tôi thì hôn lễ của chúng tôi diễn ra. Em ngoan hiền, tốt nết nên có được người con dâu như em, bố mẹ tôi chẳng vội vàng chuẩn bị ấy chứ. Em đẹp, thực sự em rất đẹp. Rước em tiến vào hôn trường mà mũi tôi như muốn nổ tung vì ánh mắt ghen tỵ, những lời ngưỡng mộ của bạn bè, họ hàng dành cho mình. Nghĩ tới đêm hôm nay, đêm tân hôn được khám phá em trinh nguyên, trọn vẹn, tôi lại càng háo hức. Em còn trinh, chẳng phải đó là điều mà chính miệng em đã thú nhận với tôi hay sao chứ. Rồi…
Chiếc váy ngủ đỏ ren mỏng khoe trọn vóc dáng cơ thể quá sức hoàn hảo của em. Không thể kiềm chề được lâu hơn nữa, tôi lao vào em còn nhanh hơn tia lửa điện. Cuồng nhiệt, thăng hoa, tôi nâng niu em. Thấy em khẽ cau mày, tôi lại càng hạnh phúc hơn khi nghĩ rằng em vẫn còn là con gái. Nhưng kìa…
Thay vì chảy ra giọt máu trinh, em lại bị chảy máu xối xả. Mặt tôi tái mét lại khi em ôm bụng quằn quại rồi lịm dần đi. Tại sao em lại chảy nhiều máu quá như thế này cơ chứ. Tôi hốt hoảng gọi xe cứu thương đưa em nhập viện ngay trong đêm tân hôn.
Ngồi ngoài hành lang bệnh viện với bộ đồ ngủ trên người, Da thịt lạnh tê tái trước cơn gió đầu mùa nhưng trong lòng thì lại nóng hơn lửa đang thiêu đốt. Tôi tự trách mình đã quá nóng vội, không chịu kìm chế bản thân cho đến khi bác sĩ mở cửa với khuôn mặt giận giữ, trách móc tôi:
- Cậu này, tân hôn thì cũng phải nhẹ nhàng chứ. Vợ anh đang mang thai những tháng đầu thai còn yếu, rất dễ bị hỏng nếu động chạm quá mạnh. Giờ thì cậu hại vợ cậu sảy thai rồi đấy! Thật là tồi tệ quá mà.
Câu nói của bác sĩ làm tôi sững sờ. Không biết bác sĩ có nhầm không nữa. Vợ tôi nói còn trinh thì làm sao mà có thai được cơ chứ. Tôi run rẩy hỏi kĩ lại thì chỉ nhận được thêm những lời trách móc. Tôi ngã quỵ trên sàn nhà bệnh viện. Em đã lừa dối tôi ư?
Tôi cay đắng hiểu ra lý do vì sao em đột ngột đồng ý lấy mình. Là để tôi đổ vỏ cho cái thai trong bụng em. Nhưng cái thai đó, em đã có với ai cơ chứ. Chẳng phải em rất ngoan hiền, rất gia giáo đấy hay sao? Em có người yêu khi nào mà sao chẳng một ái biết hết vậy? Hỗn độn, quay cuồng, tôi như kẻ không còn lý trí, không biết mình phải làm gì lúc này. Cho em một trận vì tội dám lừa tôi rồi viết đơn ly hôn hay bình tĩnh ngồi hỏi em sự tình để tìm cách giải quyết đây? Nhưng thú thật, tôi sợ mình không đủ kiên nhẫn và rộng lượng để làm chuyện thứ hai. Yêu quá nhiều, giờ đau cũng quá nhiều. Hận càng nhiều hơn thì chữ yêu phải làm sao?
Theo Afamily
Thấy vợ chảy máu xối xả thay vì một giọt máu trinh, tôi hốt hoảng đưa vợ đi viện thì ...
Câu nói của bác sĩ làm tôi sững sờ, Không biết bác sĩ có nhầm không nữa. Vợ tôi nói còn trinh thì làm sao mà có thai được cơ chứ.
Vợ tôi nói còn trinh thì làm sao mà có thai được cơ chứ. (Ảnh minh họa)
Tôi nhẫn nại, kiên trì theo đuổi em. Em là cô gái mà tôi nghĩ, nếu đời này không lấy được em thì sẽ ân hận lắm. Em xinh đẹp thì không phải bàn rồi, nhưng về học thức, cách ứng xử, sự ngoan hiền, dịu dàng thì không phải cô gái nào cũng được. Em sống cùng với bố mẹ, bố mẹ em khá khó tính nên em được giáo dục theo đúng chuẩn "Công, dung, ngôn, hạnh". Một người con gái như em thì chẳng cứ mình tôi mà còn rất nhiều người con trai khác mơ ước có được.
- Anh rất tốt nhưng em rất tiếc. Anh à, chúng mình chỉ có thể là bạn tốt của nhau thôi.
Em lạnh lùng nói, không nhìn vào mắt tôi khi ấy nên chẳng thể biết được đôi mắt của tôi khi ấy buồn thăm thẳm đến mức nào. Nhưng không dám biêu lộ ra, tôi chỉ gượng cười nhìn em ra điều là tôi tôi chấp nhận. Tôi đã tự dặn lòng mình phải quên em đi, không nghĩ đến em nữa, tình cảm kia cũng buộc phải dừng lại. Nhưng lý trí lại bị con tim nặng tình đè bẹp. Hình ảnh của em lúc nào cũng tràn ngập trong tâm trí. Tôi biết mình đã thất bại. Thế mà...
- Em đồng ý lấy anh!
Em xinh đẹp thì không phải bàn rồi, nhưng về học thức, cách ứng xử, sự ngoan hiền, dịu dàng thì không phải cô gái nào cũng được. (Ảnh minh họa)
Em hẹn tôi ra quán café rồi lạnh lùng buông câu nói đó. Khuôn mặt tôi khi ấy không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Nó là tổ hợp của sự ngỡ ngàng, sốc, ngơ ngác, vui mừng, sung sướng. Tôi không dám tin, thậm chí tôi còn phải tự tát vào mặt mình để xem có phải mình đang mơ hay không nữa. Em đồng ý lấy tôi ư?
- Em đang đùa anh đấy à! - Tôi ấp úng
- Em không đùa. Em biết, anh vô cùng tốt với em. Em tin, nếu lấy anh, em sẽ được hạnh phúc. Lẽ nào, anh không muốn lấy em, một cô gái còn trinh? - Em nhìn tôi căn vặn
Không muốn là không muốn thế nào. Đây là mơ ước lớn nhất của tôi thì có. Giờ mơ ước đã thành hiện thực, tôi phải nhanh chóng chớp lấy cơ hội này mới được. Và tôi khi ấy có lẽ niềm vui sướng tột độ đã khỏa lấp hết ý chí rồi nên chẳng thể nào nghĩ thêm được cái lý do em đồng ý lấy tôi là gì. Cho đến ngày hôm ấy...
Em muốn đám cưới của chúng tôi được tổ chức càng nhanh càng tốt nên sau 1 tháng em nói em muốn làm vợ tôi thì hôn lễ của chúng tôi diễn ra. Em ngoan hiền, tốt nết nên có được người con dâu như em, bố mẹ tôi chẳng vội vàng chuẩn bị ấy chứ. Em đẹp, thực sự em rất đẹp. Rước em tiến vào hôn trường mà mũi tôi như muốn nổ tung vì ánh mắt ghen tỵ, những lời ngưỡng mộ của bạn bè, họ hàng dành cho mình. Nghĩ tới đêm hôm nay, đêm tân hôn được khám phá em trinh nguyên, trọn vẹn, tôi lại càng háo hức. Em còn trinh, chẳng phải đó là điều mà chính miệng em đã thú nhận với tôi hay sao chứ. Rồi...
Chiếc váy ngủ đỏ ren mỏng khoe trọn vóc dáng cơ thể quá sức hoàn hảo của em. Không thể kiềm chề được lâu hơn nữa, tôi lao vào em còn nhanh hơn tia lửa điện. Cuồng nhiệt, thăng hoa, tôi nâng niu em. Thấy em khẽ cau mày, tôi lại càng hạnh phúc hơn khi nghĩ rằng em vẫn còn là con gái. Nhưng kìa...
Thay vì chảy ra giọt máu trinh, em lại bị chảy máu xối xả. Mặt tôi tái mét lại khi em ôm bụng quằn quại rồi lịm dần đi. Tại sao em lại chảy nhiều máu quá như thế này cơ chứ. Tôi hốt hoảng gọi xe cứu thương đưa em nhập viện ngay trong đêm tân hôn.
Ngồi ngoài hành lang bệnh viện với bộ đồ ngủ trên người, Da thịt lạnh tê tái trước cơn gió đầu mùa nhưng trong lòng thì lại nóng hơn lửa đang thiêu đốt. Tôi tự trách mình đã quá nóng vội, không chịu kìm chế bản thân cho đến khi bác sĩ mở cửa với khuôn mặt giận giữ, trách móc tôi:
- Cậu này, tân hôn thì cũng phải nhẹ nhàng chứ. Vợ anh đang mang thai những tháng đầu thai còn yếu, rất dễ bị hỏng nếu động chạm quá mạnh. Giờ thì cậu hại vợ cậu sảy thai rồi đấy! Thật là tồi tệ quá mà.
Câu nói của bác sĩ làm tôi sững sờ. Không biết bác sĩ có nhầm không nữa. Vợ tôi nói còn trinh thì làm sao mà có thai được cơ chứ. Tôi run rẩy hỏi kĩ lại thì chỉ nhận được thêm những lời trách móc. Tôi ngã quỵ trên sàn nhà bệnh viện. Em đã lừa dối tôi ư?
Tôi cay đắng hiểu ra lý do vì sao em đột ngột đồng ý lấy mình. Là để tôi đổ vỏ cho cái thai trong bụng em. Nhưng cái thai đó, em đã có với ai cơ chứ. Chẳng phải em rất ngoan hiền, rất gia giáo đấy hay sao? Em có người yêu khi nào mà sao chẳng một ái biết hết vậy? Hỗn độn, quay cuồng, tôi như kẻ không còn lý trí, không biết mình phải làm gì lúc này. Cho em một trận vì tội dám lừa tôi rồi viết đơn ly hôn hay bình tĩnh ngồi hỏi em sự tình để tìm cách giải quyết đây? Nhưng thú thật, tôi sợ mình không đủ kiên nhẫn và rộng lượng để làm chuyện thứ hai. Yêu quá nhiều, giờ đau cũng quá nhiều. Hận càng nhiều hơn thì chữ yêu phải làm sao?
Theo blogtamsu
Sốc nặng khi biết lý do vợ cứ mang thai đến tháng thứ ba là sảy khi vô tình nghe được vợ... Nhìn máu chảy dài trên cặp đùi trắng nõn của em, tôi hốt hoảng. Gọi xe cấp cứu đưa em vào viện nhưng chẳng còn kịp nữa. Lại một lần nữa chúng tôi không giữ được con. Tôi và em đến với nhau không phải do cả hai tự quen biết mà là do bố mẹ hai bên đưa lối dẫn đường. Bố...