Thấy tôi chỉn chu bước xuống, vợ nhếch miệng: Em để sẵn “áo mưa” trong ví rồi, anh tới cơ quan thì nhớ dùng nhé!
Em càng cười thì mặt tôi lại càng tái đi vì hoảng sợ. Trời ơi, tại sao tôi lại có thể ngu xuẩn như thế cơ chứ. Ăn vụng mà không nhớ ra là phải chùi mép.
Ôm Thu trong tay, mân mê cặp đùi trắng trẻo nõn nà mà mắt tôi cứ phải đảo qua đảo lại mãi vì sợ có ai đó đột ngột vào phòng sẽ phát hiện bí mật của tôi. Tất nhiên rồi, nếu như tôi là trai chưa vợ, Thu là gái chưa chồng thì chuyện này sẽ chẳng có gì phải giấu diếm. Nhưng khổ nỗi, chúng tôi lại chỉ quan hệ lén lút. Theo kiểu vì lạ mà chúng ta tìm đến nhau để cái quen bớt nhàm chán.
Tôi đã có vợ. Vợ tôi, em rất đẹp, thông minh, sắc sảo và đặc biệt rất tìn tưởng tôi. Ông chồng trưởng phòng của em. Vợ tôi đảm đang lắm, việc nhà em lo đâu ra đấy, việc cơ quan cũng luôn hoàn thành xuất sắc. Em còn khiến cho bố mẹ tôi mừng hơn bắt được vàng khi sinh cho ông bà một thằng cháu đích tôn kháu khỉnh. Chúng tôi chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn với nhau. Chính vì thế, cuộc hôn nhân của tôi được gọi là trọn vẹn, hoàn hảo.
Nhưng lẽ đời là thế, đàn ông lắm tài thường nhiều tật. Nó giống như một quy luật tự nhiên của cuộc sống vậy. Mà tôi thì lại tài quá đi ấy chứ. Trong khi tật, tôi chẳng có nhiều. Rượu chè chỉ đủ biết để tiếp khách chứ không quá sa đà, bê tha. Cờ bạc, lô đề tôi không chơi. Chỉ còn mỗi cái gái gú. Ban đầu tôi cũng không dám thử. Nhưng nếu không thử thì tôi lại cứ thấy có lỗi thế nào ấy với sự tài giỏi của mình. Nên tôi đã thử một lần với Thu. Ăn vụng một lần sao mà thích thú, hấp dẫn thế, rồi ăn riết thành quen môi, ngày nào tôi và Thu cũng phải họp “giao ban” một lần thì mới có động lực làm việc.
Em càng cười thì mặt tôi lại càng tái đi vì hoảng sợ. (Ảnh minh họa)
Chuyện xấu này của tôi cũng chỉ mới bắt đầu được chừng hơn 1 tháng và tôi giấu nó kín kẽ lắm nên tôi tin chắc chắn rằng em sẽ chẳng thể nào phát hiện ra được. Hơn nữa, tôi vẫn không hề có biểu hiện gì lạ, không đi sớm về khuya, vẫn ăn cơm nhà, “trả bài” đầy đủ. Thậm chí tôi còn cố tình để điện thoại mình cho em kiểm tra. Vậy nên chẳng có lý do gì để cái đuôi kia lòi ra được. Nhưng tôi không ngờ tôi đã đánh giá em quá thấp.
Chỉnh lại bộ quần áo được em là thẳng thớm trước khi bước ra khỏi nhà, tôi ung dung bước xuống. Thấy em, tôi lại gần, định đặt lên chán em một nụ hôn thì em nhẹ nhàng né tránh rồi nhìn tôi cười khẩy:
- Em để sẵn “áo mưa” trong ví rồi, anh tới cơ quan thì nhớ dùng nhé! Chứ thời buổi này hỗn độn, phức tạp, chẳng có gì an toàn đâu. – Giọng em đầy mỉa mai
- Em… Em đã biết hết rồi ư? Anh… Anh chỉ… – Tôi ấp úng mãi không nên lời
Video đang HOT
“Chuyện gì của anh em cũng biết, chỉ có điều em có muốn nói nó ra hay không mà thôi. Đáng lẽ ra anh không nên đãng trí để nó ở lại trong quần như vậy chứ”. (Ảnh minh họa)
Em ném chiếc vỏ bao cao su về phía tôi.
- Chuyện gì của anh em cũng biết, chỉ có điều em có muốn nói nó ra hay không mà thôi. Đáng lẽ ra anh không nên đãng trí để nó ở lại trong quần như vậy chứ – Em cười nhếch miệng
Em càng cười thì mặt tôi lại càng tái đi vì hoảng sợ. Trời ơi, tại sao tôi lại có thể ngu xuẩn như thế cơ chứ. Ăn vụng mà không nhớ ra là phải chùi mép. Nhanh chóng, tôi ôm chặt lấy em cầu xin sự tha thứ:
- Anh chỉ trót dại thôi. Anh xin thề sẽ không có lần thứ hai đâu? Tha cho anh một lần này em nhé! – Tôi thành khẩn
Em không nói gì, chỉ lạnh lùng quay đi. Tôi bị bỏ lại như một thứ không được tin dùng nữa. Thì ra em đã biết chuyện tôi phản bội em từ lâu rồi. Chỉ là em muốn xem thái độ của tôi đối với em ra sao mà thôi. Vậy mà tôi lại cứ nghĩ em không biết, xem em như con ngốc để qua mặt. Giật mình, tôi quay ra để tìm em thì em đã rời khỏi nhà từ lúc nào. Ngày hôm đó, tôi quyết định nghỉ làm ở nhà để tìm mọi cách chuộc lỗi với em. Tôi không thể mất em được. Cuộc hôn nhân này với tôi là tất cả. Nghĩ tới đó, tôi hét lớn lên với hy vọng ở xa em vẫn nghe thấy: “Vợ ơi… Anh biết sai rồi… Không dám nữa đâu…”.
Theo Một thế giới
Mai ly hôn rồi, hôm nay cô cho tôi ở nhờ 1 đêm tôi quên ví trên cơ quan rồi và cái kết cười lăn lộn
Nhìn dáng vẻ đáng thương của em, con vợ nó nghĩ thế nào nó im lặng. Em được đà nhảy vào ôm con hôn ngấu nghiến, em nhớ nó quá ấy mà. Nửa đêm em quên béng mất vụ mai ly hôn. Em mơ màng nằm dưới đất lạnh lạnh nên bèn nhảy lên giường ngủ và rồi...
Vợ em là 1 con điên các bác ạ, ngày trước lấy nhau về em hiền lành lắm nên toàn bị bắt nạt chồng. Hứng lên là nó vỗ vỗ vào má em như kiểu mẹ nịnh con ấy, hôm nào nó tức cái gì là y như rằng tối đó về nó nằm ngủ mơ và đạp vào người khiến em rơi xuống nền nhà là chuyện bình thường. Ấy thế mà sau này em vùng lên em tát cho nó có 1 phát mà nó làm lồng lộn lên, nó gọi hết cho bố mẹ hai bên anh em họ hàng kêu là em đánh nó dã man tàn bạo lắm. Em cay cú lắm, muốn tẩn cho trận nhưng nó già mồm em cũng hơi sợ sợ nên đành nhịn.
Nhiều hôm vợ chồng cãi nhau nó lại đòi ly hôn, em biết nó dọa thôi chứ chẳng dám đâu. Lần gần đây nhất em gây ra tội lớn, em đi xem đá bóng uống bia với bạn bè. Hứng quá làm mấy chầu xong em ngủ luôn ở nhà bạn. Vợ gọi kiểu gì cũng không được vì điện thoại em hết pin em không để ý. Sớm mai tỉnh dậy mặt em cắt không ra giọt máu, em nghĩ kiểu này đời em tàn thật rồi.
(Ảnh minh họa)
Em phóng như bay về nhà, rón rén mở cửa đi vào. Các bác biết không con vợ em nó ngồi lù lù ngay giữa nhà, mắt nhìn em không chớp, trên tay cầm cái gộc, mắt quầng thâm chắc do mất ngủ. Nó đập cái chày gõ xuống nhà em giật bắn mình. Va li nó chuẩn bị sẵn cho em rồi các bác ạ, em sợ suýt đái ra quần.
Đơn nó cũng viết sẵn rồi, lần này em nghĩ con vợ em nó làm thật. Vì vợ em có đặc điểm cho chồng đi chơi với bạn bè thoải mái không giữ nhưng còn 1 chân cũng phải về nhà. Nó không ngủ được 1 mình và không chấp nhận chồng đi qua đêm. Suốt 5 năm nay em chưa 1 lần tái phạm, giờ thì đời em coi như chấm hết. Đêm nào mất ngủ là vợ em nó lại bị co giật ốm yếu nên em sợ lắm.
- Ký đi, vali đó tôi chuẩn bị đồ cho anh rồi.
- Vợ à, anh xin em. Hôm qua anh hơi quá chén nên ngủ quên ở nhà thằng Đức cùng công ty...
- Không phải giải thích nhiều, tôi không quan tâm.
Vợ em nó lạnh lùng bước đi mặt không hề biến sắc các bác ạ. Lần đầu trong đời em thấy cô ấy nghiêm túc thế, mặt lạnh băng. Hai hôm trước đó vợ chồng có cãi nhau chuyện con cái, hôm nay thêm vụ này nữa thì đúng là chấm hết rồi.
Vợ em chiến tranh lạnh, tối về không nấu cơm cho chồng ăn. Mẹ con đi ăn rồi chơi với nhau như em là người thừa trong nhà. Mấy hôm nay nó thay cả khóa đuổi em ra ngoài đường. Em đành thuê nhà nghỉ ngủ, nó cũng cách nhà mấy bước chân. Cô ấy ép em ký đơn, em chán quá ký luôn vì nghĩ vợ dọa ai dè cô ấy đi nộp lên phường thật. Hôm sau là Phường gọi lên hòa giải lần 1, tối đó em bảo với vợ em:
- Mai ly hôn rồi, hôm nay cô cho tôi ở nhờ 1 đêm tôi quên ví trên cơ quan rồi.
- Anh ra ngoài kia mà ngủ.
- Ngoài đó nhiều muỗi lắm, hơn nữa không có quạt tôi không ngủ được.
(Ảnh minh họa)
Nhìn dáng vẻ đáng thương của em, con vợ nó nghĩ thế nào nó im lặng. Em được đà nhảy vào ôm con hôn ngấu nghiến, em nhớ nó quá ấy mà. Nửa đêm em quên béng mất vụ mai ly hôn con vợ điên, em mơ màng nằm dưới đất lạnh lạnh nên bèn nhảy lên giường ngủ.
Em ôm con vợ ngủ ngon lành, thỉnh thoảng nó đẩy ra, nhưng em cứ ôm. Chắc nó mệt quá cũng quên béng cái vụ ly hôn, nằm được lúc nó lẩm bẩm:
- Gãy hộ cái lưng đi, ngứa quá.
Mắt em lim dim, tay gãi gãi.
- Phía trên chút, đúng rồi, đúng rồi.
- Phiền quá, được chưa.
- Rồi, được rồi, tự dưng ngứa thế không biết.
Gãi xong tay em quen thoi, lần mò tới ngực vợ và yên vị ở đó. Sáng sớm dậy, vợ chồng ôm lấy nhau, con vợ ôm úp mặt vào ngực em ngủ ngon lành. Thế là nó cũng bớt giận, cộng với việc em ăn năn hối lỗi, thề thốt này nọ nên nó thôi ly hôn các bác à. Giờ đây em lại ngoan ngoãn cho nó bắt nạt, hôm thì bắt phơi đồ, hôm thì bắt rửa bát, hôm thì bắt gãi lưng. Em thấy đời này chưa ai làm chồng mà khổ như em, nhưng vì em yêu nó, yêu con nên em vẫn cắn răng để làm. Mà tính ra con vợ em nó cũng vất vả, bố mẹ em ốm 1 tay nó lo hết, em đi làm không nghỉ được. Nó đóng cửa hàng cứ thế là về chăm ông bà không kêu than 1 lời. Anh em em cần gì giúp đỡ chỉ cần nói 1 tiếng nó không nề hà gì cả. Vì thế vợ em được lòng mọi người lắm, kể ra số em cũng tốt chán các bác nhỉ.
Theo Một Thế Giới
"Mày ở cơ quan ăn nằm với thằng nào mà không nghe máy của tao" Ngồi xó bếp, nước mắt cứ chảy dài, còn nước mũi chảy ra như đang bị cảm cúm vậy. Ngày 8-3, đó là ngày đặc biệt của tôi. Tôi không khóc vì không nhận được quả của chồng, cũng không phải vì không nhận được lời chúc của anh ấy, tôi khóc vì ghanh tỵ với những người phụ nữ khác. Từ ngày...