Thấy tôi ôm mặt khóc, con trai 6 tuổi nói 1 câu khiến tôi phải vươn vai đứng dậy
Nghe xong câu nói của con, khóe mắt tôi bỗng cay cay.
Tôi lập gia đình từ năm 26 tuổi, đến nay đã có 1 cậu con trai 6 tuổi. Hai vợ chồng tôi đều là nhân viên văn phòng, lương không quá cao, nên gọi là đủ ăn, đủ mặc.
Vì mẹ chồng khó tính lại hay vô cớ kiếm chuyện nên tôi cố gắng làm ăn, tích góp để ra ở riêng. Thế nhưng cũng vì thế mà mẹ chồng ngày càng có ác cảm với tôi.
Đã thế từ hồi lấy nhau về, chồng tôi vẫn trẻ con, không chịu trưởng thành để lo toan cho gia đình. Trong khi tôi đầu tắt mặt tối với công việc rồi lại đến chăm lo gia đình, thỉnh thoảng kiếm việc làm thêm để tăng thu nhập thì anh chỉ biết đi làm rồi dành thời gian cho những thú vui của riêng mình. Đã không biết bao lần tôi khóc vì bất lực trước thái độ thờ ơ, ích kỷ của chồng mà anh vẫn chứng nào tật nấy.
Cách đây mấy hôm, mẹ chồng tôi sang nhà chơi và có vô tình nhìn thấy tờ giấy phân công việc nhà của gia đình. Chưa kịp đọc nội dung và cũng không cần biết cuộc sống chúng tôi như thế nào, mẹ chồng đã lớn tiếng trách mắng tôi không biết vun vén cho gia đình, bắt nạt chồng con.
“Chị giỏi rồi, leo lên đầu, lên cổ chồng rồi. Chị phân công công việc trong nhà như đúng rồi ý, chị đối xử với chồng chị như thế đấy hả? Nói động đến chị thì chị cứ trơ cái mặt ra, chị thử nhìn lại mình xem làm vợ như thế đã được chưa?”, mẹ chồng trách tôi.
Video đang HOT
Nói xong, mẹ chồng cũng đi thẳng ra khỏi nhà, không thèm nghe tôi giải thích như thế nào. Quá bất lực, tôi ngồi gục xuống ghế và ôm mặt khóc. Lúc này, cậu con trai từ trong phòng bước ra, an ủi: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc”. Tôi cố trấn tĩnh bảo con: “Mẹ có khóc đâu, sao con không ở trong phòng chơi?”.
Bỗng nhiên con ôm tôi và thủ thỉ: “Mẹ ơi, con bảo nhá. Có phải bố mẹ cãi nhau rồi sẽ bỏ nhau không? Mẹ đừng mắng bố nữa nhé. Bố với mẹ mà bỏ nhau thì con sẽ nuôi mẹ”.
Ảnh minh hoạ
Điều con nói khiến tôi cay mắt hơn nhưng không dám khóc nữa. Đến một đứa trẻ con mới có 6 tuổi mà còn biết nghĩ cho bố mẹ, cho gia đình như thế… Vậy nên tôi vội nói với con: “Bố mẹ không bỏ nhau. Chỉ là bố mẹ cãi nhau một chút rồi sẽ hết thôi mà. Mẹ yêu bố, yêu con nên sẽ không bỏ ai hết, con hiểu không? Vì thế nên con không cần lo nhá”.
Đúng là gia đình nào cũng có những mâu thuẫn, xích mích chẳng lớn thì nhỏ nhưng hơn tất cả, chúng ta đều muốn hy sinh cho con cái, để con được trưởng thành trong một tổ ấm hạnh phúc và tràn đầy tình yêu thương.
Tâm tình: Bí mật cùng mẹ kế làm một việc, em lo sợ đến mức không dám gặp mẹ
Em không biết có phải mình đã làm sai không khi giấu mẹ chuyện đó.
Ba mẹ ly hôn đã 4 năm, từ lúc em còn học lớp 6. Em ở với mẹ còn anh trai thì ở với ba và mẹ kế. Theo lời mẹ nói thì ba đã ngoại tình với người phụ nữ kia, và mẹ không bao giờ tha thứ cho cả ba và bà ấy.
Lúc ba mẹ vừa ly hôn, hằng ngày em đều nghe mẹ hằn học chửi rủa, trách mắng ba và người phụ nữ đó. Đồng thời, mẹ luôn dặn em là cấm không được gần gũi, tiếp xúc, kể cả nói chuyện gì với bà ta mỗi khi em về thăm nội lúc cuối tuần. Em vẫn luôn làm đúng như những gì mẹ dặn, và thật sự em cũng rất ghét bà ấy vì đã khiến mẹ em phải khổ.
Mỗi lần về nội, bà ấy luôn cố gắng tiếp cận, nói chuyện với em, tất nhiên em luôn làm lơ từ chối. Vậy mà bà ấy vẫn không chịu dừng. Thật sự em cảm thấy có lỗi với mẹ khi viết ra những dòng này, em cảm thấy người phụ nữ đó rất tốt với em, bà nói chuyện dịu dàng, cái gì cũng chiều chuộng mặc cho em cư xử thô lỗ.
(Ảnh minh họa)
Bà ấy thường xuyên sắm sửa quần áo, đủ thứ cho em mặc dù em luôn không nhận. Vẫn dịu dàng nói chuyện mặc cho em đôi lúc to tiếng, quát nạt. Em không biết nên ứng xử sao cho phải nên càng ngày em càng hạn chế về thăm ông bà nội. Em biết ông bà nội rất buồn nhưng em cảm thấy rất khó chịu.
Hai tuần trước, em có làm mất điện thoại do mẹ mua cho. Em thật sự rất sợ mẹ biết chuyện, chắc chắn mẹ sẽ rất giận. Em có nói chuyện này với anh hai, nhờ anh xin ba mua giúp giùm em chiếc điện thoại mới tránh việc mẹ biết chuyện.
Nhưng lúc anh hai còn chưa biết nói với ba thế nào thì người phụ nữ kia đã mở lời bảo chở em đi mua ngay. Lúc đó em không suy nghĩ gì hết ngoài việc sợ mẹ biết chuyện nên đã đồng ý ngay. Bà ấy hứa là sẽ giữ bí mật chuyện này, bảo là em đừng lo nữa.
(Ảnh minh họa)
Tới bây giờ cầm trên tay cái điện thoại mới này, em cảm thấy hối hận. Chuyện này mẹ mà biết được chắc chắn mẹ sẽ còn giận hơn việc em bị mất điện thoại. Mỗi lần gặp mẹ em lại sợ hãi và lẩn trốn như tội phạm sợ bị bắt quả tang vậy. Hơn nữa, giờ mỗi lần nghĩ đến người phụ nữ kia em lại càng thấy bức rức, rất khó tả.
Giờ em stress lắm, cứ suy nghĩ mãi chuyện mẹ và người phụ nữ kia khiến em nhức đầu không chịu được. Có phải em đã làm sai rồi không? Có phải em không nên nhận lời giúp đỡ từ người phụ nữ kia, em đã phản bội mẹ rồi đúng không? Phải làm sao để bỏ đi cảm giác tội lỗi này đây?
Vợ không đi thăm em chồng đẻ còn đanh thép tuyên bố một câu khiến tôi cứng họng Tôi giận dữ đóng sầm cửa bỏ đi sau câu nói của vợ. Vợ tôi từng có mâu thuẫn rất căng thẳng với em chồng. Em tôi bản tính đỏng đảnh do được nuông chiều từ bé. Vợ lại không chịu được nên cứ hay "chỉnh" em ấy, dẫn đến việc cãi cọ um xùm. Mẹ tôi thương con gái nên trách mắng...